Vì mua vé gấp nên Lâm Xuân chỉ có thể mua được vé lúc một giờ chiều, máy bay hạ cánh ở thành phố Tấn trước bốn giờ, hai người lại đến phòng chứa hành lí để lấy chỗ hành lí đã đáp xuống sân bay trước cả hai một ngày trời.
Không biết trợ lí Đàm đã nói với phía sân bay như thế nào, nhưng cuối cùng sự việc cô và Trần Sơ biến mất đã được giải thích là cả hai chưa kịp lên máy bay.
Đến khi giải thích xong hết thảy, khi Lâm Xuân về đến nhà thì đã là sáu rưỡi tối.
Vừa vào nhà, cô đã nằm vật ra sofa, hoá thành cá muối ngay tức khắc.
Xét về độ thoải mái, ngoài sofa ra thì trong nhà cô không có gì so sánh được với khách sạn view biển ở sông Mộc Đới.
Nhưng nằm ở nhà mình cũng an tâm và dễ chịu hơn.
Tính đi tính lại, hình như cô mới rời thành phố Tấn được ba ngày, sao cứ cảm giác như đi ba tháng rồi vậy.
Lâm Xuân ước gì mình được nằm phè phỡn trên sofa đến tận sáng mai, nhưng nghĩ đến hai điểm công đức ít đến đáng thương của hệ thống, bị cuộc sống hành hạ quá, cô chỉ đành rưng rưng nước mắt ngồi dậy.
Cô còn không có thời gian gỡ hành lí, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho anh sếp Thang Minh Hú ở escape room, định hỏi anh buổi tối còn có khách đến chơi nữa không.
“Anh chủ ơi, tối nay có khách muốn bốc thăm không?” Lâm Xuân hỏi.
“Lâm Xuân? Em về rồi.” Thang Minh Hú sung sướng khi nhận được điện thoại của cô: “Em bảo đi bốn năm ngày mới về cơ mà?”
Lâm Xuân định đi công tác xong thì sẽ đi chơi ở Đế Đô hai ngày, vậy nên mới nói với Thang Minh Hú là mình đi bốn năm ngày.
“Em về sớm.” Cô cũng không giải thích gì thêm.
“Em muốn đến hả?” Thang Minh Hú cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Tối nay có hai ba nhóm khách đấy, nhưng sắp bảy giờ rồi, nếu không thì mai em đến? Hôm nay ở nhà ngủ một giấc cho đã.”
“Không sao đâu ạ, tí nữa em đi luôn, hôm nay em muốn xem bói.” Bởi vì hệ thống chỉ còn hai điểm công đức, cô ngủ một giấc thì còn một điểm, sao cô ngủ được nữa đây.
– Ừ, thế em đến đi.
Đến khi tắt máy, Lâm Xuân đã đi ra đến cửa chung cư, mua bánh crepe ở một cửa hàng ven đường, sau đó gọi xe đến khu nhà máy.
Cô sợ ngồi tàu điện ngầm chậm quá, sẽ không kịp gặp đợt khách đầu tiên.
Lâm Xuân khá may mắn, một tối có hai ba đoàn khách, tổng cộng mười sáu người, cô bói ra được ba vận xui.
Có một người đang gọi điện thoại trong lúc đi cầu thang sẽ bị hụt chân, đập đầu gối, Lâm Xuân viết kết quả bói cho nhân viên đóng vai ma nữ.
Còn hai người khác có kết quả xem bói giống nhau, hơn nữa lại còn liên quan đến escape room, kết quả hiện ra rằng, khi bọn họ đang chơi thì bị ván quan tài đè vào người, bị thương ngoài da.
Thang Minh Hú thấy điều này, anh giật mình hoảng hốt, tìm lí do để tạm dừng trò chơi trong mười phút, dẫn nhân viên đi vào trong kiểm tra tất cả các ván quan tài, y như rằng tìm thấy một tấm ván lỏng lẻo trong số những chiếc ván thẳng đứng nên đã đem tấm ván đó đi ngay.
Bằng cách này, Lâm Xuân chẳng những kiếm được 21 điểm công đức để nâng điểm lên hai chữ số, mà còn nhận được bao lì xì 500 tệ của Thang Minh Hú.
“Lâm Xuân ơi, em đỉnh quá.
Lúc trước em bảo em tự dưng rất muốn xem bói, anh còn thấy lạ, bây giờ nghĩ lại, em ở trong bóng tối cảm nhận được anh sắp gặp phải chuyện không may nên cố tình tới đây cứu anh.” Nếu tối nay Lâm Xuân không đến, một khi sự việc nắp quan tài của anh đè vào người chơi phát sinh, vậy thì không chỉ bồi thường tiền thôi đâu.
Bởi bây giờ chính phủ quản lý các khu escape room rất chặt, nhất là về mặt an toàn.
Hễ mà xảy ra tai nạn, ngoài việc nộp phạt ra thì còn bị ngừng kinh doanh.
Khi chấn chỉnh như vậy, đền tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lượng khách hàng đã mất thì sẽ không thể tìm lại được.
Vậy nên Thang Minh Hú cảm kích Lâm Xuân từ tận đáy lòng mình.
“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là vô tình thôi.” Cảm nhận trong bóng tối cái gì chứ, em chỉ sợ bị xe đâm thôi.
“Dù sao thì anh vẫn sẽ khắc ghi ân tình của em.” Thang Minh Hú đáp.
“Chuyện nhỏ ấy mà, nhưng nếu đã phát sinh chuyện này, mình có nên sửa sang lại escape room không anh?” Lâm Xuân đề nghị.
“Đúng, lát nữa anh sẽ đăng thông báo, ngày mai tạm ngừng kinh doanh, kiểm tra sửa chữa một ngày.” Cô không nói thì anh cũng định làm như vậy.
“Vậy ngày mai em không đến nữa.” Hệ thống có 23 điểm công đức, nếu như không vội sửa “sticker ông cụ” thì cũng đủ xài trong nửa tháng.
Lâm Xuân tạm thời sống thảnh thơi, đợi hai ngày nữa hoàn thành công việc ở cơ quan, cô lại đến công viên để kiếm điểm công đức thêm hai hôm, thế là đủ điểm để sửa “sticker ông cụ”.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân hỏi tiếp: “À, mấy hôm nay em không đến công viên, anh Đông có nói gì không ạ, nếu em vẫn muốn tới thì có phiền quá không?”
Không thể so sánh Dương Đông với Thang Minh Hú, cô cũng không thân với anh, cả hai mới gặp nhau được hai ngày.
– Phiền gì đâu, cậu ấy còn mong em đi ấy chứ.
“Dạ?” Lâm Xuân nhìn Thang Minh Hú với vẻ khó hiểu.
“Em đấy, không nhận ra mình là hòn ngọc quý à?” Thang Minh Hú cọc lên: “Em xem bói ở chỗ đấy hai ngày, em biết mấy hôm nay có bao nhiêu người đến gặp cậu ấy để hỏi thăm em không? Nhà ma của cậu ấy cũng khấm khá hơn, nếu anh là em thì anh đã đòi cậu ấy trích phần trăm cho rồi đấy.”
Lâm Xuân ngạc nhiên, cô nghĩ nếu mình xem bói một thời gian dài sẽ có chút tiếng tăm, nhưng cô xem bói lấy phí riêng, không liên quan đến nhà ma, không ngờ lại dẫn khách cho nhà ma.
Cô cũng không hỏi nhiều, đợi bao giờ hết bận sẽ đến công viên xem qua thế nào.
Hôm sau, cô đến số 106 đường Xuân Phong từ sáng sớm, khi cô tới, Trần Sơ đã đợi ngoài cửa.
“Anh Trần Sơ, anh đến sớm thế, anh đợi có lâu không?” Lâm Xuân vội vàng chạy tới, lấy chìa khoá từ trong túi ra rồi mở cửa.
Mặc dù số 106 đường Xuân Phong là một toà nhà hai tầng đổ nát, chìa khoá cũng là khoá đồng từ mười mấy năm trước, cửa cũng tả tơi, như thể mình có thể bước vào chỉ với một cú đạp, nhưng thực chất nếu không có chìa khoá, kể cả người dị năng cấp A cũng không vào được.
Với tư cách là trụ sở chính của tổ sáu, vẫn phải có kết giới và các biện pháp đề phòng, dù rằng cả ngày cũng chẳng có mấy người ở trụ sở chính.
“Không lâu.” Trần Sơ lắc đầu, đợi cô mở cửa rồi mới bước vào theo cô.
Lâm Xuân vừa vào trong đã vội vàng bật công tắc điện lên, ngay sau đó, một chuỗi đèn liên tiếp bật sáng “tanh tách”.
“Trước khi đi em tắt hết công tắc à?” Trần Sơ hỏi.
“Vâng, ở đây nhiều thiết bị thế này, ban ngày không có ai ở đây, nhỡ cháy điện thì sao?” Lâm Xuân trả lời kiểu đương nhiên.
Anh gật đầu, thâm tâm đang nói đúng là cô gái cẩn thận có khác, trợ lí Đàm chả bao giờ tắt công tắc, có một lần, khi vào mùa đông, điều hoà trong công ty vẫn đang bật, chẳng biết có phải bật từ mùa hè sang mùa đông không nữa.
Đợi đến khi Lâm Xuân chạy ngược chạy xuôi mở hết cửa sổ ra cho thông gió thì Trần Sơ mới mang vật phẩm ra: “Đi nào, vào kho chứa đồ.”
Bởi vì Lâm Xuân sợ cái “số đỏ” của mình sẽ làm mất đống vật phẩm kếch xù nên cô để hết vào không gian chứa vật phẩm của Trần Sơ.
– Vâng.
Cả hai cùng đi lên tầng, bước vào căn phòng trong cùng ở tầng hai, Lâm Xuân mới lấy ra một chiếc chìa khoá con con làm bằng đồng để mở cửa phòng.
Xuất hiện trước mắt Lâm Xuân là một gian phòng khoảng ba mươi mét vuông, bình thường chẳng có gì đặc biệt, cũng không khác những kho chứa gạo và mì của các quán ăn là bao.
Đây là kho chứa vật phẩm mấy tỉ? Tuềnh toàng quá rồi.
Lâm Xuân đứng sững ngoài cửa, Trần Sơ không hề ngạc nhiên mà đi thẳng vào, bước tới một kệ hàng, nhìn nhãn hiệu trên đó: “Dược liệu để ở đây, để anh nhìn xem có cái hộp rỗng nào không.”
Lâm Xuân thấy Trần Sơ bắt đầu xếp dược liệu, vội vàng đi theo, tuy nhiên, lâu lắm rồi căn phòng không thông gió, không khí đục ngầu, cô hít vào hai hơi đã ho khan hai lần.
– Khụ khụ!
Trần Sơ nhìn cô không nói câu gì nhưng bỗng đi đến cửa sổ, đẩy cánh cửa vẫn luôn đóng chặt ra, sau đó không biết anh đã làm thế nào, nhưng một cơn gió dịu dàng đã phả đến, ùa qua khe cửa, rồi lại bay ra ngoài, thoáng chốc đã biến không khí đục ngầu trong kho hàng thành hương cỏ cây thoang thoảng.
Tro bụi dưới sàn và trên kệ hàng cũng được quét sạch, cả kho hàng bỗng khoác lên mình một diện mạo mới.
Năng lực đỉnh cao quá, khác hẳn với năng lực của mình, cái gì cũng kì lạ hết.
Ánh mắt Lâm Xuân tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, đôi mắt cô sáng lấp lánh, còn rực rỡ hơn cả mặt trời ngoài cửa sổ.
“Bọn mình xếp đồ đi.” Trần Sơ mỉm cười, dẫn cô đi xếp từng món đồ mà cả hai đã mua vào kho.
Kho hàng của tổ sáu không to, nhưng trong hòm chứa đồ chắc chắn phải có đặc tính không gian, vậy nên mỗi khi mọi người nhập kho thì chỉ cần ghi chép số lượng, lần lượt bỏ đồ vào từng hòm tương ứng là được.
Hai người sắp xếp mất hơn một tiếng đồng hồ đã phân loại mặt hàng đâu ra đấy.
Sau khi nhập kho, những vật phẩm trong này đã có kết giới của công ty bảo vệ, nhiệm vụ của Lâm Xuân cũng đã hoàn thành.
“Xong việc rồi.” Lâm Xuân vui vẻ khoá cửa kho lại.
Trần Sơ mỉm cười đưa cho cô một hòm chứa vật phẩm khác: “Vua Biển cho em đấy, cậu ấy lấy phần của mình rồi.”
Cô sững lại, mãi sau mới lẩm bẩm với vẻ không thể tin được: “Mang ra ngoài thật ư?”
Lâm Xuân không tài nào tin nổi, với cái sự đen đủi của mình mà lại thành công cuỗm được một nửa tài sản của toà Khoá Hồn.
“Thật đấy.” Trần Sơ đưa hòm vào tay cô: “Số đá sức mạnh trong này có chất lượng khá ổn, nếu mang đi đổi tiền, chí ít cũng phải được bảy tám trăm triệu.”
“Bảy… Bảy tám… Trăm triệu?” Lâm Xuân hoảng hốt đến nỗi không thở nổi, đây là con số mà cô có thể chạm đến ư? Trong khắc vô tình, cô đã thực hiện được bảy tám mục tiêu nhỏ của mình?
“Nhưng anh không khuyến khích em mang hết đá đi đổi tiền, trong giới dị năng, tiền là thứ dễ có nhất.
Điều quan trọng mà em cần làm bây giờ là thăng cấp, em giữ lại số đá này để từ từ hấp thu, tăng lên đến cấp B sẽ không phải vấn đề gì to tát.
Nếu em thiếu tiền