Lâm Xuân tức điên lên, nếu không cáu thì cô chắc chắn sẽ không đốt tận hai mươi nghìn tệ.
Trộm người, còn dám nói cô trộm người, dám nói một thiếu nữ ngây thơ chưa biết mùi tình như cô đi trộm người ư???
Đấy là tiếng người à?
Vua Biển: Anh sai rồi, không dám cãi nữa, anh cho em hai mươi nghìn, không, cho em bốn mươi nghìn, nương tay tha cho anh đi mà.
Vua Biển vạ miệng là vậy nhưng anh nhận tội rất nhanh, hơn nữa anh cũng rất giỏi trong việc xin lỗi.
Lâm Xuân thấy Vua Biển sẽ cho mình bốn mươi nghìn tệ, cơn giận trong lòng cũng biến tan.
Đúng, sự tức giận của cô có thể nguôi ngoai chỉ với bốn mươi nghìn tệ.
Lâm Xuân: Anh chuyển tiền trước đi.
Vua Biển cũng không hề do dự, chuyển luôn bốn mươi nghìn tệ cho cô.
Bấy giờ, Trần Sơ bỗng nhắn: Bốn mươi nghìn tệ hơi không ổn lắm thì phải.
Vua Biển trả lời đúng chữ “Hiểu” rồi chuyển thêm hai chục nghìn nữa.
Nghĩa là, bốn mươi nghìn tệ không ổn, nhưng sáu mươi nghìn tệ thì ổn rồi.
Lâm Xuân nhìn màn hình điện thoại, đợi để lấy tiền, hãi đến mức mãi mà không khép được miệng.
Chuyển… Chuyển thật? Vua Biển giàu như thế sao?
Cũng phải, anh rất lắm tiền là đằng khác, anh đã lấy một nửa số đá sức mạnh mà bọn cô đã bòn trong toà Khoá Hồn, đây chính là bảy tám mục tiêu nhỏ đó, so ra, sáu mươi nghìn tệ có là gì đâu.
Nghĩ vậy, Lâm Xuân không do dự nữa, quyết định ấn thu tiền, chấp nhận “lời xin lỗi”.
Bấy giờ, Vua Bẩn lẳng lặng nhắn một câu: Cứ cảm giác cái giao dịch này có liên quan đến tao, thế mà tao chả nhận được cắc nào.
Mặc dù Vua Bẩn chẳng làm gì hết, nhưng anh vẫn rất khó chịu.
Lâm Xuân nghĩ lại, chuyện này thành công cũng nhờ sự uy hiếp của Vua Bẩn, dẫu mình không bảo anh ấy nguyền rủa thật, cũng không bị mất phí nguyền rủa, nhưng mình vẫn nên trả tiền cho nỗi vất vả của anh.
Vậy nên, cô đã phát lì xì vào nhóm để gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Vua Bẩn.
Vua Bẩn nhận tiền ngay tức khắc, sau đó nhắn vào nhóm: 200 tệ, em hào phóng quá.
Lâm Xuân hơi ngượng: Không có gì ạ.
Vua Bẩn: Cũng thức thời đấy.
Lâm Xuân thấy tin nhắn, sững lại một lúc mới hiểu được, hoá ra Vua Bẩn bảo mình “hào phóng” là đang mỉa mình.
Cái anh này, sao cứ nói trào phúng thế nhỉ, có phải đấy là đặc tính dị năng của thầy nguyền rủa không? Cơ mà mình kiếm được tận sáu mươi nghìn, cho Vua Bẩn cho 200 thì cũng không ổn thật.
Ngay khi Lâm Xuân đang do dự mình có nên bơ luôn cái sự cay nghiệt của Vua Bẩn hay gửi thêm cho anh ít tiền thì Trần Sơ đã lên tiếng.
Sơ: @mọi người, đúng rồi, lần trước tôi đã mua rất nhiều đồ trong buổi đấu giá, bao giờ mấy người trả phí cho tôi đây?
Thanh Không: …
Vua Biển: …
Trả phí? Anh Trần Sơ mua đồ hộ người khác cũng lấy phí hả? Phải rồi, nếu anh Trần Sơ không ở đó, tổ sáu sẽ chẳng có tư cách được tham gia buổi đấu giá, huống chi là trong quá trình đấu giá, các tổ khác không dám ra giá vì e ngại trước thực lực của anh nên họ tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Phụ phí của anh Trần Sơ phải đắt lắm nhỉ?
Vua Bẩn: …
Vua Bẩn không nói gì nữa, rất biết điều gửi lì xì vào trong nhóm.
Trần Sơ ấn nhận tiền, trả lời ngay: 200 tệ, cậu hào phóng quá.
Vua Biển: cười như điên.jpg, đập bàn cười như điên.jpg, cười lăn cười bò như con điên.jpg
Ba phát cười như điên, phô bày trọn vẹn khoảnh khắc Vua Biển cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Lúc này Lâm Xuân mới hiểu ra, Trần Sơ nhắc đến phụ phí không phải để lấy tiền mà anh đang ra mặt giúp cô.
Dù thâm tâm cô thấu tỏ rằng, Vua Bẩn chỉ quen thói độc miệng vậy thôi, giống kiểu vạ mồm của Vua Biển, chứ Vua Bẩn sẽ không đòi tiền cô thật, và chẳng ai lại ghét bỏ cảm giác được bảo bọc như này.
Lâm Xuân cầm điện thoại, sự ấm áp đong đầy cõi lòng cô.
Xuân Tương~, mình bò qua cảm ơn đi.
Mình nên nói lời cảm ơn thật, gượm đã… Ai lại bò qua để nói cảm ơn hả, cái kiểu ra sân gì đấy?
“Sao dạo này chị nói nhiều thế? Chị nói chuyện không mất phí à?” Lâm Xuân đã muốn hỏi điều này từ lâu rồi, cô nhận ra Sadako rất lắm lời kể từ khi thăng cấp.
Hệ thống tặng chị một món quà, trong vòng một tháng, nói chuyện được giảm giá 10%.
Giảm giá 10%, thảo nào tháng này Sadako nói lắm quá trời.
“Hệ thống ki bo như thế, sao tự dưng lại phóng khoáng quá vậy?” Cho dù chỉ giảm giá 10% nhưng đó vẫn là quà, điều này khác hẳn với hình tượng bủn xỉn của hệ thống.
Chắc là vì chị trả tiền phụ phí cao quá.
“…” Cái phụ phí của bà là cướp từ tôi chứ còn gì nữa.
Không được, không thể nghĩ đến chuyện này nữa, cứ nghĩ đến là tức điên người.
Bị Sadako cắt ngang, Lâm Xuân quên mất mình phải nhắn tin cho Trần Sơ để cảm ơn anh, bây giờ trong nhóm đã nhắn sang chuyện khác, mình nhắc lại cũng không ổn lắm.
Thôi, mình nhớ trong lòng là được rồi.
Thanh Không: Em đưa Từ Phi Hàng về thành phố Tấn à?
Lâm Xuân vội đáp: Không á, em dẫn ảnh đến thành phố Hải.
Thanh Không: Vì sao?
Lâm Xuân hơi ngượng: Em sợ bọn Lửa Xanh tìm ra em.
Sơ: Thông minh lắm.
Thanh Không: Thông minh thật.
Vua Bẩn: Cũng có não đấy.
Lâm Xuân: Không khen được thì im đi mà!!
Vua Biển: Thật ra cũng không phải lo quá đâu, năng lượng trên người Lâm Xuân dao động yếu như vậy, ai mà nghĩ được con bé là người Từ Phi Hàng.
Nếu bọn mình không quen Lâm Xuân thì bọn mình cũng không nhận ra được đâu.
Thanh Không: Đó là trước kia, giờ không chắc đâu.
Vua Biển: Cũng đúng, Lâm Xuân thăng cấp rồi.
@Lâm Xuân, em hấp thu bao nhiêu đá sức mạnh rồi?
Lâm Xuân: Hấp thu hết chỗ đá mang ra khỏi toà Khoá Hồn rồi.
Thanh Không: …
Vua Biển: …
Vua Bẩn: …
Sao toàn dấu ba chấm thế này?
Trần Sơ nhìn thấy câu trả lời của Lâm Xuân, không kìm được mà phải cau mày.
Mặc dù anh khuyến khích Lâm Xuân hãy hấp thu đá sức mạnh để thăng cấp, nhưng mới hơn nửa tháng thôi mà, cô lại hấp thu hết rồi.
Vấn đề là, nhiều đá sức mạnh như thế, cô hấp thu hết kiểu gì?
Sơ: Giờ em thấy thế nào? Kinh mạch trong cơ thể có gì bất thường không?
Bất thường?
Kết hợp lời nói của Trần Sơ cùng với sự phản ứng của mọi người, Lâm Xuân lờ mờ hiểu ra.
Có lẽ hấp thu đá sức mạnh phải là một quá trình chậm rãi, trong mắt mọi người, việc mình hấp thu nhiều đá sức mạnh trong thời gian ngắn như thế là một chuyện vô cùng bất thường.
Cô đắn đo một lúc rồi trả lời: Lúc đầu có hơi khó chịu, nhưng vừa nãy em đi sang nước F nên giờ cũng đỡ hơn nhiều.
Trần Sơ thở phào nhẹ nhõm: Có lẽ vì em đi xa, tiêu hao năng lượng đang chất đống trong kinh mạch.
Nhưng cũng không lơ là được đầu, ngày mai anh sẽ qua kiểm tra kinh mạch giúp em.
Ngày mai? Ngày mai mình rủ Tống Nhiễm Nhiễm đi shopping rồi.
Lâm Xuân: Ngày kia được không anh? Mai em đi chơi với bạn, chắc phải khuya mới về.
Chuyện này phải làm càng sớm càng tốt, Trần Sơ ngẫm nghĩ, hỏi lại cô: Bây giờ anh qua được.
Bây giờ?!
Lâm Xuân hoảng loạn nhảy bật ra khỏi sofa.
Anh đến ngay bây giờ? Nhưng mình vẫn đang mặc đồ ngủ, nhà bừa bộn, toàn hộp đồ ăn ngoài, xong còn chưa vứt rác.
Không được, không thể để anh tới nhà mình.
Bọn mình bò qua đi gái ơi.
Sadako lại xuất hiện.
Đúng, chúng ta có thể bò qua.
Lâm Xuân vô thức nhắn lại ngay trong nhóm: Không cần đâu, em bò qua TV nhà anh là được.
Trần Sơ suy nghĩ, thấy như thế nhanh hơn thật nên đã đồng ý với cô.
Vua Biển: Tao nói này, hai đứa bây tưởng mọi người trong nhóm vô hình hả? Người ta biết chúng mày muốn kiểm tra kinh mạch, chứ không biết là tưởng bọn mày đi hẹn hò đấy.
Thanh Không: Vua Biển, nếu cậu bị Trần Sơ đánh chết vào một ngày nào đó thì cũng chả oan đâu.
Vua Biển sợ hãi, vội đáp: Ờm, tôi lên mạng xem thân phận của Lâm Xuân đã bị bại lộ chưa.
Vua Biển bỏ chạy ngay lập tức, như thể sợ rằng Trần Sơ sẽ đánh mình thật.
Lâm Xuân xấu hổ mãi, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại, cô không hề hấp thu đá sức mạnh, vậy nên không có chuyện kinh mạch trong người cô khó chịu ở đâu hết.
Không thể nói dối về việc này được, Trần Sơ chỉ cần gặp cô là phát hiện ra ngay.
Nếu không lừa được thì chi bằng nói thật đi?
Đi thôi, đi thôi~
Đi cái gì mà đi, bà bi3n thái thích bò qua TV nhà người khác lúc đêm hôm khuya khoắt chứ tôi có bi3n thái đâu.
Gì? Em không đi á? Xuân Tương~ Xuân Tương~ Xuân Tương~
Đừng gọi, bà có la rách cổ cũng chả được gì đâu.
Hừ, thảo nào cô không có bạn trai!
Ơ vl??
Lâm Xuân bị bắn trúng tim một cách vô cớ, cô bực mình lôi mái tóc của Sadako ra, người anh hùng vừa giải cứu con tin khỏi bọn kh ủng bố, nhưng lại bị chủ nhân của mình qua cầu rút ván, đè mình xuống đất giày xéo không ngừng.
– Bà mà dám nói linh tinh nữa, cẩn thận tôi biến bà thành giẻ lau nhà đấy.
Này này này~ Chị bẩn rồi, chị bẩn rồi, Xuân Tương là đồ trứng thối.
Bởi vì bị thiệt hại hơn sáu trăm viên đá sức mạnh, dạo này Lâm Xuân hành hạ Sadako không biết bao nhiêu lần, sau đó cô nhận ra một chuyện.
Đó là tuy rằng Sadako có ý thức của riêng mình, biết trộm đồ nhưng dù mình đe doạ bả đến mức nào thì Sadako cũng không hề tổn thương mình.
Mới đầu, cô tưởng là Sadako cắn rứt lương tâm, nhưng dần dà, cô đã ngộ ra một giả thiết khác.
Sadako chắc chắn không phải mái tóc có nhận thức đúng sai bình thường, từ việc bả thích bò TV lúc nửa đêm, thích trộm đồ, thích kéo người ta để được hưởng thụ nỗi kinh hoàng và không cam chịu của đối phương là có thể nhìn ra được.
Vậy nên Sadako không thể cắn rứt lương tâm được, nếu như bả chột dạ thì ngay từ đầu bả đã không ăn cắp đá sức mạnh, vậy nên lí do duy nhất mà Sadako không “bật” cô là vì bả không thể phản kháng lại được.
Đây là vật phẩm, dù Sadako có ý thức tự chủ, nhưng theo một số quy tắc nhất định, vật phẩm không thể tổn thương chủ nhân của mình.
Sau khi nhận thức được điều này, Lâm Xuân cũng dần ghê gớm với Sadako hơn, cô thử ra lệnh mấy lần thì thấy lần nào Sadako cũng làm theo, điều này đã khẳng định suy đoán của cô.
Cô trừng phạt tượng trưng được mấy cái rồi thả tay ra, dẫu gì tóc cũng là vật phẩm có ý thức tự chủ, không phải vật thể vô tri vô giác, tuy rằng có khế ước trói buộc nhưng cô cũng không thể ra tay quá đáng.
– Tinh!
Tiếng chuông thông báo bỗng vang lên.
Lâm Xuân cầm điện thoại, nhìn thấy Trần Sơ nhắn tin riêng cho mình.
Toi rồi, chắc chắn đàn anh đợi mãi mà không thấy mình qua nên nhắn tin hỏi rồi.
Lâm Xuân vội vàng mở WeChat để trả lời anh.
Sơ: Em hẹn bạn đi mua sắm ở đâu thế, anh qua trước mười phút, không làm lỡ giờ em đâu.
Lâm Xuân sững lại, anh không giục mình đi à? Ngẫm lại trong thoáng chốc, cô đã hiểu ra, có lẽ do vừa nãy Vua Biển đùa cợt trong nhóm, đàn anh cảm thấy mình sẽ ngại nên chủ động huỷ kèo vào buổi tối.
Hừ, không phải hẹn hò đâu.
Dù gì anh cũng sợ mình ngại nên đã cố tình đổi sang nơi đông người vào ban ngày.
Trái tim cô đong đầy ấm áp, nghĩ ngợi rồi gọi điện cho đàn anh Trần Sơ, cuộc gọi đã được nối máy chỉ trong tích tắc.
“Alo?” Giọng nói của anh vang lên từ đầu giây bên kia, trầm trầm, mạnh mẽ tựa như tiếng đàn cello thượng hạng.
“Đàn anh, em… Thật ra em không hấp thu đá sức mạnh.” Lâm Xuân đi thẳng vào vấn đề.
“…” Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc, ngay khi cô định nói ra nguyên nhân thì Trần Sơ đã đoán được: “Sadako hấp thu à?”
Mình còn chưa tiết lộ, sao đàn anh đã biết rồi?
“Thật ra cũng không khó đoán, em từng nói Sadako thích đá sức mạnh.” Mái tóc của Sadako quá năng động, hơn nữa lại thích nhặt đá sức mạnh, kết hợp với việc Lâm Xuân không hề hấp thu đá sức mạnh thì cũng rất dễ để đoán ra được kết quả này.
Nhưng tiền đề của kết quả này là Lâm Xuân không hề hấp thu đá sức mạnh.
Đây là một chuyện vô cùng kì lạ, với người dị năng mà nói, điều quan trọng là họ phải tự sức