“Cần anh giúp gì không?” Trần Sơ thấy cô gái kẹt trong TV một lúc lâu, anh đi đến, quan tâm chìa tay ra.
“Không… Không cần.” Lâm Xuân xua tay trong vô thức, cô thả lỏng tay, cơ thể mất trọng tâm, suýt nữa thì rơi từ TV ra ngoài.
May mà cô phản ứng nhanh, mau chóng nắm lấy khung TV để đứng vững.
Bàn tay Trần Sơ sắp chạm vào vai cô bỗng ngừng lại, âm thầm thu tay về.
“Em xin lỗi, làm phiền anh rồi, em… Thật ra em đi nhầm ạ.” Lâm Xuân cuống cuồng giải thích.
“Đi nhầm?” Này mà cũng đi nhầm được?
“Vâng… Do Sadako đấy, em phải đến chỗ khác nhưng không hiểu sao Sadako lại tới đây.” Lâm Xuân nói.
Xuân Tương nói láo, rõ ràng không phải đi nhầm.
Im đi, dù gì bà mới là người muốn đến, nói thế cũng có sai đâu.
“Thế nên là do Sadako đi nhầm.” Trần Sơ hiểu ra.
“Đúng, Sadako nhầm đường đấy ạ.” Đàn anh thông minh quá, em chắc chắn không có ý định lẻn vào nhà anh đâu.
“Bọn em định đi đâu?” Trần Sơ hỏi.
“Bọn em định… Đàn anh, em có việc gấp, phải đi trước đây.” Lâm Xuân nhớ đến chuyện của Lâm Song Ngọc, không nói chuyện với Trần Sơ nữa, cô rụt người lại, chui vào trong TV.
“…” Trần Sơ nhìn màn hình TV quay trở lại như ban đầu, ngửi thấy mùi lẩu thoang thoảng trong không khí, anh khẽ cười: “Lần sau phải nhắc em ấy, vừa ăn lẩu xong đừng bò TV.”
Mặc dù Sadako đòi hỏi nhiều nhưng vẫn rất giữ lời, sau khi Lâm Xuân lùi vào TV, hành lang không gian mới đã mở ra, cô bước đến, đi được mười mấy giây đã thấy một cánh cửa xuất hiện.
Lâm Xuân lấy thước của bậc hiền triết ra, chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi mới ló đầu nhìn ra ngoài.
Quan sát một lúc, xác định trong phòng không có ai thì cô mới bò ra ngoài.
Đây là phòng chiếu phim tại gia đặc biệt, trong phòng không có bất kỳ thiết bị điện nào khác ngoại trừ một chiếc TV màn hình cực lớn và hai dàn âm thanh thoạt nhìn có vẻ đắt tiền, thậm chí không có cả cửa sổ.
Trên bốn mặt tường còn gắn cả đệm cách âm.
Sau khi quan sát, Lâm Xuân tìm thấy thứ gì đó tựa như cánh cửa bí mật nằm ở bên phải ghế sofa da, cô thử vặn cửa và nó đã mở ra một cách trơn tru, ngay khi cánh cửa hé mở, cô đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Lâm Song Ngọc đang tắm?
Tuy không nhìn thấy người, nhưng căn phòng bên ngoài rõ ràng là phòng ngủ cho phụ nữ, hơn nữa, chiếc TV mà Sadako định vị sẽ là cái gần người trong cuộc nhất.
Vậy nên chủ nhân của căn phòng này chỉ có thể là Lâm Song Ngọc.
Dù trong thâm tâm đã chắc chắn như vậy, nhưng để cho an toàn, Lâm Xuân vẫn lẻn vào phòng, khi thấy bức ảnh của Lâm Song Ngọc được đặt trên bàn trang điểm thì mới yên tâm hẳn.
Hệ thống không nhắc nhở rằng nhiệm vụ đã thất bại, điều này có nghĩa là Lâm Song Ngọc vẫn chưa bắt đầu nguyền rủa, vậy tóc của Tống Nhiễm Nhiễm đang ở đâu?
Ngay khi Lâm Xuân đang định tìm tóc của Tống Nhiễm Nhiễm để giấu đi, tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngừng lại.
Cô phát giác, vội vàng trốn vào phòng thay đồ ở bên cạnh.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Lâm Song Ngọc chỉ mặc áo choàng tắm đi tới bàn trang điểm rồi ngồi xuống.
“Mùi lẩu ở đâu ra đây?” Lâm Song Ngọc lầm bầm.
Lâm Xuân đờ người ra.
“Chắc chắn là dính mùi ở cửa nhà con chó chết Tống Nhiễm Nhiễm rồi, mùi ghê quá.” Lâm Song Ngọc kinh tởm cau mày lại, cầm lọ nước hoa đắt tiền trên bàn trang điểm, xịt mấy lần mới ngơi tay.
Mùi hương nồng nặc từ ngoài cửa bay vào, Lâm Xuân bị sặc mùi vội vàng bịt mũi lại, sợ mình sơ ý hắt hơi.
“Tống Nhiễm Nhiễm, chị không định nguyền rủa mày đâu, nhưng mày cứ muốn đi vào chỗ chết.” Giọng nói của Lâm Song Ngọc trầm trầm nhưng lại vô cùng độc ác.
Lâm Xuân dằn lại cơn khó chịu, thò mặt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trong tay Lâm Song Ngọc đã cầm một con búp bê từ bao giờ, từ hình ảnh phản chiếu trong gương, Lâm Xuân thậm chí còn thấy rõ gương mặt của con búp bê đó, nó có nét giống với Tống Nhiễm Nhiễm.
Trong thoáng chốc, Lâm Xuân đã tê dại cả đầu.
– Chị làm chị dâu mày không được à? Nhà chị không đủ giàu sao? Hay chị không tốt với mày? Tại sao mày cứ bảo anh mày đi xem mắt với con khác?
Tống Nhiễm Nhiễm còn quan tâ m đến việc anh trai mình đi xem mắt? Không đúng, vì Tống Nhiễm Nhiễm để anh mình đi xem mắt mà chị ta đã nguyền rủa cậu ấy?
– Mày biết chị thích Tống Uy đến mức nào không? Chị đã làm nhiều thứ cho anh ấy như thế, mãi mới được ở bên anh ấy nhưng tại sao mày lại ngăn cản anh chị yêu nhau? Vất vả lắm chị mới cuốn xéo được con đ ĩ An Lôi đi nhưng lúc nào cũng tòi ra mày.
Mà mày thì khác, mày là em gái ruột của anh ấy, chị không đuổi mày đi được, vậy thì mày hãy chết đi.
Giọng Lâm Song Ngọc bỗng trầm xuống, nói xong, không biết ả lấy từ đâu ra một cây kim bạc, đâm vào ngón tay mình.
Một giọt máu màu đỏ sẫm ẩn chứa sức mạnh nguyền rủa bắt đầu chảy ra từ đầu ngón tay.
Ả giơ tay lên, dòng máu dần nhỏ xuống ấn đường của búp bê.
“Dừng tay!” Lâm Xuân đi ra khỏi phòng thay đồ, dùng thước đặt câu hỏi: “Tại sao chị lại nguyền rủa Tống Nhiễm Nhiễm?”
Tuy rằng cố ý hỏi như vậy nhưng Lâm Xuân cảm thấy câu hỏi này thích hơn câu hỏi chị thích uống trà sữa bao nhiêu đường.
Lâm Song Ngọc sợ hết hồn khi thấy một người xuất hiện trong phòng thay đồ của mình, tay ả run run, con búp bê vải tuột khỏi tay, rơi bộp xuống đất.
“Mày là ai?” Ả hoảng hốt đứng phắt dậy, lùi lại ba bốn bước, đứng cách Lâm Xuân một khoảng.
Nhãi ranh, trả lời một nẻo, phạt mười thước.
“Trả lời câu hỏi của tôi, tại sao chị lại nguyền rủa Tống Nhiễm Nhiễm?” Lâm Xuân hỏi tiếp.
“Tao đã gặp mày rồi…” Mùi lẩu vẫn thoang thoảng trong không khí giúp cho Lâm Song Ngọc nhớ ra Lâm Xuân: “Hôm nay mày đã ăn lẩu với Tống Nhiễm Nhiễm trong nhà nó, mày cũng là người dị năng? Mày vào nhà bằng cách nào?”
“Chị không cần biết tôi vào nhà bằng cách gì, chị chỉ cần biết, tôi có thể đi vào và xử chị bất cứ lúc nào.” Lâm Xuân nói với vẻ bí hiểm.
Nét mặt Lâm Song Ngọc đanh lại, lẳng lặng dịch về phía sau, định lùi ra cửa để chạy thoát thân.
“Đưa tay ra.” Định bỏ trốn trước mặt ông Mạnh Tử ư?
Lâm Song Ngọc hoảng sợ, ả nhận ra tay phải của ả đã bị nâng lên mà ả lại không thể khống chế được, cứ thế chìa tay về phía Lâm Xuân.
“Mày…” Cùng là người dị năng nên Lâm Song Ngọc có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đang điều khiển cơ thể ả và khiến ả không thể chống cự.
Dù cố trốn thoát nhưng vẫn thất bại, giơ tay cũng nhanh, nhìn qua đã thấy là cấp D.
Chỉ với hành động vươn tay của ả, Lâm Xuân đã đánh giá được cấp bậc của Lâm Song Ngọc.
Cấp D, cũng gọi là đủ tư cách để bước vào không gian con, nhưng không biết đã bị nó hút vào lần nào chưa.
Nhận thức được sức mạnh chênh lệch giữa hai bên, Lâm Song Ngọc biết bản thân mình sẽ không thoát được, ả lấy hơi, hét lên: “Cứu…”
Vừa mới cất lên được chữ “cứu”, trước mắt ả đã tối sầm lại, đến khi nhìn lại được, ả phát hiện mình không còn ở trong phòng nữa mà xuất hiện tại một hành lang tăm tối.
Đúng, trước khi ả hô cứu mạng, Lâm Xuân đã lôi ả vào hành lang không gian.
Với những chuyện có thể giải quyết được bằng vũ lực, cô sẽ không làm phiền cảnh sát.
“Đây là đâu?” Nỗi sợ hãi không thể che giấu được trên gương mặt Lâm Song Ngọc.
– Còn la nữa, tôi sẽ nhốt chị ở đây cả đời đấy biết chưa?
Sức mạnh khổng lồ cùng với hoàn cảnh xa lạ khiến Lâm Song Ngọc rối bời, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Lâm Xuân thấy chiêu doạ rồ đạt được hiệu quả, bấy giờ mới dẫn Lâm Song Ngọc ra khỏi TV.
Chẳng còn cách nào khác, hành lang không gian do Sadako mở ra không thể ở lại lâu được, cô phải đi ra.
Sau