Chẳng mấy chốc, Lâm Song Ngọc bị bắt đã được một tuần, ngay khi Lâm Xuân tò mò thuật thôi miên trên người Tống Uy đã được hoá giải hay chưa, Tống Nhiễm Nhiễm bỗng gọi điện rủ cô đi ăn.
Năm giờ chiều, Lâm Xuân ngừng xem bói ở công viên từ sớm, ngồi tàu điện ngầm để đến nhà hàng mà cô và Tống Nhiễm Nhiễm đã hẹn.
Khi tới nơi, cô mới nhận ra đây là một nhà hàng tư nhân cao cấp.
Trước giờ Tống Nhiễm Nhiễm cũng biết rõ tình trạng kinh tế của cô, chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở nơi mà phải tiêu quá một trăm tệ, tại sao hôm nay lại hẹn ở chỗ cao sang thế này?
Chẳng lẽ bây giờ mình dần dần có khí chất của người giàu rồi sao? Dù gì mình cũng là người có thu nhập ba lăm nghìn tệ một tháng.
Lâm Xuân đương nghĩ như vậy, một chiếc xe đã dừng trước mặt cô.
“Lâm Xuân.” Cửa xe còn chưa mở, giọng Tống Nhiễm Nhiễm đã vang ra ngoài xe: “Cậu chờ lâu lắm rồi hả?”
Tống Nhiễm Nhiễm bước xuống xe, đi đến bên Lâm Xuân, ánh mắt đong đầy nét cười.
“Không, tớ vừa mới đến, đang định gọi cho cậu đấy.” Lâm Xuân nói chuyện với Tống Nhiễm Nhiễm, khoé mắt thoáng thấy Tống Uy cũng bước xuống xe.
Tống Uy nhận thấy ánh mắt của Lâm Xuân, anh bỗng gật đầu với cô, mỉm cười lịch sự.
Cô trợn tròn mắt, thuật thôi miên được hoá giải rồi hả? Tự dưng lịch sự thế này làm người ta không quen.
“Nhiễm Nhiễm, đi vào trước đi.” Tống Uy vừa đưa chìa khoá xe cho nhân viên để người ta đỗ xe cho mình vừa nói với Tống Nhiễm Nhiễm.
“Ừ, bọn mình vào đi.
Nhà hàng này ngon lắm, hiếm lắm tớ mới được ăn một lần, nhưng hôm nay anh tớ mời khách, bọn mình phải ăn cho no vào.” Tống Nhiễm Nhiễm kéo tay Lâm Xuân đi vào trong.
Tống Uy mời khách? Lâm Xuân nhìn Tống Uy với ánh mắt nghi ngờ.
Tống Uy rất lịch lãm lùi về sau nửa bước, để hai người con gái đi vào trước.
May mà sau khi vào nhà hàng, anh không ăn chung với bọn cô mà hẹn khách hàng trong một phòng riêng để bàn việc kinh doanh, nếu không thì Lâm Xuân không nuốt nổi.
Gọi món xong, Lâm Xuân ra vẻ vô tình hỏi: “Sao tự nhiên anh cậu lại mời bọn mình đi ăn thế?”
“Thật ra tớ cũng không biết.
Lúc tớ gọi cho cậu, anh tớ cũng đang ở bên cạnh, nghe tớ rủ cậu đi ăn thì bỗng dưng bảo mình mời khách.” Tống Nhiễm Nhiễm đáp: “Tớ cứ có cảm giác anh tớ cố tình mời cậu á.”
Mời cô ăn? Gì đây, xin lỗi vì những hành động trong quá khứ à?
“Cậu đoán xem, anh tớ có thích cậu không?” Tống Nhiễm Nhiễm nói mà không sợ gây chết người.
“Phụt!” Lâm Xuân vừa uống ngụm trà đã phun hết lên mặt Tống Nhiễm Nhiễm: “Cậu đùa cái gì vậy trời.”
“Cậu đang vui hay đang ngạc nhiên đấy?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi.
“Tớ chết khiếp đấy, anh cậu như thế, tặng tớ tớ cũng chê.” Dù biết Tống Uy thành ra như vậy là vì thuật thôi miên của Lâm Song Ngọc nhưng Lâm Xuân cũng không thể quên được những lời mỉa mai của Tống Uy.
Cô không ghim Tống Uy là đã khoan dung lắm rồi.
– Anh?
– Ừ, anh cậu đấy?
Lâm Xuân đáp lại, chợt nhận ra bầu không khí có gì sai sai, quay mặt nhìn thấy Tống Uy đã đứng sau lưng bọn cô từ bao giờ.
Tống Nhiễm Nhiễm không ngờ anh mình bỗng dưng quay lại đây, nghĩ đến lời vừa mới nói, xấu hổ vô cùng tận, cô cũng không muốn bạn thân và anh trai mình hiểu lầm lẫn nhau, đương định giải thích thì nghe thấy Tống Uy nói: “Chú Mã cũng đang ăn ở đây, em qua chào chú đi.”
Anh chỉ về một phía.
“Chú Mã cũng đến?” Chú Mã là đối tác làm ăn với bố của Tống Nhiễm Nhiễm, hai nhà cũng thân nhau, Tống Nhiễm Nhiễm nghe vậy định đứng dậy qua chào hỏi, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô lại thấy hơi lo lắng.
“Em đi đi.” Tống Uy mỉm cười với em gái.
Tống Nhiễm Nhiễm ngập ngừng, nhưng rồi vẫn quyết định rời đi.
Cô nghĩ, với cách đối nhân xử thế của anh trai thì anh sẽ không thái độ với bạn mình chỉ vì một câu nói như vậy.
Với lại, chuyện này mà giải thích ngay trước mặt thì còn lúng túng hơn nữa, thà đợi về đến nhà rồi phân bua còn hơn.
Khác với nỗi thấp thỏm của Tống Nhiễm Nhiễm, Lâm Xuân lại bình tĩnh hơn nhiều.
Tống Uy chỉ bị thôi miên chứ không mất trí nhớ, hồi trước ổng nói quá đáng hơn những gì cô vừa nói rất nhiều.
– Anh xin lỗi.
Lâm Xuân ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, cô nghĩ Tống Uy sẽ không dám nổi cáu với mình nhưng chẳng ngờ anh lại nói lời xin lỗi.
“Anh xin lỗi vì một số hành động trước đây của anh.
Em là bạn của em gái anh, anh không có quyền và tư cách để nói những lời như thế, nó rất bất lịch sự.” Tống Uy nói xin lỗi Lâm Xuân bằng giọng điệu thành khẩn: “Anh biết, tổn thương mà anh gây ra cho em không thể xoá nhoà chỉ vì một lời xin lỗi.
Em cũng không cần phải tha thứ cho anh, nhưng anh hi vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của em và Nhiễm Nhiễm.
Con bé thật lòng coi em là bạn.”
Trước giờ Lâm Xuân vẫn chỉ thích mềm chứ không thích cứng, Tống Uy đột nhiên nói lời xin lỗi khiến cô không biết phải ứng xử thế nào.
Sau khi khỏi bệnh lại thay đổi một trời một vực như thế này ư?
“Anh là anh, Nhiễm Nhiễm là Nhiễm Nhiễm.” Lâm Xuân ngơ ngẩn một lúc mới trả lời được.
“Cảm ơn em.
Anh không làm phiền em nữa.” Dẫu sao anh đã nói lời xin lỗi rồi, Lâm Xuân cũng bày tỏ rằng mình sẽ không giận cá chém thớt với Nhiễm Nhiễm chỉ vì anh, bây giờ đã đạt được mục đích, Tống Uy biết mình không được chào đón cho lắm nên không dám ở lâu, quay người rời đi.
“Đợi đã.” Lâm Xuân không kìm được phải hỏi: “Sao tự dưng anh lại… Thay đổi?”
Cô tò mò muốn biết cảm giác của người bị thôi miên khi tỉnh táo lại sẽ như thế nào.
“Thật ra anh cũng không rõ lắm, nhưng hôm trước bỗng có cảm giác… Mình tỉnh giấc.” Tống Uy không biết mình phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, tựa như anh đang ở trong một cơn mơ, trong giấc mộng ấy, phải chăng anh đã biến thành một kẻ khác, ngạo mạn và thô lỗ, thậm chí còn nói xấu bạn của em gái mình.
Và cả An Lôi.
Nghĩ đến An Lôi, cảm xúc trong anh chùng xuống.
“Anh, sao anh còn ở đây, hai người nói chuyện gì đấy?” Tống Nhiễm Nhiễm vẫn lo ngay ngáy, chào hỏi xong đã vội vàng quay lại.
“Không có gì, hai đứa ăn đi, anh đi làm việc.” Tống Uy gật đầu chào với Lâm Xuân rồi rời đi.
“Anh tớ nói gì với cậu đấy?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi Lâm Xuân.
“Có gì đâu, nói chuyện mấy câu thôi ý mà.
Cậu có thấy anh cậu thay đổi không?” Lâm Xuân hỏi ngược lại.
“Cậu cũng thấy à? Hai hôm nay tớ cảm giác anh tớ thay đổi rồi, nhưng không rõ là thay đổi ở đâu.
Chắc vì Lâm Song Ngọc không bám riết nữa nên tâm trạng anh tớ cũng tốt lên.” Tống Nhiễm Nhiễm đoán vậy.
Lâm Song Ngọc? Từ khi giao Lâm Song Ngọc cho đội thi hành án, Lâm Xuân không còn để ý nữa, thấy Tống Nhiễm Nhiễm nhắc đến, kìm lòng chẳng đặng phải hóng hớt: “Lâm Song Ngọc không thích anh cậu nữa à?”
“Chị ta bị cảnh sát bắt rồi.” Tống Nhiễm Nhiễm trả lời.
“Sao lại bị bắt?” Gương mặt Lâm Xuân ánh lên vẻ kinh ngạc, cô nghĩ đội thi hành án chắc chắn sẽ giải thích cho bố mẹ Lâm Song Ngọc biết vì sao ả biến mất, nhưng bị cảnh sát bắt nghĩa là phạm tội rồi.
Lâm Song Ngọc đã phạm pháp, nhưng ả cũng từng nói, không thể sử dụng thuật thôi miên làm bằng chứng, ít nhất trên bề nổi là như vậy.
“Nghe nói là lừa đảo, cụ thể thế nào tớ cũng không biết.” Tống Nhiễm Nhiễm thở dài, nói tiếp: “Cuối cùng tớ cũng biết tại sao nhà chú Lâm có điều kiện như thế mà Lâm Song Ngọc lại hư vinh như thế rồi.”
– Vì sao?
“Hoá ra chị ta không phải con gái của chú Lâm mà là con gái nuôi chú Lâm mới nhận mấy năm trước.” Nói đến đây, Tống Nhiễm Nhiễm cũng chẳng hiểu: “Lạ lắm, cái loại người như Lâm Song Ngọc đấy, cậu thấy chú Lâm ưng chị ta ở điểm nào, đã thế còn so sánh bảo chị ta tốt hơn cả con ruột mình.”
Bởi vì bị thôi miên đó.
Chị gái đỉnh thật đấy, thấy chị dùng thuật thôi miên để tìm chồng đã là trâu bò lắm rồi, ai ngờ chị còn thôi miên để đổi cả bố mẹ của mình.
Hai cô nàng tám chuyện một lúc, các món ăn lần lượt được mang lên, cả hai vừa nói vừa ăn, được một lúc, Tống Nhiễm Nhiễm bỗng đưa cho Lâm Xuân một tấm vé concert: “Mai là cuối tuần, buổi tối đi xem concert với tớ đi.”
Lâm Xuân nhìn qua: “Concert Đoá hồng tử thần, Cảnh Lộ?”
Cô ca sĩ muốn chết hôm trước?
“Đúng, Cảnh Lộ đó, cậu chắc chắn không thể đoán được tớ có vé concert từ đâu đâu.” Tống Nhiễm Nhiễm vui vẻ nói.
“Từ đâu nào?” Lâm Xuân hỏi theo.
“Thiến Thiến tặng tớ đó, cậu còn nhớ không? Lần trước bọn mình đi xem đồ nội thất, lúc ăn trưa gặp được cậu ấy đấy.” Tống Nhiễm Nhiễm gợi mở.
“Cái người bảo cậu có tiền thì ngon lắm á hả?” Lâm Xuân nghĩ đến.
“Đúng rồi, hôm nay cậu ấy chủ động nhắn tin cho tớ, tặng vé concert cho tớ, bảo muốn làm bạn với tớ một lần nữa.
Nếu tớ đồng ý thì hãy đi xem concert, cậu ấy sẽ đứng ngoài cổng đợi tớ.
Nếu tớ không muốn thì chuyển tiền cho cậu ấy, coi như là tớ mua vé.” Tống Nhiễm Nhiễm vui sướng vô cùng khi nghĩ đến chuyện này: “Cậu ấy muốn xin lỗi tớ nhưng lại ngại.”
Lâm Xuân ngạc nhiên, chẳng lẽ Tống Uy không chỉ xin lỗi mình mà còn xin lỗi cả Thiến Thiến?
Ngoài khả năng này ra thì cô không thể tưởng