“Không phải vậy.” Giọng Cảnh Lộ truyền qua micro, tiếng nói run rẩy đã bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng chị, nhưng chị vẫn kiên quyết nói: “Tôi thừa nhận, tôi nghĩ đến cái chết nhưng đây chỉ là chuyện của riêng tôi.
Xin anh, xin anh hãy tha cho mọi người.”
Dù Cảnh Lộ đã thấy rằng trên thế giới này chẳng có gì làm mình luyến lưu, nhưng khi chứng kiến hơn mười nghìn khán giả bị rút linh hồn, chị cũng không thể thờ ơ được.
Huống hồ, đây đều là fan của chị, bọn họ ngồi ở đây vì muốn xem chị biểu diễn.
Mỗi khi cảm xúc trong chị tụt dốc, lão Đỗ sẽ mở concert cho chị, để cho chị nhìn thấy, trên thế gian vẫn còn rất nhiều người yêu chị.
Vậy nhưng những người yêu chị, bây giờ sẽ phải chết vì chị ư?
“Nếu anh muốn giết người, anh có thể giết tôi.” Nếu như chị chết đi mà có thể cứu được nhiều người thì cái chết của chị sẽ chẳng hề vô nghĩa.
– Tôi sẽ cho cô được toại nguyện, nhưng không phải bây giờ, giờ cô chỉ cần làm việc, cứ hát đi, tiếp tục concert của mình.
Nhìn xem, fan của cô cũng đang mong chờ kìa.
Khi giọng nói khàn khàn của ngài Địch vừa dứt, tiếng hò hét của khán giả lại vang lên.
– Lộ Lộ, hôm nay chị đẹp quá.
– Lộ Lộ, em muốn chị được hạnh phúc.
– Nữ thần, tui phải nghe được Pháo Hoa, hôm nay chị có diễn bài này không?
…
Cảnh Lộ đã từng được nghe những lời này, trong tin nhắn của fan, trong hộp thư của Weibo, trong concert, thậm chí cả khi chị đi qua cửa kiểm tra an ninh ở sân bay, cũng sẽ có fan nói với chị những câu như vậy.
Chị đã nghe rất nhiều lần, nhưng gần như chưa bao giờ cảm được.
Bởi vì chị luôn nghĩ rằng, hôm nay fan yêu mình vì bài hát của mình thì mai cũng sẽ yêu một idol khác vì ca khúc của họ, người bọn họ yêu không phải Cảnh Lộ thật sự mà họ chỉ yêu thứ mà họ muốn yêu thôi.
Nhưng bây giờ, thẳm sâu trong cõi lòng chị đang cầu mong rằng, mai sau chị vẫn còn cơ hội được nghe những câu ấy.
Dẫu chị vẫn cảm thấy fan không yêu bản thân chị nhưng chị hi vọng mọi người sẽ được sống.
– Tôi không thích nói đến lần thứ ba, dù cô là ca sĩ tôi thích.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, Cảnh Lộ bỗng hoàn hồn, chị còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy một cái lưỡi liềm cực lớn ngưng tụ trên bầu trời ở sân vận động, trên lưỡi hái hình như có một bàn tay rất to, bàn tay đấy cầm cái liềm rồi bổ mạnh xuống.
“Đừng!” Cảnh Lộ hoảng sợ hét lên, nhưng chẳng thể làm được gì hết, chỉ đành trơ mắt nhìn cái liềm khổng lồ đang thu hoạch linh hồn của khán giả.
Sau từng nhát cắt, mặc dù linh hồn trong sân không biến mất nhưng ai ai cũng trong suốt hơn khi nãy, dường như sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
– Hát!
“Tôi hát, tôi hát.” Cảnh Lộ không dám do dự, vội vàng ngồi xuống trước cây đàn piano.
Các nhân viên trong concert cũng đã bị cắt mất linh hồn, concert không có nhạc đệm, Cảnh Lộ chỉ có thể vừa đàn vừa hát.
Thoáng chốc, tiếng đàn du dương lại vang vọng khắp sân vận động.
Trong lúc pháp sư vong linh nói chuyện với Cảnh Lộ, Lâm Xuân đang nghĩ về nguyên nhân vì sao pháp sư chừa lại mỗi Cảnh Lộ.
Toàn bộ sân vận động hơn mười nghìn người, cớ gì hắn lại không rút linh hồn của Cảnh Lộ?
Còn việc hắn bảo hắn là fan đúng là chuyện hoang đường, Lâm Xuân chẳng buồn tin.
Một phần tử khủ ng bố lên kế hoạch để gi3t chết hơn mười nghìn người sao có thể chơi cái trò idol và fan, hắn giữ lại Cảnh Lộ chắc chắn là vì điều đấy có lợi cho hắn.
Một phần mà nghi thức cần phải có?
Mặc dù Lâm Xuân biết đến lễ hiến tế linh hồn nhưng cô không biết nghi thức cụ thể sẽ như thế nào, tài liệu miễn phí được chia sẻ trong diễn đàn cũng không viết đầy đủ.
Chết tiệt, giờ còn không dùng được điện thoại, nếu không cô đã lên diễn đàn để tra rồi.
Cô ngẫm nghĩ trong loáng chốc, tận dụng môi trường tăm tối để chạy ra hậu trường.
Cô đổi ý rồi, cô không dùng mái tóc của Sadako để ra ngoài nữa, bởi cô vừa nhận ra rằng, nếu cô đi ra thì sẽ không vào được, mà cô cũng đã vỡ vạc, thực chất cô không cần phải ra ngoài thì cũng sẽ có cách để thông báo với mọi người.
Hơn nữa, cô được an toàn vì hệ thống đã ổn định lại linh hồn cho cô, vậy nên chỉ cần hệ thống ở đây, cái nghi thức đó sẽ không thể làm tổn thương cô.
Thành thử, cô không phải vội vã đi ra ngoài làm gì hết.
Lâm Xuân chạy nhanh vào hậu trường, bắt đầu tìm máy tính, đúng, cô muốn tìm máy tính để chứng minh được suy đoán của mình.
Tại sao bọn Lửa Xanh lại cố tình tạo phong ấn lên cả TV? Chỉ có một lí do duy nhất, đó là đề phòng cô, hay phải nói chính xác là người dị năng không gian đã đến cứu Từ Phi Hàng.
Tất nhiên, không thể có chuyện trùng hợp là bọn Lửa Xanh biết cô xuất hiện trong concert được, chúng làm vậy để ngăn ngừa có người đi vào concert thông qua TV mà thôi.
Do đó, nếu đối phương chỉ phòng ngừa có người xuyên vào sân vận động nhờ TV, như thế thì vẫn có thể dùng được máy tính, bởi vì máy tính có chuột.
Ở hậu trường, tất cả nhân viên đã bất tỉnh dưới sàn, có người ngã gục xuống đất, có người nằm trên bàn, Lâm Xuân không màng đến mọi người, ánh mắt dáo dác kiếm tìm, loáng chốc đã thấy một chiếc laptop trên bàn làm việc.
Cô cầm laptop, thử thao tác mấy cái, xác nhận được suy đoán của mình chỉ trong tích tắc, bàn phím và chuột vẫn dùng được.
Quả nhiên, không phải màn hình cảm ứng là dùng được hết.
Lâm Xuân vô thức muốn đăng nhập WeChat, nhưng khi vào ứng dụng mới phát hiện phải quét mã QR thì mới có thể đăng nhập, mà điện thoại chết máy không thể quét mã được.
Cái quả thiết kế ăn tàn phá hoại gì thế này, không có cách đăng nhập nào khác ngoài quét mã à?
Lâm Xuân oán thán, mau chóng đăng nhập vào email của mình, tìm thấy file tiền lương mà trợ lí Đàm gửi cho mình trong lịch sử email.
Trong file, ngoài tiền lương còn có cả số điện thoại của các đồng nghiệp trong tổ sáu.
Lâm Xuân tìm một số điện thoại, nhấn , đăng nhập vào QQ rồi gửi cho Bao Á – thợ make up trong cửa hàng quan tài.
Thật ra bây giờ có rất ít người sử dụng QQ, nhưng rất nhiều bạn cosplay của Bao Á đều dùng QQ, còn online 24/7.
Vậy nên trong danh sách bạn bè của Lâm Xuân ở QQ, người có thể trả lời tin nhắn nhanh nhất chỉ có Bao Á mà thôi.
Mong là lúc này Bao Á đang không đu phim.
Có lẽ vận xui “Đi concert cũng gặp được Lửa Xanh” đã khiến cô hết sạch xui xẻo, chưa gì cô đã nhận được tin nhắn của Bao Á.
Bao Á: Em đang đi xem concert của Cảnh Lộ cơ mà? Nhắn tin cho chị làm gì? Số điện thoại này của ai vậy?
Lâm Xuân không giải thích mà chỉ nói: Chị Tiểu Á, chỗ em sóng yếu, không gọi điện được, đây là số của đồng nghiệp em, chị gọi cho anh ấy, bảo em gặp được Lửa Xanh.
Rất quan trọng, bây giờ chị gọi liền đi, à đúng rồi, chị gửi số QQ của em cho anh ấy luôn nhé, em không đăng nhập WeChat được.
Bao Á: Oke.
Mặc dù Bao Á vẫn thấy lạ nhưng chị có thể cảm nhận được sự nôn nóng của Lâm Xuân qua từng câu chữ nên cũng không hỏi nhiều mà cầm điện thoại gọi cho số mà Lâm Xuân gửi cho mình.
Cuộc gọi được nối máy rất nhanh.
– Alo?
“Anh Vân ạ?” Lâm Xuân gửi cho Bao Á số của Vua Bẩn, Trần Sơ không ở đây, trợ lí Đàm đang bế quan, Vua Biển không đáng tin cho lắm, Thanh Không chưa gặp bao giờ, thành thử cô đã chọn số của Vua Bẩn.
– Cô là ai?
Giọng anh này lạnh quá, Bao Á nhạy cảm nhận ra người ở đầu dây bên kia không dễ gần cho lắm nên cô cũng không rề rà thêm mà nói liến thoắng: “À, tôi là bạn của Lâm Xuân, em ấy nhờ tôi chuyển lời cho anh, em ấy gặp được Lửa Xanh rồi.”
Hình như có tiếng động vang lên ở đầu dây bên kia, thứ gì đó vừa rơi xuống đất.
“Còn gì nữa không?” Vua Bẩn bình tĩnh hỏi.
“Em ấy bảo anh add số QQ của em ấy, em ấy không vào WeChat được.” Bao Á nói xong cũng thấy lạ, tại sao đăng nhập vào được QQ được mà WeChat lại không.
– Cô đưa số cho tôi.
“Anh chờ một chút để tôi nhìn.” Bao Á mở thông tin QQ của Lâm Xuân, nói ra một dãy số.
Vừa dứt lời, đối phương đã tắt máy.
“Bất lịch sự ghê.” Bao Á không kìm được phải buột miệng than, sau đó mở QQ để nhắn tin cho Lâm Xuân.
Lâm Xuân vừa nhắn cảm ơn, máy tính đã vang lên thông báo kết bạn, cô vội vàng ấn chấp nhận.
Tên tài khoản QQ add friend cô chỉ có đúng một chữ “Vân”, nhìn qua cũng biết là Vua Bẩn Vân Dật.
Sau khi kết bạn, Lâm Xuân đang định kể cho anh nghe về sự việc, Vua Bẩn đã nhắn trước: Đợi anh chút.
Khoảng năm phút sau, một thông báo lại xuất hiện: Bạn Vân đã mời bạn tham gia vào nhóm tạm thời của tổ sáu.
Thì ra là kéo vào nhóm, Lâm Xuân ấn chấp nhận.
Sau khi vào, cô nhận ra trong nhóm có đầy đủ thành viên, thậm chí trợ lí Đàm đang bế quan và Trần Sơ đang ở biên giới cũng có mặt.
Chẳng lẽ nhóm đã tồn tại từ lâu rồi nhưng lại quên add cô vào?
Lâm Xuân gõ rất nhanh, đánh chữ ầm ầm, kể ra hết những gì mình biết, tập trung vào sự kiện cái liềm và TV bị kết giới phong toả.
Thanh Không: Lưỡi liềm là hình thái ý thức của buổi lễ, mỗi khi vung liềm xuống sẽ cắt đi một số sức mạnh sinh mệnh, khi toàn bộ sức mạnh sinh mệnh bị cắt bỏ, người ở bên trong sẽ chết hết.
Lâm Xuân cũng đoán ra được điều này: Thế các anh mau nghĩ cách đi.
Trợ lí Đàm: Anh đã xin cấp trên rồi, nhưng mỗi người dị năng cấp S đều có nhiệm vụ đặc thù của mình, muốn đến chỗ em cũng phải mất hơn một tiếng.
Thành phố Tấn rơi vào hoạt động k hủng bố lớn như vậy, chắc chắn cấp trên sẽ phải xử lí, Vua Bẩn chỉ đành “gọi hồn” trợ lí Đàm lên.
Lâm Xuân đang định nói em có thể dẫn mọi người ra ngoài, Thanh Không đã lên tiếng: Vô ích thôi, dù người dị năng cấp S có chạy đến ngay thì tới lúc phá được kết giới, mọi người bên trong đã chết một nửa rồi.
Trợ lí Đàm: Có thể cứu được một nửa thì cứ cứu thôi.
Thanh Không: Những người còn lại không chết thì cũng sẽ hoá điên.
Chỉ cần bị lưỡi liềm bổ xuống ba lần, linh hồn sẽ không còn lành lặn nữa, không chữa được đâu.
Lâm Xuân đọc mà rợn tóc gáy: Chẳng lẽ không thể giải trừ được nghi thức đó ạ?
Thanh Không: Trừ khi em có thể cướp được vật dẫn của nghi thức, trong hai tiếng đồng hồ sau khi linh hồn bị lấy đi, đưa linh hồn trở về cơ thể.
Bình thường vật dẫn là pháp khí của pháp sư vong linh, nhưng pháp sư vong linh có thể tiến hành hiến tế cả nghìn người chắc chắn là cấp S, muốn cướp được vật dẫn của hắn trong hai tiếng là quá khó.
Vua Bẩn: Với lại, mục đích của Lửa Xanh là tạo ra sự hoảng loạn.
Nếu như không cướp được vật dẫn, rất có thể bọn chúng sẽ huỷ diệt nó.
Một người dị năng cấp S muốn phá huỷ pháp khí thì không ai ngăn được đâu.
Huống hồ còn có kết giới cấp S ở đó.
Vua Biển: Nếu là tao, ngay cái lúc mọi người sắp phá vỡ được kết giới, tao sẽ giết vật dẫn ngay lập tức.
Vua Biển đứng ở phe bên kia hả?
Mặc