Khi Trần Sơ nghe thấy tiếng khóc của Lâm Xuân trong điện thoại, anh cũng biết tình hình có vẻ không ổn, nhưng lúc anh đến sân vận động, thấy nửa linh hồn của Vua Biển đã bị kéo ra giữa không trung, đôi mắt anh đã co rụt lại ngay tức khắc.
Nỗi tức giận căng tràn đã khiến dị năng của anh bắt đầu trào ra, không khí dường như đã đóng băng, những cơn gió cũng đã ngưng trệ trên bầu trời.
“Cấp S?” Ngài Địch nhận ra sự bất thường, nhìn xuống theo trực giác mách bảo, ai ngờ vừa ngoảnh đầu lại đã thấy lưỡi dao sắc bén đang lao vào mình.
Hắn vội vàng dùng bộ xương để ngăn cản, bàn tay xương xẩu tựa như một tấm khiên đứng chắn giữa hắn và mũi dao.
Tiếng “Bùm” vang lên giòn giã, cây giáo xuyên qua bộ xương trắng bệch, cuốn lên cơn lốc, đánh nát bàn tay hình xương khổng lồ đấy.
Sức mạnh không hề suy giảm, chẳng thể chống lại nổi.
Hiển nhiên ngài Địch chẳng ngờ rằng mình đã ra lệnh cho bộ xương khổng lồ mà nó còn chả cản được một chiêu của đối phương, nhưng may sao, trong một giây đó, hắn đã tránh được mũi giáo đang bay về phía mình, cây giáo cứ thế sượt qua bả vai hắn.
Người dị năng cấp S của chính phủ Trung Quốc đã có mặt, hơn nữa còn là một người vô cùng lợi hại.
Đi, phải rời đi ngay lập tức.
Gần như không hề do dự, thanh niên tóc trắng khẽ lắc pháp trượng, triệu hồi con rồng bằng xương, sau đó nhờ bộ xương ném mình đi, hắn bay vọt lên rồi ngồi trên lưng con rồng.
Mà khi hắn bay đi, hình như bộ xương trắng khổng lồ đã mất đi chỗ dựa, cơ thể to lớn sụp đổ, cùng với đó là Vua Biển đang hôn mê trong lòng bàn tay nó.
Thanh Không thấy vậy, vội vàng triệu hồi một con chim, đón lấy Vua Biển đang rơi xuống khi bộ xương đổ sụp.
Ngay khi ngài Địch định điều khiển con rồng để bay đi với tốc độ nhanh nhất, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, một đôi cánh khổng lồ màu xanh đã bao phủ bầu trời tựa như một tấm lưới, che lấp cả con đường phía trước của hắn.
Hệ phong!
Ngài Địch thầm nói không ổn rồi, bay lượn là mánh khoé mà hắn dùng để chạy trốn, nhưng trên không trung, người dị năng hệ phong sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, giống như người hệ thuỷ ở ngoài khơi vậy.
Sau khi nhận ra điều này, ngài Địch quyết định thu hồi con rồng, cuối cùng để mặc bản thân rơi xuống đất.
Khi quay về mặt đất, ở đó có hơn mười nghìn người, hắn bắt bừa một đứa, huỷ diệt đôi tai của nó là có thể điều khiển được rồi, đó chính là lá chắn của hắn.
Trong lúc rơi xuống, hắn đã sử dụng dị năng của mình để có thể rút linh hồn bất cứ lúc nào, chợt, người hắn bất động.
Chừng như có một lực nào đó đã nâng cơ thể hắn lên, khiến hắn thoát khỏi sức hút của Trái Đất.
“Trăm quỷ dạ hành!” Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm cho ngài Địch đã kích hoạt đòn tấn công mạnh nhất, trăm quỷ dạ hành.
Bị hắn vẫy gọi, tất cả các vong hồn trong bán kính mười ki lô mét, dù là người hay là động vật thì cũng sẽ tập hợp về đây, công kích những kẻ mà hắn muốn tấn công.
Chỉ trong tích tắc, biết bao con chim, con mèo, con chuột, con cá, côn trùng và cả linh hồn của con người cũng đã xuất hiện.
Những linh hồn bay được sẽ lao về phía Trần Sơ ở trên không, còn ai không biết bay thì sẽ chạy ra từ khắp phía, ép sát ngay bên dưới Trần Sơ, vươn hai tay, gào thét với bầu trời.
Dù chúng không chạm đến Trần Sơ, nhưng những ý niệm tràn ngập sát khí cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.
“Không ổn rồi, những linh hồn có ý niệm tà ác còn sót lại sẽ ảnh hưởng đến người sống.” Thanh Không vừa mới thu xếp ổn thoả cho Vua Biển, quay người lại đã thấy cảnh tượng như địa ngục trần gian, nét mặt anh nghiêm túc hẳn lên.
Thứ mà pháp sư vong linh triệu hồi không phải linh hồn thật sự mà đó là những suy nghĩ tàn ác còn sót lại trên thế gian khi một người mất đi.
Pháp sư vong linh là những người am hiểu nhất trong việc thay đổi cảm xúc của linh hồn, vậy nên những ác niệm này rất dễ ăn mòn người sống.
Thêm nữa, trong sân vận động còn có hơn mười nghìn người sống phải ở lại đây vì lá bùa của anh, một khi tà niệm tác động lên mọi người, nhẹ thì không sao, nhưng nếu nghiêm trọng thì sẽ có hơn mười nghìn tội phạm ra ngoài xã hội.
Chết tiệt, biết thế đã không dùng bùa niệm chú, dù có giẫm đạp lên nhau thì cũng…
Đương miên man suy nghĩ, Thanh Không bỗng nghe thấy tiếng “Cách cách” vang bên tai, anh chợt quay đầu lại, thấy Lâm Xuân đang gõ mõ.
– A di đà phật.
Khi phật hiệu vang lên, dường như Thanh Không được nhìn thấy một vị hoà thượng đắc đạo mặc áo cà sa đang ngồi sau lưng Lâm Xuân, chăm chú nhìn người trần với ánh mắt xót thương, một tay thầy gõ mõ, tay kia xoay chuỗi hạt, tiếng “A di đà phật” hoá thành phật pháp vô biên, tựa như mặt trời rực rỡ soi chiếu khắp nhân gian.
Vào thời khắc ấy, những tà niệm lang thang đã biến mất trong không khí.
Chúng không bị đẩy đi nơi khác mà hoàn toàn bị thanh trừ, dù pháp sư vong linh có triệu hồi lần nữa cũng không được.
Đúng là một vật phẩm đỉnh cao.
Ánh mắt Thanh Không loé lên tia sáng, ngay sau ấy anh nghe thấy nội tâm Lâm Xuân đang cất tiếng: “Thì ra con mèo con chó cũng nghe được tiếng tụng kinh.”
Anh nhận ra mình đã nghe lỏm được tiếng lòng của cô, vội vàng dời mắt, ngước lên bầu trời.
Những tà niệm dưới mặt đất đã bị phật pháp xua tan nhưng ở trên trời vẫn còn, có lẽ vì bầu trời cao quá, phật hiệu của đại sư không chạm đến được.
Trần Sơ nhìn cả nghìn ác niệm đang bay đầy trời, nét mặt cũng không thay đổi, thậm chí còn chẳng ngó nghiêng gì hết, anh cứ nhìn chằm chằm pháp sư vong linh đang cố gắng phá vỡ kết giới của anh để quay về mặt đất, đôi tay anh nắm cả hai bên, hai luồng không khí khổng lồ ngưng đọng trong không trung, sau đó hội tụ và đâm sầm vào nhau.
Giữa hai luồng không khí cực mạnh đang va chạm, một cơn lốc thản nhiên xuất hiện, nhấn chìm mọi thứ xung quanh với sức mạnh khủng khiếp, bao gồm vô số loài chim và cả pháp sư vong linh đang rơi vào tuyệt vọng.
Khi một pháp sư mong manh bị tấn công bởi một chiến sĩ vô cùng mạnh mẽ và nhanh nhạy thì kết quả sẽ như thế nào?
Khoảng mười mấy giây sau, cơn lốc đã tan đi, trên trời bắt đầu có đồ vật rơi xuống, đầu tiên là cái ô đen, sau đó đến cây trượng khắc đầu lâu và cuối cùng là một trận mưa máu.
– Ầm.
Trần Sơ bay từ trên trời xuống, ném thi thể pháp sư vong linh cho đội thi hành án như đang vứt rác, Lâm Xuân giật mình phát hiện ra trên cái xác của pháp sư chi chít những vết dao, không có chỗ nào lành lặn.
Trần Sơ giơ tay chộp vào không trung, cây giáo màu xanh ở đằng xa đã sà vào tay anh, đó chính là thứ mà anh đã ném ra để đâm vào lòng bàn tay của bộ xương trắng.
Khi anh cất cây giáo vào kho chứa vật phẩm, ngoái đầu lại đã thấy ánh mắt Lâm Xuân đang nhìn về phía thi thể.
Anh ngẩn người, bước sang trái một bước, chắn ngang tầm nhìn của cô.
Lâm Xuân ngạc nhiên ngước lên, Trần Sơ không nhìn vào mắt cô mà hỏi Thanh Không đứng bên cạnh: “Vua Biển sao rồi?”
“Vẫn còn thở, nhưng linh hồn cậu ấy bị mất một phần, không biết có về