Tặng quà?
“Vì cậu mà Lam Nguyệt tốn sức lắm đấy, thậm chí còn lôi cả tên thầy ra.” Lý Gia Mộc đứng bên cạnh nói đỡ, làm nổi lên sự dụng tâm của Đường Lam Nguyệt.
“Đừng nói mấy cái này.” Đường Lam Nguyệt vội ngắt lời Lý Gia Mộc, lấy ra một vật phẩm cất trữ dạng dây chuyền đưa cho Trần Sơ: “Trần Sơ, cậu xem vật phẩm này có hoá giải lời nguyền cho cậu được không?”
Trần Sơ nhìn vật phẩm, im lặng không nói câu gì, cũng không đưa tay ra nhận.
Đường Lam Nguyệt tiếp tục giải thích: “Tớ nghe nói cậu vào toà Khoá Hồn rồi ra ngay, không đợi đến lúc toà nhà sụp đổ, nhưng có rất nhiều người ra sau đã lấy được vật phẩm trong toà nhà, tớ cũng thu gom từng chút, tìm cả thầy nguyền rủa để xem rồi, đây đều là vật phẩm có thể hoá giải lời nguyền.”
Lý Gia Mộc cũng nói: “Để thu thập được những vật phẩm này, tớ và Lam Nguyệt đã tiêu hết điểm của mình, còn mượn cả đống điểm của đội.
Đợi đến khi gỡ bỏ được lời nguyền, cậu dẫn bọn tớ đi làm mấy nhiệm vụ để bù lại điểm, chứ không bọn tớ chết nghèo mất.”
Đường Lam Nguyệt bực mình liếc Lý Gia Mộc: “Nói cái gì thế?”
Lý Gia Mộc: “Đùa thôi mà.”
Trần Sơ nghe hai người cố nói cái kiểu thân thiết mà buồn nôn vô cùng.
“Không cần.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Hai người sững lại, Đường Lam Nguyệt quýnh lên: “Trần Sơ, Gia Mộc nói đùa thôi, cậu cũng biết từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, cứ thích khoe mẽ thế.”
Lý Gia Mộc nói: “Đúng, tớ đùa thôi, cậu đừng coi là thật, lời nguyền còn hai năm nữa thôi.”
Trần Sơ: “Trong số vật phẩm đấy có vương miện không?”
Đường Lam Nguyệt không hiểu: “Vương miện?”
Trần Sơ gật đầu: “Vương miện là cái đại tư tế đội trên đầu, các cậu từng thấy rồi.
Chỉ có vương miện mới có thể hoá giải được lời nguyền chết chóc của tôi.
Trong số các vật phẩm mà hai cậu thu thập được, có vương miện không?”
Khuôn mặt Đường Lam Nguyệt cứng đờ ra, lúc đến vui sướng bao nhiêu thì bây giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu.
Thảo nào, thảo nào Trần Sơ bị nguyền rủa nhưng mãi mà không vào toà Khoá Hồn, dù vô tình vào cũng đi ra ngay lập tức.
Không phải cậu không muốn hoá giải lời nguyền mà là cậu chẳng thể gỡ ra được.
Trong mắt người dị năng bình thường, đại tư tế ở toà Khoá Hồn chỉ là một thầy nguyền rủa cấp S, nhưng Đường Lam Nguyệt được sinh ra trong gia đình có truyền thống học giỏi, nên cô biết sâu hơn những người dị năng bình thường rất nhiều.
Bố cô đã từng nói cho cô biết, đại tư tế trên tầng bảy của toà Khoá Hồn là một người dị năng vượt qua cấp S.
Nếu toà Khoá Hồn không tồn tại để áp chế hắn thì sẽ chẳng có người dị năng nào lên được tầng bảy mà có thể sống sót trở về, những người đó rời đi được là vì đại tư tế không muốn giết bọn họ mà thôi.
Nếu chỉ có vương miện của đại tư tế mới có thể hoá giải lời nguyền của Trần Sơ, tương đương với việc lời nguyền của Trần Sơ sẽ không bao giờ được gỡ bỏ.
Lý Gia Mộc nhìn Trần Sơ, rồi lại nhìn Đường Lam Nguyệt đang đau lòng đến chết, cụp mắt giấu đi xúc cảm trong lòng, nói với giọng khích lệ: “Không phải không có cơ hội, Trần Sơ giỏi như này, chắc năm sau đã đánh lại được đại tư tế rồi.”
Trần Sơ liếc Lý Gia Mộc với gương mặt vô cảm, ánh mắt anh lạnh lùng khiến Lý Gia Mộc không khỏi chột dạ.
Ngay khi Trần Sơ đang nghĩ nên viện cớ gì để đuổi người đi, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
– Cốc cốc.
Ba người quay ra nhìn, thấy ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông lịch lãm từ lúc nào, anh đang lau kính bằng tay áo của mình.
“Hai người là?” Thanh Không đi vào trong, nhìn Trần Sơ với ánh mắt hỏi thăm.
“Trụ sở chính.” Ba chữ đơn giản, không một lời giải thích dư thừa.
Thanh Không nhíu mày, hiểu ra ngay: “Hoá ra là người của trụ sở chính, đến sớm quá, mọi người ăn sáng chưa?”
Đường Lam Nguyệt đang tụt mood, không trả lời, còn Lý Gia Mộc thì lắc đầu.
Thanh Không đề xuất: “Thế hai người có muốn ra ngoài ăn sáng trước không, mặc dù thành phố Tấn không sầm uất bằng Đế Đô nhưng đồ ăn cũng phong phú, ra ngoài bệnh viện, rẽ phải khoảng năm trăm mét sẽ đến phố ẩm thực, ăn cũng ngon lắm.”
“Cảm ơn.” Lý Gia Mộc chột dạ đến khó hiểu vì ánh nhìn của Trần Sơ, không muốn ở trong phòng bệnh từ lâu rồi, mượn lí do này để khuyên Đường Lam Nguyệt rời đi: “Lam Nguyệt, bọn mình đi ăn trước đi.”
Đôi mắt Đường Lam Nguyệt đã đỏ hoe, nhìn Trần Sơ với ánh mắt bi thương.
Trần Sơ sầu não vì cái nhìn ấy, nhưng anh đã kìm nén không bộc phát ra: “Đi ăn đi.”
Bấy giờ Đường Lam Nguyệt mới rời đi theo Lý Gia Mộc, hai người vừa đi, Thanh Không mới đeo cái kính mà mình cứ lau đi lau lại lên.
Trần Sơ nhìn anh đeo kính mà cau mày.
Người ngoài chẳng biết kính của Thanh Không có tác dụng gì, chả lẽ tổ sáu cũng không biết ư?
“Đừng nhìn anh thế, Vua Biển nói người của trụ sở chính đến từ sáng sớm, hình như có âm mưu gì đó, bảo anh vào thăm dò xem thế nào.” Thanh Không ụp luôn cái nồi lên đầu Vua Biển, thể hiện rằng chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng chẳng phải người thích hóng hớt.
Trần Sơ cứ chau mày mãi, ngoảnh lại nhìn Vua Biển thì mới thấy cậu ta đang cầm điện thoại bằng một tay, cố gắng gõ chữ, chỉ trong thoáng chốc, điện thoại trong tay anh cũng rung lên.
Anh nhìn vào di động như đang trầm ngâm điều gì đó, nhưng rồi cũng chẳng thấy bất ngờ, Vua Biển đã loan tin vào nhóm rồi.
Anh bỗng nảy sinh khát vọng được đánh người, cái thằng này điếc rồi mà vẫn hóng hớt, đáng lẽ đêm qua nên để pháp sư vong linh giết nó mới phải.
Vua Biển: @Mọi người, nhân viên bên trụ sở chính đến rồi, một nam một nữ, đang nói chuyện với Trần Sơ.
Trợ lí Đàm: Người của trụ sở chính đến rồi? Bảo hạ cánh lúc mười một giờ cơ mà? Bọn họ nói gì thế?
Vua Biển: Đại ca ơi, giờ em là người điếc.
Thanh Không: Chú không đọc khẩu hình miệng à?
Vua Biển: Sao anh lại nghĩ em sẽ đạt đến trình độ đọc khẩu hình miệng chứ?
Thanh Không: Không nghe được thì chú hóng ha hóng hớt làm gì?
Ngụ ý của câu này là, nom chú say mê như thế, cứ tưởng chú biết đọc khẩu hình miệng cơ đấy.
Vua Biển đã quen với việc bị móc mỉa nên chẳng quan tâm chút nào: Vì em không nghe được nên mới bảo mọi người đến đó, mau tới đi, lần đầu tiên em thấy mặt Trần Sơ đen xì như thế, chắc chắn hai đứa kia chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Thanh Không: Anh sắp đến rồi.
Vua Biển: Thế lúc vào anh tháo kính xuống nhé, nhìn xem hai đứa kia có âm mưu gì.
Trợ lí Đàm: Thanh Không vào à? Giờ sao rồi?
Vua Biển: Đã vào, đuổi người ta đi rồi @Thanh Không, mau nói đi, hai đứa kia muốn giở trò gì?
Lâm Xuân: Thanh Không cũng ở trong phòng bệnh, anh tag anh ấy làm gì?
Lâm Xuân bị tỉnh giấc vì tiếng “tít tít” của điện thoại, hôm qua cô ngủ muộn nên giờ vẫn chưa bình minh, hẵng còn nằm trong chăn, vừa đọc tin nhắn nhóm vừa đặt đồ sáng cho mình.
Vua Biển: Anh vì mọi người còn gì, hội mình không muốn hóng drama à?
Vua Biển vừa mới nhắn xong đã cảm giác có một ánh mắt tràn ngập sát khí đang bắn về phía mình, ép anh phải gỡ tin nhắn nhưng anh lại gõ: Chuyện liên quan đến tổ sáu bọn mình, anh nghĩ mọi người cũng nên biết.
Sau khi nhắn xong, Vua Biển nhìn Thanh Không với ánh mắt kì vọng, nói trong âm thầm: Người anh em, mời anh diễn tiếp.
Thanh Không chẳng nói gì, nhưng vẫn cúi đầu thông báo cho nhóm: Không có âm mưu gì, hai người này đến tìm Trần Sơ, chuyện riêng thôi.
Hai chữ “chuyện riêng” đã nói rõ ra rằng, đây là việc riêng tư của Trần Sơ, nếu Trần Sơ không muốn chia sẻ, anh cũng không chủ động nói vào nhóm.
Anh không phải Vua Biển, không thích tìm đường vào chỗ chết.
Gương mặt Vua Biển thất vọng toàn tập, ước gì được chỉ vào mũi của Thanh Không rồi nói: “Em cho anh nói đấy.”
Trợ lí Đàm: Nếu thế thì anh vẫn phải ra sân bay đón người ta rồi.
Chuyện riêng? Lâm Xuân lẩm bẩm đôi câu, cũng không suy nghĩ gì nhiều, đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân.
“Cảm ơn.” Trần Sơ nhìn vào mắt Thanh Không, cất tiếng cảm ơn.
Thanh Không chủ động nhận bữa sáng mà Trần Sơ mua về, gỡ túi ni lông, đặt hết lên chiếc bàn di động được trang bị trên giường bệnh, giúp cho Vua Biển có thể ăn uống dễ dàng.
Anh sợ bây giờ mà để Trần Sơ dọn bàn, Trần Sơ sẽ không kìm được mà đánh thằng bé luôn.
“Anh phải xin lỗi mới đúng, xin lỗi em, vô tình theo dõi chuyện riêng tư của em.” Thanh Không nói lời xin lỗi.
“Anh theo dõi chuyện riêng của họ.” Dị năng của Trần Sơ cao hơn Thanh Không hai cấp, với thực lực của Thanh Không, chắc chắn không thể nhìn thấy được nội tâm anh, trừ khi anh không đề phòng chút nào hết.
Thanh Không mỉm cười, mặc dù vừa nãy anh không nhìn thấy tiếng lòng của Trần Sơ, nhưng đọc suy nghĩ của hai người kia cũng tương đương với việc gián tiếp biết được chuyện riêng của Trần Sơ.
Tuy nhiên, anh là người thông minh, hiểu ý Trần Sơ nói nên cũng không nhắc lại.
Truyện Đông Phương
Thanh Không: “Lúc nãy anh thấy được ít chuyện, là bạn em, anh nghĩ anh nên nói với em một tiếng.”
Trần Sơ nhìn anh.
Thanh Không: “Cái cậu Lý Gia Mộc nghe nói em sắp phải chết, cảm xúc rất phức tạp, vừa sung sướng lại vừa hổ thẹn, nhưng vui nhiều hơn.
Còn cô Đường Lam Nguyệt lại rất đau khổ, nghĩ đến việc lúc trước mình rõ ràng đã chuyển lời nguyền chết chóc sang cho Lý Gia Mộc, nhưng cuối cùng Lý Gia Mộc lại bình yên vô sự, còn người gặp chuyện lại là em.
Cảm xúc cũng rối bời hơn, vừa đau vừa áy náy, nghĩ rằng đây là quả báo của mình khi đã chuyển lời nguyền chết chóc cho Lý