Trong phòng thí nghiệm, hai chuyên gia nghiên cứu mặc đồng phục cầm các loại máy khiêm tốn để kiểm tra bản đồ địa mạch, thấy Trần Sơ đi vào, một nhà nghiên cứu lớn tuổi hỏi: “Trần Sơ?”
“Là tôi.” Trần Sơ gật đầu.
“Thời gian gấp quá nên tôi sẽ nói thẳng.” Nhà nghiên cứu chỉ vào bản đồ địa mạch, nói: “Bởi vì rất gấp nên hôm nay bọn tôi đến không mang theo máy dò năng lượng có độ chính xác cao mà chỉ mang theo phiên bản đơn giản hơn, cho nên chúng tôi cần người dị năng cấp cao hỗ trợ chỉnh sửa dữ liệu.”
Máy dò năng lượng có độ chính xác cao quá cồng kềnh, những kho hàng chứa vật phẩm mọi người đã nghiên cứu ra vẫn không thể chứa được nó, muốn di chuyển thì phải sử dụng phương tiện vận chuyển thô sơ nhất, bản đồ địa mạch là chuyện khẩn cấp, không thể mang về trụ sở chính để kiểm tra, vậy nên nhà nghiên cứu cũng chỉ có thể đem theo một ít máy kiểm tra đơn sơ đến đây.
“Được, tôi cần hợp tác như thế nào?” Trần Sơ hỏi.
“Chúng tôi vừa mới kiểm tra, vẫn còn một khoảng năng lượng nhất định trên bản đồ địa mạch, nhưng nó vẫn đang phai đi, bây giờ chúng tôi cần kiểm tra mức độ của năng lượng đã mất đi, sử dụng tốc độ nhanh nhất để tính toán thời gian bản đồ trở lại làm tờ giấy trống.” Nhà nghiên cứu đưa cho Trần Sơ một thiết bị giống đồng hồ đeo tay: “Cậu đeo máy dò lên tay, truyền năng lượng vào đó, lấy năng lượng của đá sức mạnh rồi cho nó giảm dần theo…”
Trần Sơ nghe lời đeo máy dò lên tay, rót vào năng lượng theo chỉ thị của nhà nghiên cứu, khoảng mười phút sau, nhà nghiên cứu đã tính ra kết quả: “Còn 56 tiếng 31 phút.”
Hệ thống nói ba ngày, từ tối qua khi Lâm Xuân nhìn thấy bản đồ địa mạch đến chiều hôm nay, đã hết 15 tiếng 29 phút.
Nhà nghiên cứu nhanh chóng lắp đặt đồng hồ đếm ngược, sau đó bắt đầu bước nghiên cứu tiếp theo.
Trần Sơ đợi một lúc, thấy nhà nghiên cứu không đả động đến mình, nghĩ rằng mình không phải làm việc gì nữa nên đã mở cửa ra khỏi phòng thí nghiệm.
Bên ngoài phòng thí nghiệm, Đường Thiên Nguyên đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng mở cửa đã mở mắt nhìn ra: “Còn bao nhiêu lâu?”
“Khoảng 56 tiếng 26 phút.” Trần Sơ nói ra thời gian mình nhìn thấy khi rời khỏi phòng thí nghiệm.
“Chưa đến hai ngày rưỡi.” Đường Thiên Nguyên cau mày.
Trần Sơ không lên tiếng.
“Tại sao em lại giết Thales?” Đường Thiên Nguyên đột nhiên hỏi: “Theo thầy biết, Thales không chủ động bước vào lãnh thổ nước ta, em chủ động ra tay.”
Thâm tâm Trần Sơ cười khẩy, biết ngay là sẽ hỏi mà.
Khi giết Thales anh đã nói một câu, quy tắc là thứ mà kẻ yếu phải tuân thủ, nhưng với kẻ mạnh thì họ chỉ đang bằng lòng tuân thủ mà thôi.
Lúc đó anh là kẻ mạnh trước Thales, nhưng bây giờ, anh là kẻ yếu trước Đường Thiên Nguyên – người đã lôi toàn bộ quy định của Trung Quốc ra làm lá chắn.
Anh giết Thales là chuyện vừa lớn vừa nhỏ, giết phần tử kh ủng bố là đúng, nhưng anh đã làm sai quy định.
Bình thường, chính phủ chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng giờ thì khác, anh đã cướp bản đồ địa mạch sau khi giết Thales, dẫn đến thảm hoạ có một không hai cho nước mình.
Những suy nghĩ này quẩn quanh trong tâm trí Trần Sơ một lúc, anh biết Đường Thiên Nguyên sẽ làm gì tiếp theo nhưng vẫn phối hợp trả lời: “Lúc đó tôi nhận được cuộc gọi, bọn Lửa Xanh quấy nhiễu ở biên giới là để câu giờ, mục đích thực sự của bọn chúng là nghi thức hiến tế hơn mười nghìn người ở thành phố Tấn.
Tôi muốn chạy về giúp đỡ nên đã ra tay.”
Đường Thiên Nguyên “hừ” một tiếng, mỉa mai: “Đúng là ngăn được nghi thức hiến tế mười nghìn người, nhưng bây giờ lại muốn chôn vùi tính mạng của mười triệu người?”
Trần Sơ: “Lửa Xanh đã lên kế hoạch tấn công Trung Quốc từ một tháng trước, dù tôi không giết Thales thì bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách khác để đưa bản đồ địa mạch vào nước mình.”
Concert đã bán vé trước một tháng, kế hoạch của Lửa Xanh không bao giờ là quá muộn.
Đường Thiên Nguyên: “Nhưng nếu em không giết Thales, Lửa Xanh sẽ không livestream, hơn nữa, dù Lửa Xanh livestream thì cũng không có bằng chứng để chứng minh bản đồ địa mạch nằm trong tay Trung Quốc, chúng ta sẽ không nằm ở thế bị động như này.”
Cả thế giới đều biết người dị năng hệ thổ đã mang bản đồ địa mạch đến tập kích Trung Quốc, mà Thales lại bị người dị năng Trung Quốc gi3t chết, bản đồ địa mạch đương nhiên sẽ thuộc về Trung Quốc, đây chính là chứng cớ, Trung Quốc muốn chống chế cũng không được.
Trần Sơ bỗng nhìn về phía Đường Thiên Nguyên: “Thế phải như nào mới không bị động? Ném vào nước hắn à?”
Ông ta cười khẩy: “Sao, em độ lượng, hiền lành, tình nguyện hi sinh đồng bào của mình?”
Anh lặng thinh, tất nhiên anh không muốn hi sinh đồng bào của mình, nhưng nhân dân nước người ta đã làm sai chuyện gì ư? Trong thoáng chốc, anh bỗng thấy Đường Thiên Nguyên nói đúng, đây dường như là lỗi của anh, nếu anh không giết Thales, nếu như Lửa Xanh dùng cách khác để đem bản đồ vào Trung Quốc thì anh đã chẳng phải đối mặt với sự lựa chọn này.
Anh nhắm mắt: “Tôi có thể làm gì?”
Đường Thiên Nguyên xoa trán: “Đợi ở đây, chờ kết quả kiểm tra của viện nghiên cứu, mong rằng em có thể giúp được gì đi.”
Trần Sơ gật đầu: “Được.”
Nói xong, anh mở cửa ra ngoài, anh tình nguyện ra ngoài nghe tiếng cười của cái ô trẻ trâu còn hơn là phải ở chung phòng với Đường Thiên Nguyên.
Trợ lí Đàm vẫn đang sắp xếp các công việc bên ngoài, thấy Trần Sơ ra ngoài với gương mặt nghiêm trọng, lòng anh thảng thốt, vội vàng ra đón: “Sao thế, không ổn à?”
Trần Sơ bình tĩnh đáp: “Còn 56 tiếng nữa.”
Gương mặt trợ lí Đàm biến sắc, nhưng anh cũng không nói gì mà gật đầu rồi tiếp tục đi làm việc khác.
“Trợ lí Đàm.” Trần Sơ bỗng gọi anh lại.
Trợ lí Đàm quay đầu, nhìn về phía Trần Sơ.
Trần Sơ mỉm cười, nhưng lại lắc đầu: “Không có gì.”
Trợ lí Đàm cau mày mãi, ánh mắt đong đầy vẻ lo lắng, anh biết thâm tâm Trần Sơ có chuyện gì đó, nếu không sẽ chẳng gọi anh như vậy.
Nhưng nếu cậu quyết định không nói, giờ mình mà hỏi cũng không ra kết quả.
Trợ lí Đàm gật đầu: “Có việc gì cứ đi tìm anh.”
Trần Sơ “Ừ” với anh: “Cảm ơn.”
Trợ lí Đàm không nói gì nữa, quay người rời đi.
*
Bệnh viện thành phố.
Lâm Xuân đang tiễn Vân Chu ra về, Vân Chu đã trị liệu xong, cậu muốn ở lại khách sạn mà Lâm Xuân đặt cho mình để nghỉ ngơi một đêm rồi mới về, nhưng lại nhận được một cuộc gọi, bố cậu yêu cầu cậu phải rời thành phố Tấn ngay lập tức.
Trong bãi đỗ xe, Vân Chu lo lắng nói: “Nếu không có việc gì, mấy hôm nữa chị cũng rời thành phố Tấn đi.”
Lâm Xuân khó hiểu: “Vì sao?”
Cậu nhìn xung quanh, thấy hai thành viên của đội thi hành án chuẩn bị chở mình ra sân bay đang đứng khá xa nên mới thì thầm: “Bố em nóng lòng bắt em về như thế, khả năng cao là thành phố Tấn không an toàn rồi.”
Cô chau mày: “Em nói trụ sở chính sẽ để bản đồ địa mạch ở thành phố Tấn?”
Cậu lắc đầu: “Em không biết, em chỉ đoán thôi.”
Vân Chu là cậu bé vô cùng thông minh, nhưng lanh lợi thế nào thì cũng chỉ là một học sinh tiểu học, bố không thể nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, vậy nên cậu chỉ có thể đoán mò từ quyết định của bố mình.
Lâm Xuân gật đầu: “Chị biết rồi, em về trước đi.”
Cậu: “Vậy còn bọn chị?”
Cô nhíu mày: “Bọn chị? Chị với Vân Dật á?”
Mặt cậu tối sầm lại: “Em nói chị và bạn chị.”
Cô cười: “Vân Dật cũng là bạn chị mà.”
Bé con mặt mỏng nên giờ đã đanh mặt, mở cửa xe: “Em đi đây.”
Lâm Xuân vẫn cười: “Nói cho em biết một bí mật, Vân Dật chỉ giả vờ ngủ thôi.”
Vân Chu cáu bẳn: “Ổng sống chết ra sao cũng không liên quan đến em, nếu trụ sở chính không giao nhiệm vụ thì em còn lâu mới cứu ổng.”
Nói xong, không đợi chị cất lời, cậu đã đóng cửa xe lại.
Thành viên của đội thi hành án thấy hai chị em đã tạm biệt xong nên đi ra, lái xe rời khỏi bệnh viện, lăn bánh tới sân bay.
Lâm Xuân đợi đến khi chiếc xe ra khỏi bãi đỗ rồi mới quay về khu nội trú, trở lại phòng bệnh VIP.
Tới lúc cô đi vào, chẳng mấy bất ngờ, Vua Bẩn đã tỉnh giấc, đang ngồi vắt chân trên sofa ăn hoa quả.
“Lâm Xuân, mau, mau chữa cho anh.” Thính lực của Vua Biển đã tốt hơn, anh vẫn luôn đợi Lâm Xuân chữa cho mình, nhưng lúc nãy có Vân Chu ở đây anh không nói được, khó khăn lắm mới chờ đến lúc không có người ngoài, anh không thể nhịn được nữa, kích động quơ quơ tay phải mà mình có thể động đậy được, run run như người mắc bệnh Parkinson.
Lâm Xuân gật đầu, sau khi đóng cửa thì lấy mõ ra, gõ nhẹ một cái trước ánh mắt tò mò và ngạc nhiên của hai anh: “A di đà phật.”
Khi tiếng phật lọt vào tai, Vua Bẩn và Lâm Xuân cũng không có phản ứng gì mấy, nhưng Vua Biển lại nhắm mắt, im lặng khoảng hai ba giây mới mở ra, đôi mắt ấy tựa như được cơn mưa gột rửa đi bao tối tăm đui mù, tinh khiết tới nỗi khiến người ta không thích ứng kịp.
Nhưng cũng may mà nó chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Vua Biển chớp chớp mắt mấy lần, đôi mắt lại trở về với sự đời.
“Ôi má ơi, suýt nữa đã nhìn thấu hồng trần.” Vua Biển nghĩ mà phát sợ, vỗ vỗ ngực: “Không thể dùng mõ linh tinh được đâu, nguy hiểm lắm.”
Trong khoảnh khắc nghe được tiếng niệm phật, Vua Biển bỗng thấy chuyện tình cảm trai gái, ham vui chỉ khiến linh hồn nhơ nhuốc, cuộc sống tối thượng không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn, bàng quan với vạn vật, kiếm tìm sự điềm tĩnh trong tâm mình.
May sao ý chí anh mạnh mẽ nên mới có thể giữ được con tim tầm thường dung tục của mình.
Một người