“Trong cơ thể ta có dịch bệnh.” Hồi trước, bà tinh luyện thân mình thành cổ là để phong ấn bệnh dịch.
Đôi mắt xanh của đại tư tế loé lên: “Thế thì sao? Cứ lấy ra là được.”
Khi đó, Miêu Ca Vân phong ấn “dịch bệnh” nhằm cứu thế, nhưng cái chốn mà bà giải cứu đã nổ tung thành vô vàn những mảnh vỡ, vậy nên với thế giới bây giờ, phong ấn “dịch bệnh” đã chẳng còn nghĩa lí gì.
“Không lấy ra được.” Miêu Ca Vân giải thích: “Lúc phong ấn, “dịch bệnh” đã hoà chung với ta, bây giờ ta chính là bệnh dịch.”
Đại tư tế nghe vậy, vô thức lùi ra sau hai bước.
Bệnh dịch là vi khuẩn mạnh nhất thế gian, nếu Miêu Ca Vân nắm trong tay thứ đó, vậy chính hắn cũng có khả năng bị lây nhiễm trong âm thầm.
“Ngươi có kiểm soát được dịch bệnh không?” Đại tư tế hỏi.
“Không thể.” Miêu Ca Vân đáp: “Nếu ta làm được, ta sẽ giết ngươi đầu tiên.”
Đại tư tế cười khẩy: “Sao nào, giờ thế giới sụp đổ rồi, ngươi vẫn còn muốn giết ta à?”
“Nếu lúc đấy không do ngươi thì có lẽ thế giới đã không tan vỡ.” Miêu Ca Vân nói.
“Chà~ giả nhân giả nghĩa!” Đại tư tế khinh thường: “Nếu lúc đó các ngươi nghe lời ta, vứt bỏ nơi này, chung sức mở cổng không gian thì bây giờ Trái Đất đã là của chúng ta rồi.”
“Vậy còn ngươi, có tận mười hai tinh tú đi mở cổng không gian cùng với ngươi, tại sao chỉ còn mình ngươi sống sót, nếu ngươi chết trong sự hỗn loạn thời gian và không gian, có khi ta sẽ tôn trọng ngươi hơn.” Miêu Ca Vân vặc lại.
“Bùm”, sức mạnh nguyền rủa trên người đại tư tế tràn ra ngoài, lấp đầy không khí ở xung quanh, tản ra một hơi thở tàn độc và lạnh lẽo.
Lát sau, hắn bỗng thở dài, thu hồi dị năng: “Giờ nói chuyện quá khứ cũng chả được gì hết, chúng ta phải nhìn về tương lai.
Hậu duệ của ngươi đều đang ở đây, chẳng lẽ người muốn bọn chúng ở chỗ này cả đời?”
Miêu Ca Vân vô thức nghiêng đầu nhìn về phía nữ linh thể.
Bấy giờ, trong căn nhà trúc, hai con người và một linh thể đang đứng ngoài cửa sổ lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài.
“Miêu Dao, tổ mẫu của cô ở đó nói gì với đại tư tế thế, sao không đánh nhau?” Miêu Dao là tên của nữ linh thể, thấy mọi người vẫn phải sát cánh chiến đấu bên nhau nên Lâm Xuân đã chủ động hỏi tên nữ linh thể.
“Xa quá, tôi không nghe rõ.
Cô nhờ người yêu cô truyền âm đến đây được không?” Miêu Dao hỏi.
Lâm Xuân quay đầu nhìn Trần Sơ, truyền đạt ý kiến của Miêu Dao cho anh biết.
Anh cũng rất tò mò đại tư tế đang nói chuyện gì, theo thông tin mà Miêu Dao vừa mới phổ cập cho bọn anh, đại tư tế và tổ mẫu của cô ấy từng là những người quyền cao chức trọng trong thế giới này, chắc chắn nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể liên quan đến lí do vì sao thế giới này sụp đổ.
Trần Sơ không đồng ý ngay mà hỏi Lâm Xuân trước một câu: “Nếu anh truyền âm tới, em có nghe hiểu không?”
Lâm Xuân sử dụng năng lực của thước để cảm nhận linh hồn tương tự như các linh thể, thông qua kĩ năng này, cô mới có thể giao tiếp với linh thể, nhưng theo anh quan sát, hình như sức mạnh của cô chỉ được kích hoạt khi nhắm vào một linh thể.
Lâm Xuân lắc đầu: “Phải đến gần mới được.”
Anh cau mày.
Cô nói tiếp: “Mình có thể nhờ Miêu Dao dịch cho.”
Anh đáp: “Cô ta là người dân ở không gian con, không thể tin vào những gì cô ta dịch ra cho mình.”
Lâm Xuân: “Thế còn hơn là mình không biết gì.”
Trần Sơ ngẫm lại, thấy cô nói cũng đúng, nghe được chút chút vẫn tốt hơn việc mù mờ chẳng hay biết gì.
“Này, tôi vẫn còn ở đây đấy, hai người định bày mưu tính kế ngay trước mặt tôi cơ à?” Miêu Dao bị coi như không khí chẳng thể nhẫn nhịn được nữa, cô không hiểu Trần Sơ nói gì nhưng cô hiểu lời của Lâm Xuân đấy, cộng hai câu kia vào cũng có thể đoán ra cả hai đang thảo luận chuyện gì.
Đã không tin cô còn nói thẳng mặt cô, điên quá thể.
Song Lâm Xuân chẳng chột dạ chút nào, ngoảnh lại hỏi: “Thế cô có thể phiên dịch cho bọn tôi được không?”
“Được.” Miêu Dao không từ chối, dù sao cô là người tiếp nhận thông tin, đến lúc đó cô muốn dịch sao thì dịch.
Sau khi cả ba thoả thuận với nhau, Trần Sơ điều khiển gió tạo thành một hành lang ở gần hai vị tôn giả, để cho giọng nói của hai người họ men theo lối đi, lan đến tầng trên của căn nhà trúc.
– Hoá ra đại tư tế muốn dung hoà với vua cổ, lợi dung vua cổ rồi kí sinh lên những người dị năng ngoại lai ở đây để rời khỏi nơi này.
– Hắn dụ tổ mẫu tôi rời đi.
– Tổ mẫu tôi nói trên người bà có dịch bệnh, khó mà đi được.
– Đại tư tế khuyên tổ mẫu của tôi phải biết nghĩ cho thế hệ sau, hắn nói chỉ cần hắn ra ngoài, hắn sẽ dẫn tất cả linh thể ở Vô Ngân Cốc đi theo mình.
Lâm Xuân: “…”
Trần Sơ: “…”
Cả hai nhìn nhà phiên dịch tận tuỵ với công việc bằng ánh mắt kì lạ, kìm lòng chẳng đặng mà hỏi: “Cô còn dịch cả chuyện này ra à?”
Miêu Dao chẳng thèm quan tâm: “Có gì mà không dịch được?”
Lâm Xuân: “Cô không sợ bọn tôi biết rồi làm trò gì đó à?”
Miêu Dao “À” lên: “Mình cô thì làm được gì? Đánh thắng đại tư tế hay thắng được tổ mẫu của tôi?”
Lâm Xuân câm nín, cô quay đầu nhìn Trần Sơ: “Anh, cô ấy nói có lí phết.”
Khuôn mặt Trần Sơ cũng ánh lên nụ cười khổ, có lí quá còn gì? Nếu đại tư tế thuyết phục được tổ mẫu của Miêu Dao, hai vị tôn giả cấp mười lăm kết hợp với nhau, không chỉ anh mà có khi tất cả người dị năng Trung Quốc cấp S ở đây cũng không cản được.
Đối mặt với một sức mạnh vô song, không thể che giấu bí mật gì hết.
Miêu Ca Vân dời mắt nhìn sang đại tư tế, gương mặt cũng không có cảm xúc gì mấy: “Ngươi nói ngươi sẽ dẫn hậu duệ của ta rời khỏi đây, đi đến thế giới khác gây dựng lại Vô Ngân Cốc?”
Đại tư tế nói một cách trịnh trọng: “Đúng, nếu ngươi giúp ta ra ngoài, ta thề ta nhất định sẽ giúp ngươi đưa tất cả thầy tà thuật ở Vô Ngân Cốc đi theo.”
Miêu Ca Vân: “Muốn thoát khỏi xiềng xích của thế giới ý thức thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt, mình ngươi đi ra cũng đã mất rất nhiều sức lực, sao còn đèo bòng thêm người khác được nữa.”
Đại tư tế nói: “Đấy là hồi trước, bây giờ hành lang không gian giữa hai thế giới đã được thành lập, chúng ta chỉ cần lừa thế giới ý thức là sẽ có cách để tiến vào thế giới mới.
Nếu ta