Bảy giờ năm mươi phút, cả hai đi đến cổng lâu đài.
Những người lính đóng quân ở lối vào cũng được mặc áo giáp, tạo nên một cảm giác trang trọng vô cùng.
Hai người đi vào cổng, bước qua khoảng sân thênh thang, tiến vào đại sảnh.
Trên đường, Lâm Xuân nhìn thấy một vườn hoa hồng được trồng trong sân, những bông hồng trải dài trên mặt đất, thậm chí còn mọc đến tận cửa sổ tầng hai của lâu đài, nom lộng lẫy vô cùng.
“Anh nhìn kìa, đẹp quá.” Lâm Xuân chỉ vào hoa hồng trên bức tường, cảm thán: “Không biết là dùng hoa thật hay hoa giả.”
Cô chưa bao giờ nghe đến chuyện hoa hồng có thể trồng trên tường, chứ đừng nói đến những bông hồng rực rỡ như thế này, vậy nên cô mới nghĩ rằng đây chỉ là đồ trang trí mà chủ nhân lâu đài đã chuẩn bị cho vũ hội tối nay.
“Hoa thật đấy.” Trần Sơ đáp.
“Hoa thật luôn, đảo Odin nhiều hoa quá.” Trên bức tường kia cũng phải có ít nhất hơn mười nghìn bông hoa, không kể đến nhân lực vật lực phải bỏ ra, chỉ riêng chỗ hoa này cũng đã ngốn rất nhiều tiền.
“Không phải để trang trí đâu, hoa mọc trên tường đấy.” Trần Sơ nói.
– Hoa hồng sinh trưởng trên tường được ạ?
– Cũng không khó, dùng dị năng hệ mộc là được.
Sự ngạc nhiên trong mắt Lâm Xuân đã được phủ kín bởi lời giải thích giản đơn của Trần Sơ, sau khi tiếp xúc với dị năng, dường như thế giới của cô đã chẳng còn bất ngờ gì nữa, dường như hết thảy những điều thần kì đều có thể được kiến giải bằng dị năng.
“Thế còn ma cà rồng ạ, cũng là một loại dị năng đúng không anh?” Cô bỗng hỏi.
“Ừ.” Trần Sơ gật đầu.
“Thật luôn ạ.” Cô chỉ sực ra suy nghĩ như vậy, không ngờ lại là thật nên kìm lòng chẳng đặng hỏi tiếp: “Ma cà rồng tồn tại thật hả anh? À không, dị năng của ma cà rồng đỉnh không ạ? Dị năng của bọn họ thuộc loại gì thế, giống trong phim, trường sinh bất lão, cần hút máu người rồi ngủ ở quan tài, sợ ánh nắng sao ạ? Với cả, đừng bảo ma cà rồng trong vũ hội là ma cà rồng thật nhé.”
Trần Sơ khẽ cười: “Ma cà rồng là loài người sau khi bị đột biến gen, hầu hết đặc tính giống trong phim, cách họ đột biến cũng khá đặc biệt, là loại đột biến gen về máu.
Máu của ma cà rồng có khả năng trao đổi chất và tái tạo mạnh mẽ, vậy nên họ mới có tuổi thọ cao và khả năng tự hồi phục mạnh mẽ.
Họ khát máu và ghét ánh nắng mặt trời, còn tối có ngủ trong quan tài hay không thì phải xem sở thích của từng người.”
Anh nói ra hết những đặc điểm của ma cà rồng mà mình được biết.
“Thế nếu ra ngoài nắng thì họ sẽ bị thiêu rụi thành tro thật ạ?” Lâm Xuân nhớ lại một cảnh trong phim.
“Tất nhiên là không rồi, ma cà rồng ghét mặt trời vì máu đột biến khiến da họ cực kì nhạy cảm, ánh nắng gắt quá sẽ khiến da họ bị đau, theo cách nói của người bình thường, điều đó có nghĩa là da của họ nhạy cảm và họ dễ bị cháy nắng hơn người bình thường.” Trần Sơ giải đáp.
Lâm Xuân ồ lên, không kìm được sự hâm mộ của mình: “Dị năng này làm người ta mê quá, được trẻ mãi không già.”
“Tuổi thọ của họ dài hơn người bình thường nhưng không trường sinh bất lão đâu, với cả sức mạnh của họ yếu lắm, trong giới dị năng thì đây chả có gì hay hớm cả.” Giới dị năng là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.
“Yếu?” Lâm Xuân trợn tròn mắt, điều này khác hẳn những gì cô biết về ma cà rồng.
– Đừng để phim ảnh lừa cho, hầu hết ma cà rồng yếu lắm, trừ khi được thức tỉnh hai lần, nếu không thì họ cũng chỉ là những người bình thường có tuổi thọ dài mà thôi.
Ma cà rồng là sự tồn tại có cấp bậc khá thấp trong giới dị năng phương Tây.
Nghe nói…
“Nghe nói gì ạ?” Lâm Xuân tò mò hỏi Trần Sơ.
Anh xấu hổ khi nhìn vào đôi mắt trong veo hiền hoà của người con gái, không dám nói rằng trong hệ thống dị năng của người phương Tây, ma cà rồng đẹp trai trẻ tuổi thường là “bé đường” của rất nhiều người phụ nữ dị năng.
“Nghe nói ở đây có ma cà rồng.” Trần Sơ ra hiệu cho Lâm Xuân nhìn về phía trước.
Cô ngước mắt, ở lối vào đại sảnh có một quý ông điển trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang đứng ngoài cửa đón khách, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là tử tước Blou Duncan – người đã mời cô tham dự vũ hội cách đây không lâu.
Anh ấy đúng là ma cà rồng thật.
“Chào buổi tối hỡi quý cô xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng đã làm lu mờ toà lâu đài sáu trăm năm tuổi này.” Blou Duncan thấy Lâm Xuân, vội vàng đến chào cô, ngợi ca cô với một giọng điệu khoa trương.
“Tư tước Duncan, chào buổi tối.” Sau khi biết người ta là ma cà rồng thật, cô cũng nói năng nhiệt tình hơn hẳn.
– Quý cô xinh đẹp, nàng vẫn còn nhớ tên tôi, xin phép cho tôi được hôn tay nàng để thể hiện…
“Vào được chưa?” Trần Sơ vẫn luôn lặng im bỗng dưng cất tiếng, cắt đứt hành động của Blou Duncan, nhìn chằm chằm ma cà rồng đang cúi người xuống bằng ánh mắt hết đỗi lạnh lùng.
Nguồn sức mạnh dao động thấp thoáng trong không khí khiến cho Blou Duncan run rẩy, anh vội lùi ra sau một bước: “Tất… Tất nhiên, xin mời vào.”
– Đi thôi.
Trần Sơ dẫn Lâm Xuân vào đại sảnh, Blou Duncan đứng đằng sau lau mồ hôi trong sự hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, gửi một tin nhắn cho bên ngoài.
“Vừa nãy anh ấy là người đưa em thư mời đấy.” Lâm Xuân thì thầm với Trần Sơ: “Lúc ấy em còn nghi ngờ anh ấy có phải ma cà rồng thật hay không, ra là thật.”
“Lúc trước anh ta cũng nói như thế?” Anh hỏi.
– Nói gì ạ?
“Vẻ đẹp của nàng làm lu mờ toà lâu đài sáu trăm năm tuổi này.” Anh lặp lại với gương mặt vô cảm.
“Đúng đúng đúng, bọn họ nói chuyện thú vị lắm, như kiểu đang đóng phim ý.” Mặc dù có hơi nhảm nhưng Lâm Xuân cũng rất vui khi nghe những câu nói như vậy.
– Cùng hôn tay à?
– Không ạ.
– Thế thì tốt.
– Hả?
“Rất nhiều ma cà rồng phán đoán máu của đối phương có phù hợp với mình không thông qua việc tiếp xúc tay chân.” Trần Sơ nói mà không thay đổi sắc mặt.
“Thế nên vừa rồi anh ta…” Nghĩ đến giả thuyết nào đó làm Lâm Xuân rợn tóc gáy: “Đừng bảo anh ta thấy máu em rất ngon nên mới mời em làm bạn nhảy đấy nhé.”
– Cũng dễ lắm.
“Thảo nào, em còn tự hỏi sao hôm nay số em đỏ thế, thì ra là như vậy.” Lâm Xuân bỗng thấy yên lòng, làm gì có chuyện may mắn tức thời, rõ ràng nó đang làm cho vận xui của mình vững vàng hơn mà, ma cà rồng kia thích máu của mình nên mới mời mình tham gia vũ hội.
Khổ thân cô còn tưởng rằng vẻ đẹp của mình đã hớp hồn ma cà rồng thật.
Đúng là miệng lưỡi đàn ông chỉ tổ lừa người!
“Tự dưng muốn đánh nhau quá đi.” Cô nghiến răng.
Trái ngược với sự cáu kỉnh của Lâm Xuân, tâm trạng của Trần Sơ có vẻ rất tốt, anh ngước lên nhìn xung quanh.
Vũ hội trong lâu đài được trang trí theo những yến tiệc của thời trung cổ, nội cảnh sang trọng, tiếng nhạc du dương, thậm chí để tạo nên bầu không khí thời trung cổ, ngoại trừ những ngọn đèn mờ ảo trên trần và ở ngoài cửa, trong phòng không sử dụng bất cứ bóng đèn điện nào khác mà dùng vô vàn ánh nến để soi bóng cho bữa tiệc.
Trần Sơ ngẩng lên nhìn tầng hai của lâu đài, đúng lúc trông thấy người đàn ông tóc nâu mặc áo vest đuôi tôm màu trắng.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, gã giật mình lùi về sau một bước.
Anh làm như không nhìn thấy gì hết, dời mắt đi nơi khác, nhân tiện nhận ly rượu vang từ trong tay người phục vụ rồi khẽ nhấp một ngụm.
“Ông nội, hắn đó, nó cướp thư mời của con.” Tours Daniel chỉ vào Trần Sơ, thì thầm mách tội với người đang ẩn mình trong bóng tối.
Người đứng trong bóng tối tiến lên một bước, lộ ra khuôn mặt điển trai trắng bóc, căng lắm cũng chỉ ba mươi mốt tuổi là cùng.
Hắn có màu tóc giống Tours Daniel, chỉ khác là tóc hắn dài hơn và được buộc bằng chun ở sau lưng.
Dưới hàng mi nâu là đôi mắt màu xanh vô cùng thâm sâu và tăm tối, tựa như viên ngọc bích đẹp nhất.
Trang phục hắn mặc vô cùng tinh xảo, trên ngực gắn một chiếc đồng hồ bỏ túi đã cũ, bàn tay vịn lan can còn đeo một chiếc nhẫn đá quý màu xanh lục, đứng trên cao nhìn xuống toàn bộ