Tuy cảnh sát có đầy đủ chứng cứ buộc tội bọn chúng, nhưng khẩu cung của nạn nhân mới là chứng cứ quan trọng nhất, thậm chí phán quyết cuối cùng của tòa án cũng dựa vào những lời khai, bởi nhóm người này ngoài tội lừa gạt buôn bán người trái phép ra nước ngoài, chúng còn tội cưỡng bức và ngược đãi.
Không có cha mẹ nào đồng ý cho con của mình đứng ra làm chứng, ngay cả ông chủ của Tùng Tuấn sau khi biết tin đã vội vàng đáp chuyến bay sớm nhất đến Nam Thành, nhanh nhanh chóng chóng đón con mình về. Sau đó ông còn cảnh cáo mọi người không được phép lan truyền chuyện của con gái mình bị bán ra ngoài.
Hành động của cha mẹ mấy đứa trẻ đều giống như nhau, đều dùng tốc độ nhanh nhất để đưa con mình về nhà.
Chuyện này khiến Liễu Ngọc khá bực mình: “Rõ ràng chúng ta đã thuyết phục bọn họ là không cần ra tòa, chỉ cần cho lời khai, vậy mà cũng không chịu là sao?”
“Đều là tình thương của cha mẹ dành cho con cái”, Thường Nhạn thở dài, “Cũng không thể ép buộc được họ.”
Vũ Đào thường ngày không thích tám chuyện, nhưng lần này lại phá lệ mở miệng: “Tôi nghe nói bên bọn chúng đã mời một luật sư rất nổi tiếng?”
Thường Nhạn gật đầu: “Đúng! Cực kỳ nổi tiếng, vì tiền mà tay luật sư này có thể nói được từ đen thành trắng.”
Bạch Bình dừng tay đang gõ trên bàn phím: “Vậy chúng ta không còn cách nào khác sao?”
“Tất cả tài liệu đều đã chuyển lên cho tòa án.” Thường Nhạn thở hắt ra một hơi, “Bây giờ chẳng còn dính dánh gì đến chúng ta nữa.”
Liễu Ngọc vẫn chờ đợi một kỳ tích có thể xảy ra, cô quay sang tìm Kinh Sở: “Ủa, Đội trưởng đâu?”
Kinh Sở lúc này đang nói chuyện với Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ có hoàn cảnh khác với những đứa trẻ bị bắt kia. Cô là cô nhi. Lúc nhỏ do bà nội nuôi dưỡng, năm cô 15 tuổi, bà nội mất, cô một mình bươn chải, kiếm sống. Sau này bị lừa gạt rồi bị bán đến viện mồ côi Ái Tâm. Bởi cô không có ai nên mấy ngày nay ở tạm bên nhà Thường Nhạn.
Hôm nay cô bé mặc chiếc áo bông dày cộm, trốn ở phía cửa thang bộ thoát hiểm, sau đó lén nhắn Kinh Sở ra ngoài.
Hai người ở trong phòng họp cùng nhau nói chuyện.
Kinh Sở nghe xong ý định của cô bé, ánh mắt có chút phức tạp: “Đây là quyết định của em?”
“Đúng! Ngày hôm qua em tình cờ nghe được chị Thường Nhạn nói chuyện với anh”, giọng nói có chút ngượng ngùng, “Là do em tự quyết định làm như vậy.”
Kinh Sở giải thích: “Em biết em sẽ phải đối mặt những vấn đề gì không?”. Anh nhìn cô bé gầy yếu trước mặt, chậm rãi nói, “Em sẽ đứng trước rất nhiều người nói toàn bộ sự thật. Luật sư biện hộ sẽ đưa ra những câu hỏi sắc bén, ngay cả những câu hỏi mang tính nhạy cảm hoặc chính anh ta cũng có thể vu khống nói em tất cả là do em tự nguyện, thân chủ của hắn là do em dụ dỗ, em có hiểu không?”
Kinh Sở quá rõ chuyện trên tòa án, đã từng có một cô bé cũng rất dũng cảm đứng ra chỉ tội hung thủ, thế nhưng luật sư của hắn hỏi những câu sắc bén và chói tai đến mức đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ mồn một:
“Là thân chủ của tôi cởi y phục trên người cô hay cô tự cởi?”
“Không phải là cô đang dụ dỗ thân chủ tôi sao?”
“Là cô tự nguyện, tự nguyện lên giường cùng thân chủ tôi.”
Rõ ràng từ lời khai trước tòa của cô gái là vì sợ tên tội phạm giết mới không dám phản kháng, vậy mà qua miệng luật sư lại biến thành chính cô tự nguyện cùng hắn phát sinh quan hệ.
Cô gái kia vô cùng khốn khổ, chịu miệng lưỡi người đời, còn tên tội phạm cực kỳ đắc ý vì hắn không chịu bất cứ hình phạt gì.
Cuối cùng do không chịu nổi áp lực, cô bé tự sát.
Tiểu Kỳ sợ hãi nhìn Kinh Sở: “… là thật sao?”
“Đúng! Em còn phải gánh chịu tổn thương gấp trăm ngàn lần, chính vì lẽ đó tôi đã không đề nghị em ra tòa làm chứng.”
Tiểu Kỳ cuộn chặt hai tay, bẻ bẻ ngón tay của mình: “Nhưng nếu em không ra tòa làm chứng, có thể bọn chúng không bị phán quyết hình phạt cao nhất?”
“Đó là quyết định của tòa án, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi rất vui khi em dám đứng ra chỉ tội bọn chúng”, giọng anh nhẹ nhàng, “Nhưng cá nhân tôi không muốn em làm chuyện này. Lời khuyên này với tư cách là một cảnh sát có chút không hợp lý, nhưng tôi vẫn muốn nói. Em là một cô gái kiên cường, em còn tương lai rất dài ở phía trước, tôi chỉ mong em mau chóng quên đi quá khứ đau buồn này, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tiểu Kỳ lấy hết can đảm: “Em không sợ, em muốn thấy đám người đó bị trừng phạt, vì lẽ đó em nghĩ mình nên làm gì đó, em không muốn thấy chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Kinh Sở im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Tôi vẫn cho rằng em nên suy nghĩ thật kỹ.”
Tuy nhiên Tiểu Kỳ đã hạ quyết tâm: “Em hiểu đây không phải là một chuyện đơn giản, thế nhưng trong khoảng thời gian ấy em đều nung nấu một ý nghĩ, nếu như có thể báo thù, em có thể làm được gì. Mỗi ngày em đều muốn lấy dao đâm chết bọn chúng, nhưng em vẫn sợ, em không dám”, nói đến đây cô khẽ run, “Bây giờ em chỉ có việc đứng ra làm chứng, vậy tại sao lại không được, em muốn nói cho mọi người biết chúng đã từng đối xử với mấy đứa trẻ chúng em như thế nào. Đội trưởng! Em không sợ, em cũng không sợ bị mất mặt, em chỉ có một mình, không đáng lo.”
Nhìn cô bé giả vờ kiên cường mà lòng Kinh Sở cảm thấy chua xót, bỗng chốc anh lại nhớ đến Dương Miên Miên.
“Nếu như em đã quyết định, vậy tôi sẽ tìm người mô phỏng những câu hỏi luật sư biện hộ sẽ hỏi em. Khi nào em cảm thấy không chịu nổi có thể kêu dừng lại. Tiểu Kỳ, em đã rất dũng cảm, nếu như em có đổi ý, chúng tôi cũng không trách em.”
“Không! Em đã suy nghĩ kỹ rồi!”
Mọi người trong tổ chuyên án nghe quyết định của Tiểu Kỳ, ai nấy đều rất kinh ngạc cùng cảm động. Thường Nhạn đồng ý kiến với Kinh Sở, không muốn cô bé đứng ra làm chứng. Cuộc đời của cô bé đã đủ bất hạnh, họ chỉ muốn cô bé có thể yên yên bình bình bắt đầu cuộc đời mới.
Ở trên tòa án, tất cả sẽ giết chết trái tim của cô bé.
Nhưng Tiểu Kỳ rất dũng cảm: “Em không sợ!”, cô lặp lại câu nói nhiều lần để bọn họ tin tưởng vào cô.
Kinh Sở cùng Thường Nhạn tốn khá nhiều tâm huyết cùng thời gian để mô phỏng những câu đối đáp sẽ xảy ra trên tòa. Mỗi câu hỏi cay độc được đề ra chính bản thân Kinh Sở cũng lúng túng, Thường Nhạn ngồi một bên nắm chặt tay Tiểu Kỳ, nhiều lần muốn rơi nước mắt, cô quay sang Kinh Sở nói: “Tớ vẫn hi vọng Tiểu Kỳ có thể từ bỏ ý định này, ở đây chỉ có chúng ta, nhưng khi ra tòa làm chứng có rất nhiều người, tớ không dám tưởng tượng phải có bao nhiêu
can đảm mới có thể bình tĩnh nói rõ toàn bộ sự việc, tớ không có được có thể đảm như cô bé.”
Thế nhưng, Tiểu Kỳ lại vượt qua được nỗi sợ hãi, mọi người đều lo chỉ trong một giây cô không chịu nổi rồi buông tay, nhưng không.
“Cô có thể thuật lại tình cảnh lúc đó không?”
“Tôi bị hắn kéo vào trong phòng, rồi hắn cưỡng hiếp tôi.”
“Cô xác định đó là cưỡng hiếp sao? Cô không hề phản kháng?”
“Hắn uy hiếp tôi, hắn nói nếu tôi dám phản kháng, hắn sẽ đánh tôi chết.”
“Hắn đánh cô sao?”
“Đánh!”
“Đánh thế nào?”
“Hắn túm tóc tôi, đá mạnh vào bụng, tôi cầu xin hắn đừng đánh, hắn lại giáng cho tôi một bạt tai, sau đó đá văng tôi ra, dùng tay đấm mạnh lên đầu tôi.”
Tiểu Kỳ ngồi tại trên ghế nhân chứng, bình tĩnh và lạnh lùng mở miệng nói tất cả những đau đớn cô đã phải gánh chịu suốt một năm qua. Những hồi ức đau đớn như thước phim tua lại, từng cảnh từng cảnh như hiện ra trước mắt mọi người.
Cô bé ngay cả một tia ngại ngùng hay xấu hổ cũng không có.
Cô giống như con khỉ đang bị ánh mắt người đời soi mói.
Liễu Ngọc rơi nước mắt, chịu không nổi, cô đành bước ra khỏi tòa án. Thường Nhạn thì cắn chặt môi, sống lưng lạnh toát.
Tới lượt Lão Ngũ trả lời thẩm vấn: “Không! Tôi không làm chuyện đó, chính nó cởi quần áo, rồi cầu xin tôi!”
“Tên cặn bã!” Thường Nhạn đá mạnh vào cái ghế bên cạnh.
“Bình tĩnh!”, Kinh Sở thấp giọng nói, “Mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Đây là một cuộc chiến đầy gian khổ, mặc dù luật sư bên biện khá dẻo miệng, điên đảo thị phi, có điều chứng cứ của bên nguyên khá đầy đủ, thêm vào đó tâm lý Tiểu Kỳ vô cùng ổn định, có thể trả lời rõ ràng tất cả mọi câu hỏi được đặt ra.
Cuối cùng, nhóm người của tên Tào Lão Đại bị buộc các tội danh lừa bán, cưỡng hiếp và bạo lực, bị phán tội tử hình, những kẻ liên quan bị phạt từ 15 đến 20 năm tù.
Kết quả khiến tất cả mọi người cảm thấy thỏa mãn, thở phào nhẹ nhõm.
Bước khỏi cửa tòa án, Thường Nhạn chạy lại ôm chầm Tiểu Kỳ: “Chị rất tự hào về em, em làm rất tốt!”
“Chúng tôi tự hào về em, em quá dũng cảm!”, viền mắt Liễu Ngọc vẫn hoe đỏ, “Không được! Đội trưởng, anh nhất định phải khao một bữa thật lớn. Chúng ta phải ăn một bữa no say!”
Tiểu Kỳ đang khóc cũng phải nở nụ cười, vì những câu nói của họ mà nở nụ cười, cô bé quay sang nhìn Kinh Sở như đang mong chờ lời đánh giá của anh.
Kinh Sở cười với cô: “Em đúng là một cô gái kiên cường.”
Tiểu Kỳ ôm Thường Nhạn: “Em cám ơn chị Thường Nhạn!”, rồi lại quay sang ôm Kinh Sở : “Em cám ơn Đội trưởng!”
Kinh Sở bị cô bé ôm, giật mình, lùi về sau nửa bước, Liễu Ngọc cười lớn trêu anh: “Sao em có cảm giác kể từ sau khi Đội trưởng gặp Dương Miên Miên, hình như anh rất được các nữ sinh ưu ái … Miên Miên?”
Kinh Sở vừa định nói một câu Đừng đoán mò, liền nghe thấy cô ta gọi tên Dương Miên Miên. Theo phản xạ, anh nghiêng đầu, đúng là Dương Miên Miên đứng trên bậc thềm, cách họ không xa.
Anh còn nhìn thấy rõ hốc mắt đỏ ửng của cô, tay chân anh trở nên luống cuống, rất muốn chạy tới nhưng lại cảm thấy đó là hành động lỗ mãng.
Dương Miên Miên không nói một lời, xoay người rời đi. Bóng lưng cô độc, trong lòng anh lại xuất hiện một nỗi đau vô cớ, anh cảm nhận được dường như cô tủi thân, anh không đành lòng.
“Tôi có chút việc!”, rồi nhanh chóng chạy về hướng Dương Miên Miên.
Liễu Ngọc mơ mơ hồ hồ: “Là sao đây?”
Dương Miên Miên chạy khá nhanh nhưng chân ngắn làm sao so sánh được với Kinh Sở, cô mau chóng bị anh chặn lại: “Miên Miên?”
“Không được nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ không giữ được bình tĩnh, sẽ giết chết anh!”, cô nghiến răng nói.
Kinh Sở hoàn toàn không biết mình thế nào lại chọc giận cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đã nói không muốn nói chuyện với anh.” Dương Miên Miên đẩy mạnh anh một cái, nghiêng đầu nhìn hướng khác.
Kinh Sở chưa từng thấy cô hành động như vậy bao giờ, tim anh như có tảng đá đè nặng.
Dương Miên Miên dằn lòng không được rơi nước mắt, cô chạy vượt qua anh, không theo hướng cổng mà thoắt cái leo lên tường, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng cô có một cục nghẹn nhưng không thể nói ra, cũng không hiểu tại sao tâm trạng cô lại thay đổi như vậy, chỉ là nhìn thấy cảnh Tiểu Kỳ chạy đến ôm anh, trái tim cô như vỡ vụn.
Tức chết! Đúng là tức chết.
Cô về đến nhà như kẻ vô hồn, nhào lên giường, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Chiếc gối bị nước mắt cô thấm ướt, nhưng cũng không dám nói, ‘mọi người’ trong nhà không ai dám hó hé một câu.
Cuối cùng không nhịn được, gối thỏ thẻ hỏi: “Miên Miên, 〒▽〒 đừng khóc, chị khóc làm em cũng muốn khóc theo!”
“… chị nghĩ rằng anh ấy thích chị.” Dương Miên Miên mếu máo, mắt thấm đẫm lệ.
Cô cho rằng anh thích cô, nhưng trong giây phút ấy cô không còn dám khẳng định.
Kinh Sở tại sao lại đối xử với cô tốt như vậy? Ngay từ ngày đầu gặp gỡ cô đã cho rằng anh có ý với cô. Vậy … chuyện ngày hôm nay đã chứng tỏ đó không phải là tình yêu của người đàn ông dành cho một người phụ nữ, mà chỉ là hành động anh quan tâm đến người yếu thế, tôn trọng và chăm sóc phụ nữ và trẻ em.
Đây là đức tính tốt của anh, nếu không anh sẽ không một lòng dốc sức giúp đỡ Tiểu Kỳ.
Vậy anh quan tâm cô, chăm sóc cô, tất cả những điều Dương Miên Miên ghi sâu tận trong đáy lòng bỗng chốc tan vỡ.
Trên thế gian này vẫn chưa có một người thực sự yêu thương Dương Miên Miên, chưa từng có đến một người.
Cô vẫn là đứa trẻ bị bỏ rơi.