Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Trộm chó


trước sau

Dương Miên Miên nỡ lòng nào đem người bạn trai mới vứt sang một bên: “Em về nhà, anh không cần đưa em về, bye bye!”

“Nè!”, Kinh Sở chưa kịp nói câu nào đã thấy một người và một chó đã chạy đi mất, “Quay về đây, bọn em đâu có thể lên tàu về được, anh đưa về.”

Dương Miên Miên dừng chân, đứng bất động.

Kinh Sở dặn dò: “Em ở dưới đây chờ anh, anh lên nhà lấy chìa khóa xe.” Anh quay người, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Dương Miên Miên cùng chú chó con đang ngồi chồm hổm đối diện nhau, cũng không hiểu đang nói gì.

Khi bước xuống lầu, Kinh Sở nghe loáng thoáng tiếng Dương Miên Miên đang dạy dỗ chú chó: “Chị đã nói bọn em phải tránh xa lũ trộm chó ra, thời này ai mà chả thích cái mạng của mấy em! Lại còn khăng khăng đâm đầu vào trong đó! Thật đúng là … Có điều không hổ danh là chó do chị nuôi dạy, lại còn dám khiêu chiến với cả con người!”

Tiểu Hoa quẫy quẫy đuôi, liếm liếm vết thương của mình.

“Có điều … Chị nhớ là bọn em không phải là đi dành địa bàn sao? Làm sao đi cùng nhau vậy, không lẽ bọn em coi trọng Hải Tặc nhà chị?”, Dương Miên Miên không hề quên Tiểu Hoa thật ra là bê đê, chuyện một con chó đực để ý một con chó đực khác … quả thực khó có thể chấp nhận được.

Vòng cổ cười vang: “Ha ha ha … dạo này chị Dương Miên Miên bị ẩm ic à. Sự thật là Hải Tặc đã chiến thắng, bây giờ bọn chúng là đệ tử của Hải Tặc.”

Dương Miên Miên cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành, trong khi cô đang bận rộn yêu đương thì Hải Tặc cũng đang cùng Đại Hoàng sôi sục trong bầu khí giành giựt địa bàn. Hai bên đánh qua đánh lại không biết bao nhiêu trận. Hải Tặc và Đại Hoàng không phải là loại chó chỉ biết đánh đám, cả hai đứa đều có mưu lược, do vậy mà hơn cả nửa tháng trời vẫn chưa phân thắng bại. Hôm giao thừa, thừa dịp tất cả mọi người đang chăm chú xem chương trình cuối năm, Hải Tặc và Đại Hoàng chơi một trận kinh thiên động địa, cuối cùng phần thắng nghiêng hẳn về Hải Tặc.

Chú chó cưng của cô cốt cục cũng trở thành bá chủ của khu thành cổ.

Kinh Sở lái xe đến, Dương Miên Miên bước lên xe, còn Tiểu Hoa cứ đứng đó, chần chờ không dám tiến lên, Dương Miên Miên tức giận: “Lên nhanh, không thì lạnh chết!”

Tiểu Hoa do dự cào cào móng vuốt trên nền tuyết, vểnh tai liếc nhìn Kinh Sở một chút, thấy anh không có phản ứng mới dám nhảy lên nằm xoài dưới chân Dương Miên Miên.

Kinh Sở nhíu mày: “Con chó quả thật thông minh!”

Dương Miên Miên cười gằn: “Thông minh? Là nó sợ, không biết bị bao nhiều người đánh, bị đạp bao nhiêu cú, suýt chết dưới bánh xe tải bao nhiêu lần, lúc ấy mới dám tránh xa con người. Lúc đó, chúng mới hiểu một điều đừng đụng vào con người mới may có được cuộc sống bình yên.”

Chó hoang sẽ nhận được gì? Đói bụng, lạnh giá, xua đuổi, ăn gạch đá, con người đánh đập, bị bắt trộm, chúng nó tồn tại trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, có thể có vài người động lòng trắc ẩn, nhưng phần lớn vẫn rất dễ dàng cướp đi sinh mệnh của chúng.

Không phải chú chó nào cũng gặp được người chủ tốt, một gia đình thật sự, có con bị vô tình vứt bỏ chỉ còn cách gian nan kiếm sống qua ngày ở trong cái thành phố náo nhiệt này.

Chúng nó sẽ ôm ấp một ước mơ sẽ được chủ nhân yêu thương mỗi ngày sẽ được chăm cho ăn thật no, rồi chơi đùa thôi sao?

Có lẽ sẽ như vậy. Chúng sẽ không còn phải trải qua mưa giông, gió tuyết, không cần phải nấp đằng Đông lẩn đằng Tây, mỗi ngày đều có đồ ăn, có chủ cưng chiều ôm ấp, có một cái ổ thật ấm áp sạch sẽ.

Cũng giống như Dương Miên Miên không có một gia đình hạnh phúc, trên thế giới còn có rất nhiều chú chó lang thang ngoài đường, không có nhà để về.

Với con người là năm mới, với chúng chỉ là mùa đông lạnh giá.

Kinh Sở trước nay chưa từng quan tâm quá mức đến quần thể này, hôm nay nghe Dương Miên Miên nói như vậy, trong anh lại dâng lên nỗi chua xót: “Nó rất giống em!”

“Đồng bệnh tương lân.” Dương Miên Miên nhìn Tiểu Hoa đang ngoan ngoãn nằm dưới chân cô, vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi: “Em giúp chúng thoát khỏi mấy bọn nít ranh!”

Nhóm của Đại Hoàng không dám gần con người, nhưng không thể cản được mấy đứa trẻ nghịch tinh, chạy qua chọc giận bọn chúng. Người lớn nhìn thấy nhưng cũng cười cho qua chuyện, vốn dĩ họ cho rằng lũ chó hoang thì có là gì.

Là Dương Miên Miên chặn đường chúng nó, mắng một trận te tua. Bọn nít ranh đánh chó thì dám chứ đâu dám đụng vào người lớn. Quá lắm chỉ lầm bầm chửi vài ba câu rồi bỏ đi. Cứ qua lại như thế riết Dương Miên Miên cũng quen với bọn chúng.

Cô vô thức cũng sẽ nhịn nửa cái bánh bao cho chúng, nhưng nhiều hơn thì lại không có. Cô nhớ có một lần lão Hắc ngậm nửa cái bánh bao trong thùng rác, rồi bới ra một khúc thịt hun khói đưa cho cô. Cô dĩ nhiên sẽ không ăn nhưng cảm thấy trong lòng rất dễ chịu.

So với con người, chó vẫn biết cái gì gọi là trả ơn hơn.

“Đến rồi!”, Kinh Sở dừng xe.

Dương Miên Miên phất tay một cái: “Em đi tìm được rồi, anh không cần đi theo em nữa đâu!”

Kinh Sở nghiêm mặt: “Em lại giở trò qua cầu rút ván đúng không?”

“Chúng mình đánh cược nhé, chưa đến 3 phút, anh sẽ nhận được một cuộc điện thoại rồi phải đi”, Dương Miên Miên giơ ba ngón tay.

Kinh Sở đương nhiên không tin.

Nhưng chỉ 5 giây sau, điện thoại di động reo vang, anh nhận điện, đầu dây bên kia là giọng Liễu Ngọc: “Đội trưởng! Có án mạng rồi!”

Kinh Sở nghe Liễu Ngọc báo cáo sơ tình hình, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ quay sang nhìn Dương Miên Miên, cô khoát tay: “Em đã nói, cái này chính là cái ‘nghiệp’ của cảnh sát!”

“Vậy em phải cẩn thận, anh sẽ gọi cho em sau, không được về nhà quá trễ, trước khi đi ngủ nhớ uống sữa …”, Kinh Sở dặn dò kỹ lưỡng rồi mới rời đi.

Cây cột điện đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt không đồng tình: “Miên Miên, chị và anh ấy bắt đầu qua lại rồi sao?”

Cột mốc đứng hóng hớt cũng gật đầu xác nhận: “Đã nghe nói lâu rồi, là Đội trưởng đội hình cảnh đó. Như vậy cũng có chút nguy hiểm.”

Chiếc thùng rác màu xanh giọng khinh thường: “Miên Miên nhà chúng ta mới là không sợ đây!”

Vừa về đến khu thành cổ giống như đi xa được về quê, khắp nơi đều là những đồ vật quen thuộc.

“Được rồi! Chị đang yêu đương, nhưng bọn em
có thể nói cho chị biết Hải Tặc nhà chị đi đâu rồi không?”

Mọi việc đã được thông suốt từ trên xuống dưới.

Bọn trộm chó một năm bốn mùa đều đủ cả, mùa đông trời giá rét càng thích hợp ăn thịt chó, bổ mà lại không nóng, trong cái lạnh của bão tuyệt bập bùng nồi lẩu chó, khỏi nói mùi vị đúng không cưỡng lại được.

Vì vậy, mùa đông lại là mùa dễ bị mất chó nhất, từ một tháng trước đã lục đục có mấy chú chó bị bắt mất.

Đầu tiên bọn trôm chó sẽ để ý những con chó hoang không ai chăm sóc trước nhất, chúng không phiền phức, nhưng khó khăn là chúng khá hoang dại, tính cảnh giác cao, không dễ dàng ăn thức ăn của người lạ, thêm vào đó chúng lại gầy trơ xương.

Vì lẽ đó, bọn trộm dần dần chuyển mục tiêu sang những con chó nhà, được chăm sóc, ngoan ngoãn, ăn đồ con người cho nên cũng dễ bỏ thuốc hơn, quan trọng nhất da dẻ sạch sẽ tiện việc giết mổ.

Mùi thơm của thịt chó đến nỗi thần tiên cũng phải hạ phàm, thị trường ‘ngon lành’ như vậy làm sao chúng nó không thể không ra tay.

Nếu không thể làm thịt? Đương nhiên có rất nhiều loại chó không thích hợp cho việc giết lấy thịt, vậy sao chúng vẫn trộm, chúng sẽ bán qua tay, như vậy càng có giá hơn.

Kiếm được tiền lại chẳng có gì mệt mỏi, cứ an tâm mà trộm chó. Trộm chó cũng chẳng phải giết người phóng hỏa, chỉ coi như là bọn trộm cắp, cái tội này có đáng là gì cơ chứ?

Bởi vậy bọn này càng thêm hung hăng và ngang ngược.

‘Mọi người’ càng ngày càng căm tức, xôn xao kể lại hành động xấu xa của bọn trộm chó thời gian gần đây.

“Ngày hôm đó, Tiểu Bạch ăn phải bả đặt trong bánh bao thịt, bò được về đến trước cửa nhà thì chết tại chỗ. Bà Đường khóc ngất lên ngất xuống.”

Tiểu Bạch là giống cho Samoyed rất đẹp, mỗi khi cười tựa như thiên sứ, được Bà Đường sống một mình cô quạnh nên nhận nuôi nó từ nhỏ. Ngày thường bà Đường thường dắt Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo. Bà đã lớn tuổi nên đi chầm chậm, Tiểu Bạch lâu lâu lại quay lại chờ bà.

“Bảo Bảo cũng vậy, chúng xông đến, bắt lên xe. Bảo Bảo từ trước đến giờ vẫn con như vật chỉ đường, vậy ông Lý bây giờ biết làm thế nào.”

Bảo Bảo lại là giống chó Kim Mao, được trải qua khóa huấn luyện “Chó dẫn đường cho người khiếm thị”. Ông Lý nhờ có nó mới có thể mỗi ngày ra đường đi dạo một lúc, cưng nó như con, vậy mà cũng bị cướp mất.

Dương Miên Miên không nhịn được: “Thật nổi điên mà!”

“Lúc trước bọn trộm chó còn dùng ống hơi. Chính là cái ống có được để sẵn thuốc mê, hay thuốc tê. Bây giờ chúng lợi hại hơn dùng loại bi thép bắn bị thương.” Chiếc cột điện đã trải qua mấy chục năm chìm nổi cùng thời đại, đã đi qua bao nhiêu mưa xa bảo táp, không ngừng thổn thức về cái xã hội dơ bẩn này.

Dương Miên Miên thở dài: “Vậy cuối cùng Hải Tặc tại sao lại chọc vào đám người đó?”

Cô cảm thấy Hải Tặc mà cô nuôi dạy bấy lâu hiện tại dám đứng lên khiêu chiến với cả đám người, thật sự quá can đảm, khiến chủ nhân như cô cũng thấy thẹn thùng.

“Chính là vì con chó nhỏ kia a!”, ‘mọi người’ vẻ mặt gian xảo nhìn nhau, rồi trả lời cho Dương Miên Miên, “Lần trước không phải Hải Tặc cứu nó sao, bây giờ thỉnh thoảng hay qua đâu kiếm Hải Tặc chơi đùa, à …. Bọn em đang nói về con chó mẹ nhe!”

Dương Miên Miên dĩ nhiên nhớ đến chú chó con màu trắng, rất đáng yêu, vành tai lớn, cặp mắt to trong vắt.

“Chị hiểu, ý bọn em là Hải Tặc là anh hùng cứu mỹ nhân .. nhưng con chó con quên gì nhỉ?”, Dương Miên Miên có cảm giác mình sắp có con dâu

“Khả Khả”

Dương Miên Miên mặt trắng bệch: “… Tên nghe tây quá!”

“Cũng như mấy lần trước, cũng đến tìm Hải Tặc chơi đùa, kết quả bị bọn trộm chó bắn thuốc gây mê. Hải Tặc ba chân bốn cẳng chạy theo mà vẫn không đuổi kịp. Nên nó quay sang gọi Tiểu Hoa tìm người hỗ trợ, sau đó cùng Đại Hoàng và Lão Hắc đuổi theo sau.”

Dương Miên Miên: “… vậy bây giờ chị phải nhập vai cậu em trai nhỏ đi cứu em gái mình sao?”, cô phủi mông đứng dậy, thở dài một hời: “Được rồi! Nói xem bây giờ bọn nó đi đâu rồi?”

Bọn trộm chó đương nhiên đang ở trong sào huyệt của chúng thanh lý mặt hàng. Tại đây bọn chúng cũng phân loại ‘mặt hàng’: Chó bị trúng bả chết thì bán cho cửa hàng bán thịt chó, chó đẹp thì bán cho bọn con buôn.

Khả Khả là một con chó rất dễ thương, đương nhiên thuộc vế sau, hơn nữa nó cũng biết lâm vào cảnh này không được đần độn như con Husky mà sủa vang gào thét, bị đánh một trận, rụt đầu rụt cổ, mấy phút sau gầm gầm gừ gừ.

Nói cho cùng, Hải Tặc cũng đã điều nghiên kỹ rồi mới hành động, quả nhiên là một chú chó thông minh!

Hải Tặc hiểu con người là loại động vật đáng sợ đến cỡ nào, vì vậy không được tùy ý hành động, chỉ nằm nấp một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đằng xa.

Đại Hoàng ở bên cạnh đi hai vòng, có hơi nôn nóng, nhưng Hải Tặc rất bình tĩnh, do đó Đại Hoàng không dám tùy tiện ra tay, được 2 phút cũng nằm im một bên.

Đại Hoàng nằm xuống, Lão Hắc cũng làm theo, ba con chó trốn trong bóng tối kiên nhẫn chờ đợi.

*Phần dịch đoạn này xin cám ơn cô Tô Ngọc Hà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện