Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Nằm bò


trước sau

“Các bạn mời em uống trà sữa, vì vậy em mua lại khoai lang mời mọi người. Nói thẳng ra khoai không ngon chút nào, không ngọt, còn đắt chết đi được. Ba củ khoai mà 13 đồng”, Dương Miên Miên kể chuyện cho Kinh Sở nghe trong bữa cơm tối.

Kinh Sở xoa đầu cô khen ngợi: “Có tiến bộ, đừng xót tiền, tiền xài hết, vẫn có thể kiếm lại được.”

“Hừ … hừ!”

“Chỉ còn mấy tháng nữa sẽ thi đại học. Em có lo lắng không?”

“Em sẽ đứng đầu trong cả nước, không thể nào đứng thứ hai!”, cô nói chắc như đinh đóng cột.

Kinh Sở nhìn gương mặt kiêu ngạo của cô, mỉm cười: “Vậy em đã suy nghĩ thi vào trường nào, vào ngành nào chưa?”

Dương Miên Miên ngừng lại một chút, sau đó mới cất lời: “Chọn trường không cần phải lo học phí, có học bổng. Bản thân em sẽ cố gắng hết sức, thi thật tốt, khi được thủ khoa thì có hằng hà sa số những trường đại học tự khắc dâng học bổng đến tận miệng.”

“Các trường tốt nhất vẫn là ở Bắc Kinh.”

Dương Miên Miên nhanh chóng trả lời anh: “Em sẽ học Đại học Nam Thành, không đi Bắc Kinh, nơi đây là nhà của em!”. Ở đây có ‘đồng bọn’ của cô, cô đã quá quen thuộc với thành phố này. Vì vậy cho dù Đại học Bắc Kinh có tốt cách mấy, cô cũng sẽ không đi.

“Miên Miên, ông trời phú cho em sự thông minh không chỉ đến thế!”, Kinh Sở buông đũa nghiêm túc nói chuyện với cô, “Dựa vào sự thông minh vốn có của em, không nên chọn một trường đại học tầm trung, học một ngành tầm thường. Rồi sau đó lại đi tìm công việc cứ 9 giờ sáng ra khỏi nhà, 5 giờ chiều về nhà, cuộc sống buồn tẻ ấy cứ qua đi. Em tự hỏi xem, em có chấp nhận điều này hay không?”

Dương Miên Miên không lên tiếng, cô thọc thọc đũa vào chén cơm, đẩy ra: “Em ăn no rồi!”

Bạch bạch bạch, chạy thẳng về phòng đóng sầm cửa lại.

Kinh Sở nhìn lại chén cơm của cô, còn lưng bát, dở khóc dở cười: “Anh có nên vui vì em đã học được cách kén ăn không?”

Thôi thì Dương Miên Miên tạm thời không muốn nhắc đến vấn đề này, thì anh cũng không nhắc lại nữa. Cô còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cho tương lai của mình.

Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô cũng đã có bạn bè, đây không phải là tín hiệu tốt sao?

“Miên Miên! Ra uống sữa nào!”, anh hâm nóng sữa, gọi đến ba lần vẫn không thấy tiếng cô đáp lời, anh đành đi qua phòng cô nhìn vào trong, cô nhóc này đọc sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao, “Đèn có đủ sáng không? Cẩn thận không thì hại mắt!”. Anh vỗ vỗ sống lưng cô, ra hiệu cô phải ngồi thẳng lưng.

Dương Miên Miên ngồi thẳng người, sau đó nhìn xuống phát hiện ngực của mình vẫn bằng phẳng như cũ, cô lại ủ rủ nằm nhoài ra bàn: “Thật không có tự tin chút nào!”

Kinh Sở bật cười: “Em đã có một gương mặt đẹp thế này, sao vẫn chưa có tự tin hả?”

“Nhưng cái em không hài lòng vẫn là bộ ngực phẳng này đây!”, cô lại kéo cổ áo ngủ, liếc xuống dưới một cái, thở dài buồn bực.

“Khụ khụ khụ!”, Kinh Sở đặt ly sữa lên bàn học của cô, “Tranh thủ uống lúc còn nóng đi!”. Anh ngẫm nghĩ một chút, quyết định không nói cho cô biết rằng: Cô thật ra cũng có độ cong, chứ đâu có tệ hại quá mức như cô tưởng tượng.



Đến 10 giờ tối, anh lại gõ cửa: “Đến giờ ngủ rồi, ngày mai em còn phải đi học nữa!”

Dương Miên Miên lưu luyến: “Em xem một chút!”

“Vậy anh vào nhé!”, Kinh Sở mở rộng cửa, bước vào, “Anh và sách, em chọn một trong hai đi!”

Nên đọc hết quyển sách này hay cùng anh dây dưa một chút đây? Thật là khó nghĩ quá! Cuối cùng cô lấy sách, bò lên giường, mở đèn ngủ tiếp tục xem sách.

Kinh Sở nhìn cô, dở khóc dở cười: “Đừng đọc nữa, hư mắt, lại đây cho anh ôm một chút!”

Dương Miên Miên lầm bầm vài tiếng, không nhúc nhích, Kinh Sở cười cười: “Đã đọc xong hết còn giả bộ!”. Vừa nói anh vừa giựt lại quyển sách đặt ở trên tủ đầu giường, ôm cô vào trong lòng.

“Trả lại cho em đi!”, cô vươn mình muốn giựt lại, Kinh Sở dùng sức ghì chặt không cho nhúc nhích, một lần không được, hai lần không được, lòng hiếu thắng lại nổi lên. So về sức lực cô không tài nào địch nổi anh, nhưng tiểu xảo … cô không do dự kéo chăn lên.

Kinh Sở bị cô tập kích, hít vào một hơi, sau đó dùng một tay bắt cô. Dương Miên Miên lợi dụng cơ hội, lật người anh lại, cướp quyển sách về lại tay mình.

Khi cô nghiêng người, chòi ra sát mép giường, lảo đảo sắp ngã. Kinh Sở vội vàng kéo cô vào trong lòng mình, anh chỉ còn cách lui một bước chứ ngộ nhỡ cô té thì biết làm thế nào. Bây giờ giường đã bị cô chiếm hơn một nửa, “Cẩn thận không chừng lại té, đầu đập xuống đất thì sao?”

“Thì mất trí nhớ thôi!”, Dương Miên Miên hả lòng hả dạ xem hết chương rồi gập quyển sách lại, rúc vào ngực anh, “Buồn ngủ a!”

Kinh Sở chưa xác định rõ ràng việc họ đang chung sống cùng nhau. Nói là người yêu, như vậy ngủ cùng một giường cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần đề phòng những lúc cô giở trò. Còn nói không phải là người yêu, tại sao anh lại rất thích ôm ấp cô vào lòng, khi anh đặt lên môi cô những nụ hôn đều cảm giác đó là thời khắc anh thấy hạnh phúc và yên bình nhất.

Loại cảm xúc này thật tuyệt vời, ngay chính bản thân anh cũng không thể lý giải.

“Ngủ đi!”, anh hôn nhẹ lên má cô.

“Không!”, Dương Miên Miên mở to đôi mắt nhìn anh, “Cái này là anh làm qua loa cho xong chuyện, không tính!”

Quan điểm của cô, tất cả nụ hôn phớt đều không phải là hôn, đó là nụ hôn dành cho trẻ con, cô tuyệt đối không thể chấp nhận.

“Em đó!”, Kinh Sở bật cười, cúi người chạm môi mình vào môi cô.

Đôi môi của cô mềm mại như nụ hoa mùa xuân hé mở, đầu lưỡi tiếp xúc cùng anh như mật ngọt, hơi thở giao hòa, anh ngửi thấy thoang thoảng hương thơm tỏa ra từ trên người cô.

Anh lấy hai tay, nâng gương mặt cô lên, nhưng cảm giác tay của cô đang chạy loạn trên eo và lưng mình, anh phân tâm, lấy tay nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, môi bọn họ hơi tách rời, anh mơ hồ nói: “Lại giở chiêu, không ngoan!”

Cô lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng khi hôn lại đặc biệt dịu dàng. Có lẽ với cô anh thật tâm chỉ muốn được bảo vệ, sợ cô đau nên ít khi dám đặt vào đó một nụ hôn mãnh liệt. Phần nhiều chỉ ngậm đầu lưỡi cô mút nhẹ hoặc liếm bờ môi cô, hôn lên khóe môi.

Chẳng trách sao Dương Miên Miên cực kỳ thích hôn anh, cái này gọi là hưởng thụ.

‘Đồng bọn’ không một ai lên tiếng, xung quanh trở nên tĩnh lặng lạ thường, cùng nhau hưởng thụ phút giây hạnh phúc và ấm áp.

Mãi cho đến khi Kinh Sở bắt Dương Miên Miên ngủ, chúng nó bắt đầu mới xì xào bàn tán:

“Ai canh được thời gian vừa rồi hôn trong bao lâu không?”

Đồng hồ báo thức: “Chuyện này phải đi hỏi tớ, là 15 phút nhé! ╮(╯▽╰)╭”

Gối: “Anh Kinh Sở hôn cực kỳ nhẹ nhàng, tớ còn không dám thở mạnh đây!”

Drap giường: “Quá thoải mái nên chị Miên Miên ngủ luôn rồi đúng không?”

Chăn: “Hừ hừ … các cậu không nhìn thấy đâu … khi hai người ôm nhau, anh Kinh Sở còn nắm tay của chị Miên Miên á!”

Cửa sổ: “Hôm nay trăng sáng, hi vọng mọi người cũng có những giấc mộng đẹp! Cả nhà ngủ ngon!”

Mọi người: “Cả nhà ngủ ngon ~zz”

Màn đêm yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Lúc này mới chỉ một giờ sáng.

Dương Miên Miên mắt nhắm mắt mở với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường: “Alo!” … nửa đêm nửa hôm ai gọi điện thoại cho cô vậy?

“Đội trưởng?”, giọng nói thập phần kinh ngạc của Liễu Ngọc từ đầu dây bên kia truyền đến.

Dương Miên Miên ngay lập tức tỉnh táo, trong đầu vụt qua chỉ được hai chữ: Thôi xong!

Cô quên mất vừa rồi hai người đổi vị trí ngủ! Đúng là ‘Sảy một bước chân gây họa ngàn năm’! t^t

Cô bịt miệng im bặt, thảy điện thoại lên người Kinh Sở, sau đó rúc vào trong chăn. Kinh Sở bị cô ném điện thoại lên giường, giật mình tỉnh giấc: “Là ai?”

Liễu Ngọc chột dạ: “Phiền đến Đội trưởng … có án mạng ...” Quấy rầy chuyện tốt của Đội trưởng không biết có bị diệt khẩu hay không đây? Cuộc sống thật gian nan mà. 〒▽〒

May là Kinh Sở không để ý, vừa nghe cô báo cáo tình tiết vụ án vừa mặc quần áo: “Tình hình cụ thể thế nào?”

“Hai tiếng trước, một tài xế taxi làm ca đêm phát hiện có người lén lút vứt lại chiếc vali bên vệ đường. Anh ta mở ra xem … là thi thể, không trọn vẹn!”, Liễu Ngọc muốn ói ra mật xanh mật vàng, “Càng ngày càng có nhiều kẻ biến thái thích phanh thây xẻ thịt!”

“Tôi lập tức đến ngay!”, Kinh Sở cúp điện thoại, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó vỗ vỗ lên đụn nhỏ đang nhô lên dưới tấm chăn, “Miên Miên?”

Dương Miên Miên giả chết.

“Ra đây, cho anh hôn một cái, anh phải đi rồi!”. Ngày mai là thứ hai, xem ra anh không còn thời gian để đưa đón cô tan học. Cô có lẽ sẽ về nhà mình, hai người không biết bao lâu mới được gặp nhau.

Dương Miên Miên lúc này mới bực bội hé đầu ra. Kinh Sở đặt một nụ hôn lên trán cô, lên má rồi một nụ hôn sâu trên đôi môi. Hôn liền ba cái, sau đó dặn dò: “Anh đã để đồng hồ báo thức rồi, ngày mai đừng đi học trễ nhé!”. Cô lầm bẩm một tiếng, sau đó lại chui vào trong chăn.

Kinh Sở vội vã chạy đến Sở cảnh sát, Liễu Ngọc lén lút đến gần, thành khẩn xin lỗi: “Đội trưởng! Em không phải cố ý, em sẽ không …”, Cô lấy một tay làm động tác kéo khóa miệng.

Kinh Sở nghĩ thầm bây giờ nói anh và Miên Miên chỉ thuần khiết đắp chăn và ngủ, chắc cũng chẳng ai tin, nên anh lựa chọn không giải thích: “Đừng nhiều lời!”

Liễu Ngọc ngậm chặt miệng.

Không có người làm ấm giường, Dương Miên Miên làm sao ngủ ngon, lăn qua lộn lại mấy vòng, bày ra tư thế hết hình chữ đại, rồi qua chữ C, cuối cùng không chịu được, bật dậy oán thán: “Một tuần chỉ có được hai ngày có thể được nằm với nhau, cái tên tội phạm chết giẫm, không có mắt à! Đi chết đi!”

Giường: “Miên Miên, chị không vui cứ việc lăn lộn thỏa thích trên người em, em rất chắc chắn ╮(╯▽╰)╭.”

Đèn trần: “Thật ra, em vẫn mong chờ cảnh tắt đèn! Hai anh chị tốc độ chậm quá đi ╭(╯^╰)╮”

Chăn: “Chỉ một mình tớ thấy anh Kinh Sở đáng thương thôi sao?”

Tivi: “Cậu đâu phải chỉ có một mình!”

Chăn: “Tớ biết tớ không chỉ có một mình!”

Dương Miên Miên: “Ối! Chị buồn ngủ lắm rồi, bọn em có thể ‘tắt đài phát thanh’ của bọn em được chưa, nhiều lời quá!”

“Ngại rồi! (w)!”

“Chính xác là thế! (w)!”

“Nói quá đúng! (w)!”

“Thật chờ mong quá đi! (w)!”

Dương Miên Miên bịt chặt hai tai: “Ồn chết chị rồi!”

Tủ đầu giường: “Chê chúng em ồn ào sao╭(╯^╰)╮?”

Đèn ngủ: “Vậy thì đừng nói cho Miên Miên biết bí mật ở trong ngăn kéo╭(╯^╰)╮”

Giường: “Ôi! Miên Miên ngốc nghếch!”

Dương Miên Miên lò mò bò dậy, mở đèn, kéo ngăn kéo, nhưng không tài nào mở được: “Nói mau, bên trong là gì?”

Tủ đầu giường: “Anh Kinh Sở không muốn nói thì làm sao em dám nói?”

Dương Miên Miên tức giận: “Không nói, vậy câu mồi để làm gì?”

Tủ đầu giường: “(^^*) … Ở trong tâm hồn anh, em tự do bay lượn …!”

*Lời bài hát 自由飞翔 – Tự do bay lượn

“Chị không muốn phỉ nhổ vào thể loại thưởng thức âm nhạc của bọn em, có điều đừng có hát cái thể loại nhạc sến sẩm này được không?” 

“Không thể!”, Giường hắng giọng một cái, bắt đầu cất cao lời hát, “Em gái ngồi tựa mạn thuyền, anh đứng trên bờ, hai ta ân ân ái ái mặn nồng …”

*Lời bài hát 纤夫的爱 – Tình yêu người kéo thuyền

Dương Miên Miên: “…”

Ngày hôm sau, Dương Miên Miên đến trường với cặp mắt thâm đen, Đặng Mạn Linh nhìn cô thắc mắc: “Ngày hôm qua ngủ không ngon giấc sao, mắt sao nhìn như gấu trúc thế này…”

Dương Miên Miên làm sao có thể nói đồ vật trong nhà bạn trai cô đêm qua tổ chức party, ca hát ầm ĩ, từ ca khúc ‘Tình yêu người kéo thuyền’, đến ‘Tiểu Phương cô nương’, rồi nào thì bài ca ‘Chí nam nhân’, ‘Ngàn năm chờ đợi’ … cô thực sự chịu hết nổi.

Sở thích ca nhạc của Kinh Sở cũng khá kỳ lạ, nào là bài ‘The South Wind’, ‘Ves’, có duy nhất một bài cô quen tai là ‘Chiều ngoại ô Moscow”, mỗi khi anh lái xe cũng phát bài này. Không hiểu sao anh lại thích nghe bài đó (chỉ bởi trong bài hát có câu ‘Người trong lòng tôi là người bên cạnh tôi’), cũng giống như cô muốn tìm hiểu nghe thử bài ‘Uy phong Đường Đường’ vậy thôi.

Cô hoàn toàn không biết khi cô đang nghe ca khúc ‘Uy phong đường đường’, Kinh Sở đi ngang qua xém bị sặc nước chết, muốn đẩy cửa vào nhưng lưỡng lự, đứng bên ngoài rất lâu sau đó quyết định đi ra ngoài.

CHƯƠNG 68: NẰM BÒ







“Các bạn mời em uống trà sữa, vì vậy em mua lại khoai lang mời mọi người. Nói thẳng ra khoai không ngon chút nào, không ngọt, còn đắt chết đi được. Ba củ khoai mà 13 đồng”, Dương Miên Miên kể chuyện cho Kinh Sở nghe trong bữa cơm tối.

Kinh Sở xoa đầu cô khen ngợi: “Có tiến bộ, đừng xót tiền, tiền xài hết, vẫn có thể kiếm lại được.”

“Hừ … hừ!”

“Chỉ còn mấy tháng nữa sẽ thi đại học. Em có lo lắng không?”

“Em sẽ đứng đầu trong cả nước, không thể nào đứng thứ hai!”, cô nói chắc như đinh đóng cột.

Kinh Sở nhìn gương mặt kiêu ngạo của cô, mỉm cười: “Vậy em đã suy nghĩ thi vào trường nào, vào ngành nào chưa?”

Dương Miên Miên ngừng lại một chút, sau đó mới cất lời: “Chọn trường không cần phải lo học phí, có học bổng. Bản thân em sẽ cố gắng hết sức, thi thật tốt, khi được thủ khoa thì có hằng hà sa số những trường đại học tự khắc dâng học bổng đến tận miệng.”

“Các trường tốt nhất vẫn là ở Bắc Kinh.”

Dương Miên Miên nhanh chóng trả lời anh: “Em sẽ học Đại học Nam Thành, không đi Bắc Kinh, nơi đây là nhà của em!”. Ở đây có ‘đồng bọn’ của cô, cô đã quá quen thuộc với thành phố này. Vì vậy cho dù Đại học Bắc Kinh có tốt cách mấy, cô cũng sẽ không đi.

“Miên Miên, ông trời phú cho em sự thông minh không chỉ đến thế!”, Kinh Sở buông đũa nghiêm túc nói chuyện với cô, “Dựa vào sự thông minh vốn có của em, không nên chọn một trường đại học tầm trung, học một ngành tầm thường. Rồi sau đó lại đi tìm công việc

cứ 9 giờ sáng ra khỏi nhà, 5 giờ chiều về nhà, cuộc sống buồn tẻ ấy cứ qua đi. Em tự hỏi xem, em có chấp nhận điều này hay không?”

Dương Miên Miên không lên tiếng, cô thọc thọc đũa vào chén cơm, đẩy ra: “Em ăn no rồi!”

Bạch bạch bạch, chạy thẳng về phòng đóng sầm cửa lại.

Kinh Sở nhìn lại chén cơm của cô, còn lưng bát, dở khóc dở cười: “Anh có nên vui vì em đã học được cách kén ăn không?”

Thôi thì Dương Miên Miên tạm thời không muốn nhắc đến vấn đề này, thì anh cũng không nhắc lại nữa. Cô còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cho tương lai của mình.

Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô cũng đã có bạn bè, đây không phải là tín hiệu tốt sao?

“Miên Miên! Ra uống sữa nào!”, anh hâm nóng sữa, gọi đến ba lần vẫn không thấy tiếng cô đáp lời, anh đành đi qua phòng cô nhìn vào trong, cô nhóc này đọc sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao, “Đèn có đủ sáng không? Cẩn thận không thì hại mắt!”. Anh vỗ vỗ sống lưng cô, ra hiệu cô phải ngồi thẳng lưng.

Dương Miên Miên ngồi thẳng người, sau đó nhìn xuống phát hiện ngực của mình vẫn bằng phẳng như cũ, cô lại ủ rủ nằm nhoài ra bàn: “Thật không có tự tin chút nào!”

Kinh Sở bật cười: “Em đã có một gương mặt đẹp thế này, sao vẫn chưa có tự tin hả?”

“Nhưng cái em không hài lòng vẫn là bộ ngực phẳng này đây!”, cô lại kéo cổ áo ngủ, liếc xuống dưới một cái, thở dài buồn bực.

“Khụ khụ khụ!”, Kinh Sở đặt ly sữa lên bàn học của cô, “Tranh thủ uống lúc còn nóng đi!”. Anh ngẫm nghĩ một chút, quyết định không nói cho cô biết rằng: Cô thật ra cũng có độ cong, chứ đâu có tệ hại quá mức như cô tưởng tượng.



Đến 10 giờ tối, anh lại gõ cửa: “Đến giờ ngủ rồi, ngày mai em còn phải đi học nữa!”

Dương Miên Miên lưu luyến: “Em xem một chút!”

“Vậy anh vào nhé!”, Kinh Sở mở rộng cửa, bước vào, “Anh và sách, em chọn một trong hai đi!”

Nên đọc hết quyển sách này hay cùng anh dây dưa một chút đây? Thật là khó nghĩ quá! Cuối cùng cô lấy sách, bò lên giường, mở đèn ngủ tiếp tục xem sách.

Kinh Sở nhìn cô, dở khóc dở cười: “Đừng đọc nữa, hư mắt, lại đây cho anh ôm một chút!”

Dương Miên Miên lầm bầm vài tiếng, không nhúc nhích, Kinh Sở cười cười: “Đã đọc xong hết còn giả bộ!”. Vừa nói anh vừa giựt lại quyển sách đặt ở trên tủ đầu giường, ôm cô vào trong lòng.

“Trả lại cho em đi!”, cô vươn mình muốn giựt lại, Kinh Sở dùng sức ghì chặt không cho nhúc nhích, một lần không được, hai lần không được, lòng hiếu thắng lại nổi lên. So về sức lực cô không tài nào địch nổi anh, nhưng tiểu xảo … cô không do dự kéo chăn lên.

Kinh Sở bị cô tập kích, hít vào một hơi, sau đó dùng một tay bắt cô. Dương Miên Miên lợi dụng cơ hội, lật người anh lại, cướp quyển sách về lại tay mình.

Khi cô nghiêng người, chòi ra sát mép giường, lảo đảo sắp ngã. Kinh Sở vội vàng kéo cô vào trong lòng mình, anh chỉ còn cách lui một bước chứ ngộ nhỡ cô té thì biết làm thế nào. Bây giờ giường đã bị cô chiếm hơn một nửa, “Cẩn thận không chừng lại té, đầu đập xuống đất thì sao?”

“Thì mất trí nhớ thôi!”, Dương Miên Miên hả lòng hả dạ xem hết chương rồi gập quyển sách lại, rúc vào ngực anh, “Buồn ngủ a!”

Kinh Sở chưa xác định rõ ràng việc họ đang chung sống cùng nhau. Nói là người yêu, như vậy ngủ cùng một giường cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần đề phòng những lúc cô giở trò. Còn nói không phải là người yêu, tại sao anh lại rất thích ôm ấp cô vào lòng, khi anh đặt lên môi cô những nụ hôn đều cảm giác đó là thời khắc anh thấy hạnh phúc và yên bình nhất.

Loại cảm xúc này thật tuyệt vời, ngay chính bản thân anh cũng không thể lý giải.

“Ngủ đi!”, anh hôn nhẹ lên má cô.

“Không!”, Dương Miên Miên mở to đôi mắt nhìn anh, “Cái này là anh làm qua loa cho xong chuyện, không tính!”

Quan điểm của cô, tất cả nụ hôn phớt đều không phải là hôn, đó là nụ hôn dành cho trẻ con, cô tuyệt đối không thể chấp nhận.

“Em đó!”, Kinh Sở bật cười, cúi người chạm môi mình vào môi cô.

Đôi môi của cô mềm mại như nụ hoa mùa xuân hé mở, đầu lưỡi tiếp xúc cùng anh như mật ngọt, hơi thở giao hòa, anh ngửi thấy thoang thoảng hương thơm tỏa ra từ trên người cô.

Anh lấy hai tay, nâng gương mặt cô lên, nhưng cảm giác tay của cô đang chạy loạn trên eo và lưng mình, anh phân tâm, lấy tay nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, môi bọn họ hơi tách rời, anh mơ hồ nói: “Lại giở chiêu, không ngoan!”

Cô lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng khi hôn lại đặc biệt dịu dàng. Có lẽ với cô anh thật tâm chỉ muốn được bảo vệ, sợ cô đau nên ít khi dám đặt vào đó một nụ hôn mãnh liệt. Phần nhiều chỉ ngậm đầu lưỡi cô mút nhẹ hoặc liếm bờ môi cô, hôn lên khóe môi.

Chẳng trách sao Dương Miên Miên cực kỳ thích hôn anh, cái này gọi là hưởng thụ.

‘Đồng bọn’ không một ai lên tiếng, xung quanh trở nên tĩnh lặng lạ thường, cùng nhau hưởng thụ phút giây hạnh phúc và ấm áp.

Mãi cho đến khi Kinh Sở bắt Dương Miên Miên ngủ, chúng nó bắt đầu mới xì xào bàn tán:

“Ai canh được thời gian vừa rồi hôn trong bao lâu không?”

Đồng hồ báo thức: “Chuyện này phải đi hỏi tớ, là 15 phút nhé! ╮(╯▽╰)╭”

Gối: “Anh Kinh Sở hôn cực kỳ nhẹ nhàng, tớ còn không dám thở mạnh đây!”

Drap giường: “Quá thoải mái nên chị Miên Miên ngủ luôn rồi đúng không?”

Chăn: “Hừ hừ … các cậu không nhìn thấy đâu … khi hai người ôm nhau, anh Kinh Sở còn nắm tay của chị Miên Miên á!”

Cửa sổ: “Hôm nay trăng sáng, hi vọng mọi người cũng có những giấc mộng đẹp! Cả nhà ngủ ngon!”

Mọi người: “Cả nhà ngủ ngon ~zz”

Màn đêm yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Lúc này mới chỉ một giờ sáng.

Dương Miên Miên mắt nhắm mắt mở với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường: “Alo!” … nửa đêm nửa hôm ai gọi điện thoại cho cô vậy?

“Đội trưởng?”, giọng nói thập phần kinh ngạc của Liễu Ngọc từ đầu dây bên kia truyền đến.

Dương Miên Miên ngay lập tức tỉnh táo, trong đầu vụt qua chỉ được hai chữ: Thôi xong!

Cô quên mất vừa rồi hai người đổi vị trí ngủ! Đúng là ‘Sảy một bước chân gây họa ngàn năm’! t^t

Cô bịt miệng im bặt, thảy điện thoại lên người Kinh Sở, sau đó rúc vào trong chăn. Kinh Sở bị cô ném điện thoại lên giường, giật mình tỉnh giấc: “Là ai?”

Liễu Ngọc chột dạ: “Phiền đến Đội trưởng … có án mạng ...” Quấy rầy chuyện tốt của Đội trưởng không biết có bị diệt khẩu hay không đây? Cuộc sống thật gian nan mà. 〒▽〒

May là Kinh Sở không để ý, vừa nghe cô báo cáo tình tiết vụ án vừa mặc quần áo: “Tình hình cụ thể thế nào?”

“Hai tiếng trước, một tài xế taxi làm ca đêm phát hiện có người lén lút vứt lại chiếc vali bên vệ đường. Anh ta mở ra xem … là thi thể, không trọn vẹn!”, Liễu Ngọc muốn ói ra mật xanh mật vàng, “Càng ngày càng có nhiều kẻ biến thái thích phanh thây xẻ thịt!”

“Tôi lập tức đến ngay!”, Kinh Sở cúp điện thoại, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó vỗ vỗ lên đụn nhỏ đang nhô lên dưới tấm chăn, “Miên Miên?”

Dương Miên Miên giả chết.

“Ra đây, cho anh hôn một cái, anh phải đi rồi!”. Ngày mai là thứ hai, xem ra anh không còn thời gian để đưa đón cô tan học. Cô có lẽ sẽ về nhà mình, hai người không biết bao lâu mới được gặp nhau.

Dương Miên Miên lúc này mới bực bội hé đầu ra. Kinh Sở đặt một nụ hôn lên trán cô, lên má rồi một nụ hôn sâu trên đôi môi. Hôn liền ba cái, sau đó dặn dò: “Anh đã để đồng hồ báo thức rồi, ngày mai đừng đi học trễ nhé!”. Cô lầm bẩm một tiếng, sau đó lại chui vào trong chăn.

Kinh Sở vội vã chạy đến Sở cảnh sát, Liễu Ngọc lén lút đến gần, thành khẩn xin lỗi: “Đội trưởng! Em không phải cố ý, em sẽ không …”, Cô lấy một tay làm động tác kéo khóa miệng.

Kinh Sở nghĩ thầm bây giờ nói anh và Miên Miên chỉ thuần khiết đắp chăn và ngủ, chắc cũng chẳng ai tin, nên anh lựa chọn không giải thích: “Đừng nhiều lời!”

Liễu Ngọc ngậm chặt miệng.

Không có người làm ấm giường, Dương Miên Miên làm sao ngủ ngon, lăn qua lộn lại mấy vòng, bày ra tư thế hết hình chữ đại, rồi qua chữ C, cuối cùng không chịu được, bật dậy oán thán: “Một tuần chỉ có được hai ngày có thể được nằm với nhau, cái tên tội phạm chết giẫm, không có mắt à! Đi chết đi!”

Giường: “Miên Miên, chị không vui cứ việc lăn lộn thỏa thích trên người em, em rất chắc chắn ╮(╯▽╰)╭.”

Đèn trần: “Thật ra, em vẫn mong chờ cảnh tắt đèn! Hai anh chị tốc độ chậm quá đi ╭(╯^╰)╮”

Chăn: “Chỉ một mình tớ thấy anh Kinh Sở đáng thương thôi sao?”

Tivi: “Cậu đâu phải chỉ có một mình!”

Chăn: “Tớ biết tớ không chỉ có một mình!”

Dương Miên Miên: “Ối! Chị buồn ngủ lắm rồi, bọn em có thể ‘tắt đài phát thanh’ của bọn em được chưa, nhiều lời quá!”

“Ngại rồi! (w)!”

“Chính xác là thế! (w)!”

“Nói quá đúng! (w)!”

“Thật chờ mong quá đi! (w)!”

Dương Miên Miên bịt chặt hai tai: “Ồn chết chị rồi!”

Tủ đầu giường: “Chê chúng em ồn ào sao╭(╯^╰)╮?”

Đèn ngủ: “Vậy thì đừng nói cho Miên Miên biết bí mật ở trong ngăn kéo╭(╯^╰)╮”

Giường: “Ôi! Miên Miên ngốc nghếch!”

Dương Miên Miên lò mò bò dậy, mở đèn, kéo ngăn kéo, nhưng không tài nào mở được: “Nói mau, bên trong là gì?”

Tủ đầu giường: “Anh Kinh Sở không muốn nói thì làm sao em dám nói?”

Dương Miên Miên tức giận: “Không nói, vậy câu mồi để làm gì?”

Tủ đầu giường: “(^^*) … Ở trong tâm hồn anh, em tự do bay lượn …!”

*Lời bài hát 自由飞翔 – Tự do bay lượn

“Chị không muốn phỉ nhổ vào thể loại thưởng thức âm nhạc của bọn em, có điều đừng có hát cái thể loại nhạc sến sẩm này được không?” 

“Không thể!”, Giường hắng giọng một cái, bắt đầu cất cao lời hát, “Em gái ngồi tựa mạn thuyền, anh đứng trên bờ, hai ta ân ân ái ái mặn nồng …”

*Lời bài hát 纤夫的爱 – Tình yêu người kéo thuyền

Dương Miên Miên: “…”

Ngày hôm sau, Dương Miên Miên đến trường với cặp mắt thâm đen, Đặng Mạn Linh nhìn cô thắc mắc: “Ngày hôm qua ngủ không ngon giấc sao, mắt sao nhìn như gấu trúc thế này…”

Dương Miên Miên làm sao có thể nói đồ vật trong nhà bạn trai cô đêm qua tổ chức party, ca hát ầm ĩ, từ ca khúc ‘Tình yêu người kéo thuyền’, đến ‘Tiểu Phương cô nương’, rồi nào thì bài ca ‘Chí nam nhân’, ‘Ngàn năm chờ đợi’ … cô thực sự chịu hết nổi.

Sở thích ca nhạc của Kinh Sở cũng khá kỳ lạ, nào là bài ‘The South Wind’, ‘Ves’, có duy nhất một bài cô quen tai là ‘Chiều ngoại ô Moscow”, mỗi khi anh lái xe cũng phát bài này. Không hiểu sao anh lại thích nghe bài đó (chỉ bởi trong bài hát có câu ‘Người trong lòng tôi là người bên cạnh tôi’), cũng giống như cô muốn tìm hiểu nghe thử bài ‘Uy phong Đường Đường’ vậy thôi.

Cô hoàn toàn không biết khi cô đang nghe ca khúc ‘Uy phong đường đường’, Kinh Sở đi ngang qua xém bị sặc nước chết, muốn đẩy cửa vào nhưng lưỡng lự, đứng bên ngoài rất lâu sau đó quyết định đi ra ngoài.



Các bài hát kể trên đều rất ngàn chấm …

- Bài hát của đồ vật nhà Kinh Sở: ca khúc dành cho người già

- Bài Kinh Sở: Ca khúc cổ điển, chút hơi hướm opera.

- Bài Miên Miên … bá đạo hơn… rate 18+ (
https://www.youtube.com/watch?v=_DmhabWuISc)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện