Dương Miên Miên im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra, chúng ta không còn cách nào khác. Tuy rằng cách tốt nhất là quay trở về nhưng thật đáng tiếc bây giờ trời mưa quá lớn chúng ta lại không biết đường đi, do đó cũng chẳng thể nào thuận lợi thoát khỏi khu rừng này. Vì vậy, chỉ còn cách tiến về phía trước, được đến đâu hay đến đó.”
Tự Tiểu Văn hoảng hốt, gật đầu lia lịa.
Dương Miên Miên lại kéo cô ta đi. Sợ ánh sáng sẽ khiến tên Ngô Chí Hoa phát hiện nên ngay cả đèn pin cũng không dám bật, chỉ lọ mọ trong bóng đêm băng qua khu rừng gập gềnh.
Hai người không để ý, sượt chân, trượt xuống phía dưới sườn núi. May sườn núi thoai thoải, nên sau khi té bò lăn bò càng, Dương Miên Miên cũng bò lên được. Trái lại Tự Tiểu Văn bị sái chân, không thể đứng dậy được.
“Đừng sợ!”, Dương Miên Miên nâng cô ta lên, khoác tay qua vai mình, “Mưa lớn sẽ xóa sạch dấu vết của chúng ta, hơn nữa khu rừng lại lớn như vậy, hắn nhất định không tìm ra chúng ta. Chúng ta đi tìm chỗ trú mưa đi!”
Tự Tiểu Văn rất sợ, lắp bắp: “Không … tớ đi được … chúng ta … chúng ta đi xa một chút!”
“Đừng lo!”, Dương Miên Miên đỡ cô ta, “Cậu đừng sợ, nếu giáp mặt với hắn, tớ sẽ có cách.” Dương Miên Miên biết rõ, bây giờ trời mưa lớn, cảnh sát khó lòng lên được đến đây nhưng chắc chắn đã phong tỏa toàn bộ ngọn núi, trừ khi hắn quyết định trốn sâu trong rừng còn không khi mưa tạnh ‘ba ba sẽ chui đầu vào rọ’.
Nếu hắn muốn con đường sống chỉ còn cách bắt con tin để đàm phán với cảnh sát.
Nếu là vậy thì tên Ngô Chí Hoa có thật sự đuổi theo các cô cũng chưa chắc là chuyện xấu, bọn cô đã biết chuyện sẽ cảnh giác cao độ, còn mấy người bên trong nông trại không một ai biết chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tầm ngắm của tên Ngô Chí Hoa.
Dĩ nhiên, nếu hắn từ bỏ chuyện truy đuổi bọn cô, bọn cô sẽ an toàn.
Mỗi chọn lựa đều có ưu nhược điểm, bây giờ Dương Miên Miên chỉ cầu mong tên Ngô Chí Hoa này vẫn bám theo bọn cô vào trong rừng nhưng lại không thể tìm ra được chỗ ẩn nấp của hai người.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, đầu tiên phải sắp xếp cho Tự Tiểu Văn ổn thỏa đã. Cô ta bị thương khá nặng, ở đây mưa to gió lạnh chắc chắn sẽ sốt cao.
Trời đúng là không tuyệt đường người, Dương Miên Miên nhanh chóng tìm được một hang động nhỏ, không lớn lắm, chỉ đủ để trú mưa. Tự Tiểu Văn cũng chẳng kịp suy nghĩ trong động sẽ có mấy loại côn trùng này nọ, đặt mông ngồi xuống, ngay lúc đó có một con rắn bò đến sát chân cô ta, cô ta la toáng sợ hãi.
“Đừng la lớn!”, Dương Miên Miên cởi áo mưa, đá con rắn bay thật xa, “Rắn này không có độc đâu.” Trước đây cô đọc khá nhiều loại sách, đủ thể loại, thêm vào đó cô lại nhớ rất lâu vì vậy nhìn là biết ngay đó là con thúy thanh xà.
Tự Tiểu Văn tuy cực ghét Dương Miên Miên, nhưng không hiểu sao ngay tại thời điểm này, cô ta đặc biệt có cảm giác rất an toàn, không hề nghĩ đến những ân oán ngày xưa, trực tiếp dựa vào bờ vai Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên phủi nước mưa đọng trên áo: “Cậu mau cởi quần áo ra, mặc cái này vào?”
Tự Tiểu Văn trợn tròn mắt: “Sao cơ???”
“Hai chúng ta đàn bà con gái cả, cậu ngạc nhiên như thế làm gì?”, Dương Miên Miên cũng nhìn trừng trừng vào cô ta: “Mau cởi ra, ở đây sương xuống, rất lạnh, đến lúc cậu ốm lăn quay ra đó, tớ phải nhặt xác thì khổ.”
Tự Tiểu Văn nghe giọng điệu của Dương Miên Miên đang tính mở miệng cãi lại, nhưng khóe miệng giật giật, không thốt nên lời. Thật ra, cả người cô lạnh như băng, lúc này cũng chẳng thiết xấu hổ, cởi chiếc đầm ra.
Dương Miên Miên nhìn vào bộ ngực đầy đặn của Tự Tiểu Văn, liền cảm thấy ghen tị: “Cậu có ngực nhỉ!”
Theo bản năng Tự Tiểu Văn rụt người lại, nhưng cảm nhận trong câu nói của Dương Miên Miên có chút ghen tị, trái lại cô ta ưỡn ngực, nghênh mặt đắc ý nhìn Dương Miên Miên.
Hôm nay Dương Miên Miên mặc hai áo, bên trong còn chiếc áo thun lót nhỏ, bên ngoài cô mặc thêm một chiếc áo sơ mi. Dương Miên Miên cởi chiếc áo sơ mi đưa cho Tự Tiểu Văn. Cô ta sững người, không nhận. Dương Miên Miên hừ lạnh: “Nếu cậu chê của tớ quá bé, tớ đá cậu chết liền.”
Tự Tiểu Văn ngừng một chút, sau đó thấp giọng nói tiếng “Cám ơn!”, khoác chiếc áo sơ mi của Dương Miên Miên. Dương Miên Miên gầy hơn cô ta rất nhiều, chiếc áo sơ mi Dương Miên Miên mặc rộng thì Tự Tiểu Văn mặc chật ních, vóc người cũng lộ rõ.
Dương Miên Miên đố kị chết đi được: “Cậu bình thường ăn gì mà sao có ngực lớn được như vậy?”
“Cậu chắc dinh dưỡng không đầy đủ đúng không?”, Tự Tiểu Văn đáp lại bằng một câu khá cay nghiệt, song nghĩ lại cô ta thấy mình hơi quá đáng. Nghiêng đầu nhìn chỗ khác nói thêm: “Uống nhiều sữa, ăn đu đủ.”
Dương Miên Miên la lớn: “Tớ chắc chắn sẽ to hơn của cậu”, sau đó cô cởi áo mưa, “Mặc vào đi!”
Tự Tiểu Văn nhìn sang Dương Miên Miên chỉ còn mỗi chiếc áo thun mỏng và quần short, liền không nhận: “Áo mưa này to, chúng ta che chung!”
Dĩ nhiên Dương Miên Miên cũng lạnh, nên không từ chối. Hai người khoác chung một chiếc áo mưa, sưởi ấm cho nhau. Dương Miên Miên lấy từ trong balo hai thỏi socola được phát trên xe bus sáng nay: “Ăn đi!”
Tự Tiểu Văn lột bỏ kẹo bỏ vào trong miệng, sau đó nhìn lại nhãn hiệu, loại socola bình thường này chưa bao giờ lọt được vào mắt xanh của cô ta … vậy mà bây giờ, socola tan trong miệng cô ta lại cảm giác không tệ lắm: “Dương Miên Miên, hắn có đuổi theo không?”
“Không biết nữa!”, Dương Miên Miên ý nhiều lời ít, “ Nếu như hắn vẫn truy đuổi chúng ta, là chuyện tốt cũng có thể là chuyện xấu. Tớ không biết phải thế nào thì mới có thể kết thúc tốt đẹp.”
Tự Tiểu Văn do dự một chút, sau đó lại hỏi: “Này … cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đúng không?
“Tất nhiên!”, cô đưa ra đáp án cực kỳ chắc chắn. Cô tin Kinh Sở nhất định sẽ đến.
Tự Tiểu Văn cảm thấy yên tâm hơn, tâm trạng thư thái hẳn, ngay lập tức mí mắt xụp xuống, trong chốc lát dựa vào vách núi ngủ thiếp đi.
Tình hình đám bạn phía bên nông trang không tệ như Dương Miên Miên nghĩ. Trịnh Gia Dân trông thấy Tự Tiểu Văn chạy ra ngoài, cậu ta hơi do dự không biết có nên chạy theo hay không. Không ngờ lại chứng kiến cảnh cô ta và Dương Miên Miên chạy vào trong rừng. Phía sau còn có người đuổi theo.
Trịnh Gia Dân lập tức
kể chuyện này cho thầy Trương, hi vọng thầy kêu gọi các bạn cùng nhau đi tìm. Không ngờ thầy lại đi gọi bà chủ hỏi về người cảnh sát có ở trong nhà trọ hay không.
Bà chủ đi kiểm tra, đáp án là không. Ngay lúc này, sắc mặt thầy Trương trở nên căng thẳng hơn nhiều, thầy dự tính sẽ nói cho đám học sinh tình hình hiện tại thì Kinh Sở gọi điện thoại đến. Anh báo không thể gọi được cho Dương Miên Miên nên đành phiền đến thầy Trương.
“Tên tự xưng là cảnh sát Hạ Tuyền chính là tội phạm của chúng tôi lần này, mọi người nên thật cảnh giác, đừng đánh rắn động cỏ”. Kinh Sở vốn muốn cảnh sát bọn anh âm thầm khống chế tên Ngô Chí Hoa, không ngờ thầy Trương lại báo tin cho anh: “Tên đó bây giờ không ở trong nông trại nữa, hắn đuổi theo Dương Miên Miên và Tự Tiểu Văn vào sâu trong rừng.”
Kinh Sở: “…”, anh ngẩn người, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Trịnh Gia Dân đành kể rõ sự tình.
Kinh Sở suy nghĩ một chút, sau đó quyết định: “Không cần phải lo cho hai cô bé ấy. Mọi người nhớ không được vào rừng, không được chạy lung tung.” Chỉ cần mọi người không vào sâu trong rừng, tên Ngô Chí Hoa kia có súng cũng chẳng làm được gì.
Trinh Gia Dân thốt lên: “Vậy bên Dương Miên Miên thì tính làm sao?”
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng bố trí cảnh sát lên núi cứu người. Các bạn không được manh động, trong tay Ngô Chí Hoa có súng, cho dù bên các cậu có đông người như vậy cũng không thể đấu với hắn”, Kinh Sở nghiêm khắc nhắc nhở, “Dương Miên Miên sẽ không sao, ít ra ngay tại thời khắc này.”
Anh tin Dương Miên Miên sẽ không nằm yên chờ đợi, cô nhất định sẽ nghĩ cách trốn thoát, đặc biệt bây giờ trời lại mưa lớn như vậy, cũng là một chướng ngại cho tên Ngô Chí Hoa.
“À … vừa rồi mọi người có nhắc đến xe …”, ngữ khí Kinh Sở lắng xuống, “Nếu như tôi đoán không sai, có thể thi thể của cảnh sát Hạ Tuyền thật ở đó.”
Vừa nói ra câu này, ngay lập tức sắc mặt của ông bà chủ nông trại, Thầy Trương, Cô Chu cùng Trịnh Gia Dân trắng bệch không còn giọt máu.
Kinh Sở cũng không nhiều lời, anh nhanh chóng cúp điện thoại rồi gọi cho đồng nghiệp: “Anh Phương tình hình bên anh thế nào rồi?”
“Mưa lớn quá! Chỉ sợ sạt lở nên bọn tôi vẫn chưa dám lên núi!” Phương Viễn, Đội trưởng đội phòng chống ma túy đứng ngay dưới chân núi chỉ huy tác chiến.
Kinh Sở nói: “Không đợi được! Tên Ngô Chí Hoa đuổi theo hai cô bé học sinh chạy vào trong núi. Hạ Tuyền đã hi sinh. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho hai nữ sinh đó. Nửa tiếng nữa là tôi đến nơi, lúc đó bất kể mưa to mưa nhỏ tôi đều phải lên núi.”
Liễu Ngọc ngồi bên cạnh nghe toàn bộ cuộc đối thoại, lo lắng hỏi: “Đội trưởng! Dương Miên Miên tiến vào trong núi … có xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi tin cô bé!”, Kinh Sở xoa xoa ấn đường, tuy rằng trong lòng anh còn lo cho Dương Miên Miên hơn người khác gấp trăm lần nhưng anh không thể biểu hiện ra mặt. Anh phải khích lệ tinh thần cho bọn họ. “Bây giờ là thời khắc giành giật từng giây từng phút, chỉ cần sơ sẩy một khắc, hai cô bé sẽ lập tức gặp nguy hiểm.”
Tự Tiểu Văn không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khỉ tỉnh lại cô ta cảm thấy đầu rất đau, Dương Miên Miên cũng không ở bên cạnh. Tự Tiểu Văn đứng bật dậy, muốn chạy ra ngoài nhưng lại sợ. Nơi đây có thể tránh mưa tránh gió, cô ta không muốn mạo hiểm chạy sâu vào khu rừng âm u đó.
Dương Miên Miên quay trở lại rất nhanh, cô đang cầm một chiếc lá lớn làm ô che mưa: “Cậu tỉnh rồi?”
Tự Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi loanh quanh một chút!”, Dương Miên Miên đương nhiên không thể nói cô đi thám thính tình hình, mà kết quả lại chẳng có chút khả quan.
Khả năng giao tiếp với đồ vật của cô cũng có hạn chế, ví dụ không thể tiếp xúc với thực thể sống, ví như động thực vật, cho dù chúng được chế biến thành món ăn cũng không thể nói chuyện được. Ngay cả, đối với đồ vật cũng có phân loại thí dụ tảng đá cho dù không phải là vật thể sống nhưng giao tiếp với bọn chúng cũng rất khó khăn.
Chúng giống như những đứa bé mới sinh, có ý thức, có thể nói chuyện nhưng cứ “a a a a” suốt … thì người khác biết nó muốn nói cái quỷ gì cơ chứ.
Có thể giao tiếp tốt với cô là những đồ vật đã thành hình. Giống như trước đây ở thôn Tào Gia Câu cô nói chuyện được với chiếc cối đá. Cối đá làm bằng đá, thời kỳ là đá là thời kỳ hoang sơ, sau khi được đánh bóng, gọt đẽo thành cối, rõ ràng là nó đã có khả năng giao tiếp.
Điều đáng tiếc chính là, trong núi sâu, vật dụng đã ít, mà mấy tảng đá thì cứ mơ mơ hồ hồ, vốn dĩ không cách nào có thể hỏi chuyện chúng nó, không cách nào khiến các bạn nhỏ có thể mật báo tin tức cho cô.
Nói không có đối tượng thì không đúng, cô loay hoay cũng tìm thấy một tấm mồ, có thể nói chuyện với cô nhưng khi vừa được sinh ra đã ở đó, không biết đường nào xuống núi. Nó chỉ nói cho cô biết có con rắn bò qua bò lại quanh nó, có con bướm rất đẹp, nó rất ghét mưa, vì khiến nó càng ngày càng ‘bạc’ đi.
Tất cả các đồ vật đều bắt nguồn từ nơi nó được sinh ra, ví như ở thôn Tào Gia Câu đồ vật cũng nói tiếng phương ngữ nơi đó, cũng khó giao tiếp.
Đây là điều nản nhất.
Bởi mới nói, lần này Dương Miên Miên chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.