Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Đi dạo


trước sau

Edit: An Dung Ni

Dương Miên Miên tiếp tục ghi chép, đến khi viết được đã kha khá, dưới lầu rốt cục cũng im lặng. Thời tiết bên ngoài cũng bắt đầu hạ nhiệt. Cô quyết định nhân lúc này nhanh chóng làm hết những bài cần làm, tránh việc ngày mai trời lại nóng đến mức không muốn động đậy.

Làm xong bài tập, cô vào nhà tắm sờ thấy còn chút nước ấm liền pha 1 bồn nước tắm. Đang tắm được 1 nửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa.

Dương Miên Miên vội vàng lấy quần áo ngủ mặc vào, nhìn ra bên ngoài, Kinh Sở sắc mặt uể oải đi đến, anh thấy cô còn chưa ngủ còn có chút bất ngờ: “Sao còn chưa ngủ?”

“Quá nóng nên em tắm rửa qua một chút.” Dương Miên Miên đến gần Kinh Sở, ngửi ngửi trên người anh một chút liền nhăn mũi lại: “Hôi quá!”

Kinh Sở vốn đang đinh hôn cô một cái, lại bị cô nói như vậy đành lùi lại một bước: “Vậy cho anh mượn phòng tắm.”

Dương Miên Miên lấy trong ngăn kéo ra một chiếc khăn mặt đưa cho anh:”Mua sữa tắm trong siêu thị được tặng kèm.”

Kinh Sở căn bản không hề có ý định hỏi cô vì sao lại mua thừa ra một chiếc khăn mặt mới, nhưng khi nghe cô nói kiểu giấu đầu lòi đuôi như vậy, ý cười liền hiện lên trong đáy mắt.

Dương Miên Miên nói lảng sang chuyện khác: “Sao anh không trở về nhà mà lại đến đây?”

“Cô nhóc vô tâm.” Kinh Sở cởi áo sơ mi ra. vắt lên trên ghế “Chúng ta đã vài ngày không gặp nhau rồi.”

Khóe miệng Dương Miên Miên không nhịn được khẽ cong lên: “Anh nhớ em sao?”

“Không thì sao?” Kinh Sở cũng không cân dùng nước ấm, vốn nghĩ chỉ đứng dưới vòi hoa sen trực tiếp tắm nước lạnh, nào ngờ nước lại quá yếu, nước từ vòi sen chảy ra chậm rì rì, anh chỉ còn cách dùng chậu rửa mặt hứng nước rồi lấy khăn ẩm lau người.

Dương Miên Miên cầm xà phòng vào cho anh, đúng lúc nhìn thấy một màn, trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, dưới ánh sáng lờ mờ, thân thể trần trụi của anh chỉ có duy nhất một chiếc chậu rửa mặt che chắn bộ phận quan trọng nhất, mà mỗi lần anh cầm khăn mặt xoa người, những bọt nước dọc theo cơ thể chậm rãi chảy xuống. Nhìn qua dáng người anh, muốn có cơ ngực, có cơ ngực, muốn có cơ bụng có cơ bụng, muốn nhân ngư tuyến có nhân ngư tuyến…. Nói chung là dáng người hoàn mỹ khiến người khác phải không tự giác mà nuốt nước miếng.

Cô nhìn đến trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng lên, nhưng lại luyến tiếc không muốn rời mắt, đứng ngây người một lúc lâu lại ma xui quỷ khiến mà đi qua ôm lấy thắt lưng của hắn.

“Ngoan, buông ra, ướt quần áo giờ.” Kinh sở đặt khăn mặt xuống chậu nước.

Chậu rửa mặt tỏ vẻ bản thân không muốn chết vì mất quá nhiều máu:“Máu mũi ~~~”

Gương“Dáng người này thật sự là đẹp đến ngây người…”

Nước:“Gợi cảm ngây người… _(:3”)_ Nếu em là con người tôi cũng muốn sờ thử…. Miên Miên, em ủng hộ chị nằm trên…”

Dương Miên Miên ôm anh một lúc rồi nghĩ, dù sao đêm nay còn rất dài, không cần thiết phải nóng vội. Cho nên cô ngoan ngoãn thả tay ra, đưa xà phòng cho anh, lại lấy một chậu nước khác cầm quần áo bẩn ra ban công giặt.

Mùa hè nhiệt độ cao, quần áo lại mỏng, bây giờ giặt sạch phơi qua đêm đến sáng mai sẽ khô luôn.

Kinh Sở tắm xong liền phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, không có quần để thay…. Nghĩ một lúc vẫn không ra biện pháp nào, anh đành phải gọi “Miên Miên”

Dương Miên Miên tắt điện: “Bước ra khỏi cửa rẽ phải ba bước là đến giường.”

Kinh Sở dở khóc dở cười nhưng vẫn nghe lời cô, trực tiếp bước ra ngoài, nằm trên giường. Men theo ánh trăng chiếu vào phòng anh nhìn thấy cô treo từng cái quần, cái áo của anh lên rồi đem chậu cất vào nhà tắm: “Sáng mai là có thể mặc rồi.”

“Lại đây” Anh vẫy tay.

Dương Miên Miên trèo lên giường, ôm rồi hôn anh một cái: “Anh thật sự nhớ em à?”

“Ừ” Gần đây Kinh Sở đang điều tra một vụ án mạng rất khó giải quyết, là một vụ diệt môn. Một nhà năm người đều bị giết. Khi anh đến hiện trường trong phòng nồng đậm mùi máu tươi, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Đến anh khi nhìn thấy cũng phải nhíu mày, còn Liễu Ngọc sau khi đi vào đã nôn mất mấy lần.

Tất cả các thành viên trong tổ trọng án đều phải làm tăng ca, mọi người luân phiên nhau trở về nhà ngủ. Bản thân anh vốn định ở văn phòng chợp mắt. Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đến cực độ, mà bản thân lại không thể khống chế mà nhớ cô.

Dương Miên Miên vừa thừa lúc anh tắm rửa nói chuyện với đám quần áo, biết anh đã hơn hai mươi tiếng chưa được chợp mắt, chắc chắn đã rất mệt mỏi, cũng không tiếp tục mặt dày mà làm phiền anh thêm, ngoan ngoãn ôm anh: “Vậy anh ngủ đi, em ở đây.”

“Hôm khác bù lại cho em.” Kinh Sở hôn nhẹ ở môi cô vài cái.

“Gấp bội.”

“Ừ, gấp bội.” Anh vuốt mái tóc cô, mí mắt dần khép lại, chỉ vài giây sau liền nặng nề chìm vài giấc ngủ.

Dương Miên Miên thấy anh ngủ say, nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng ôm của anh, cầm quạt hương bồ quạt nhẹ. Tất cả mọi thứ đều im lăng, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy rõ vết sẹo trên thái dương của anh, khi ấy hình như có mảnh vỡ nào đó bắn ra, cắt qua mặt anh. Nên vẻ mặt anh mới toàn là máu, về sau khi vết thương khép lại, vết sẹo nhìn cũng không rõ lắm, anh lại còn đổi kiểu tóc khiến nó bị che khuất hoàn toàn.

Nhưng Dương Miên Miên vẫn luôn cảm thấy hối hận vì sự ngu xuẩn khi ấy của mình.

Vĩnh viễn không quên…Vĩnh viễn không thể….

Cô nằm song song với anh, cứ như vật mở mắt ngây người một lúc. Dần dần rồi cũng có chút buồn ngủ, cô đắp chăn mỏng lên hai người rồi gối đầu lên cánh tay anh ngủ. Lờ mờ trong lúc ngủ cô cảm giác được hình như Kinh Sở ôm lấy mình, mặc dù mới đầu có chút nóng nhưng cô vẫn tiếp tục mơ màng ngủ tiếp.

Hôm sau, khi Kinh Sở tỉnh giấc, liền thấy Dương Miên nằm ngủ trong lòng mình. Anh vốn định không quấy rầy cô mà lặng lẽ rời giường. Nào ngờ sáng sớm tinh lực cuồn cuộn (huyết khí phương cương) , anh lại muốn hôn cô đến tỉnh thì thôi.

Dương Miên Miên hiếm khi được một hôm ngủ say vốn không thèm để ý đến anh, chỉ khẽ lầm bầm một chút. Chính bộ dạng mơ hồ nhu thuận đấy lại khiến cho Kinh Sở càng không kìm chế được mà hôn cô 1 cái nữa. Nếu không phải đã đến giờ làm, có lẽ anh còn có thể quấn lấy cô thêm 1 lúc lâu nữa.

Hậu quả là anh không còn cách nào khác mà đành phải mua bữa sáng trên đường tới cảnh cục.

Mũi Liễu Ngọc vốn nhạy bén, vừa ngửi thấy mùi liền đoán được: “Oa, đây chẳng phải là điểm tâm ở nhà hàng nổi tiếng trong thành phố sao? Nghe nói ở đó bán bánh bao rất ngon. Thế nhưng muốn mua được thì phải xếp hàng rất lâu, nhiều hôm còn hết hàng nữa. Trời ạ! Đội trường, sáng sớm đã chạy vào thành phố chỉ để mua bánh, tâm trạng của anh hôm nay cũng quá là tốt đi.”

Thường Nhạn không chịu nổi nữa, đây gọi là ánh mắt của cảnh sát lâu năm sao: “Quần áo anh ấy vẫn chưa thay.”

Liễu Ngọc “A” một tiếng, lúc này mới hiểu ra: “Đội trưởng hôm qua không về nhà mà ngủ lại ở nhà bạn gái?”

Thường Nhạn thở dài: “Coi như còn có thuốc chữa.”

“Thường tỷ, 〒▽〒” Liễu Ngọc đến bên Kinh Sở lén lấy 1 chiếc bánh bao thịt ăn. “Mùi vị quả nhiên là rất ngon, đội trường, lần sau anh lại mua thêm cho chúng em đi.”

“Đồ ăn cũng không lấp miệng cô được à?” Kinh Sở có chút tức giận bỏ đi.

Liễu Ngọc làm mặt quỷ với anh rồi lại quay sang Thường Nhạn buôn chuyện: “Thường tỷ, chị có cảm thấy bạn gái lần này của đội trường rất thần bí không? Bao nhiêu lâu rồi mà vẫn chưa ra mắt chúng ta.”

Thường Nhạn: “…..” Nàng đồng tình nhìn Liễu Ngọc, thật không ngờ cô vẫn còn chưa đoán ra được. Nhưng cô cũng không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, đối với thanh danh của đội trường sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nên cũng chỉ có thể nói: “Giúp chị điều tra chỗ tư liệu này đi.”

Lực chú ý của Liễu Ngọc ngay lập tức bị rời đi: “Vâng ạ.”

Vào phòng trà, ngoài ý muốn Thường Nhạn lại gặp phải Kinh Sở, cô nhắc nhở anh: “Trên đời không có tường nào là không lọt gió, sớm hay muốn gì cũng sẽ có người bắt gặp, trước đó anh đều phải chuẩn bị mọi chuyện thật tốt.”

Kinh Sở ngẩn ra, biết được cô đã đoán được mọi chuyện. “Cô biết?”

“Anh cũng

không che dấu chuyện này, người có tâm tự nhiên sẽ biết.: Thường Nhạn bình tĩnh nhìn anh: “Miệng lưỡi nhân gian rất đáng sợ ‘Miệng nhiều người xói chảy vàng’ “

Nghe xong nhưng lời lòng Kinh Sở liền thở phào nhẹ nhõm, anh tất nhiên là biết chuyện này, thế nhưng Dương Miên Miên nhất định sẽ không gặp phải kết cục này.

“Yên tâm.”

Thường Nhạn gật đầu, không hỏi thêm nhiều mà nói vào chuyện công việc: “9 giờ cục trưởng báo sẽ họp về vụ án tử vừa rồi.”

“Đã biết.”

Dương Miên Miên tỉnh lại đã là giữa trưa, lúc này mới được mọi người nói cho việc bị Kinh Sở chiếm tiện nghi. Cô cầm bàn chải đánh răng nhìn người trong gương nửa ngày, sờ sờ vết hôn trên cổ.

“Khoa trương như thế này, sao mình lại không có một chút ấn tương nào?”

Súng đạn khói lửa giữ dội thế này mà cô vẫn có thể ngủ ngon lành như vậy.

“Đủ rồi Miên Miên”Dây áo không muốn nói chuyện với cô.“Không nới chuyện nữa! Đồ ngốc.”

Dương Miên Miên thực ra lại rất cao hứng: “Vậy là anh ấy thực sự đang có ý đồ gì đó. Đúng là có tiến bộ.” Trước giờ vẫn luôn là cô chủ động, Kinh Sở lại luôn chần chờ, hiện tại đổi lại là anh chủ động cô liền cao hứng.”

“Giờ mình phải lấy lui vì tiến, tốt nhân nên rụt rè một chút bù lại cho trước kia.” \( ̄︶ ̄)/” Dương Miên Miên cao hứng rửa mặt, tâm tình thoáng chốc đã bay tận nơi nào.

Thay quần áo xong mới phát hiện ra đã gần đến giờ hẹn cùng Đặng Mạn Linh và Đồng Hân. Cô vội vàng cầm ba lô bước ra ngoài, lại thấy bên ngoài trời năng quá cô lại quay lại lấy mũ lưỡi trai.

Mũ lưỡi trai: “Đôi ta sẽ cùng nhau bay đi…. Bay đến tận chân trời…”

Dương Miên Miên: “Đủ rồi….”

Bên cạnh cô không có thứ gì có khả năng ca hát hay hơn sao?

Đến giờ hẹn, ngoài trời ánh nắng bắt đầu chói chang hơn. Dương Miên Miên khi còn ở nhà vẫn còn cảm thấy nắng có vẻ nhỏ, đến giờ này nắng như muốn nướng chín người lên rồi…. “Nắng chết mất!” Dương Miên Miên 1 tay cầm que kem, 1 tay còn lại đang túm lấy tóc, cố gắng giúp cho mình mát hơn một chút.

Đăng Mạn Linh gọi khẽ: “Miên Miên.”

“Hả?”

“Lộ ra kìa…” Cô chỉ chỉ vào bả vai, Dương Miên Miên theo bản năng lại che đi cổ của mình. Đặng Mạn Linh sửng sốt, dường như hiểu ra điều gì. “Mình nói dây áo.”

Dương Miên Miên lúc này mới xấu hổ lấy ta chỉnh lại dây áo. Khi nãy rõ ràng là cô đã nhìn chính diện trên cổ là không có gì rồi, đúng là hù chết cô. _(:3″ ∠)_

Đồng Hân tuy rằng bình thường vẫn luôn lơ đãng, nhưng động tác vừa rồi của Dương Miên Miên thật sự khiến người khác liên tưởng đến nhiều chuyện. Vẻ mặt cô tinh quái: “Miên Miên, không phải cậu đang hẹn hò đấy chứ?”

“Ha… Ha…” Dương Miên Miên rất thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”

Ánh mắt Đồng Hân sáng lên, lập tức bắt đầu buôn chuyện: “Quả nhiên là đúng như mình đoán. Sau khi tốt nghiệp trong lớp chúng ta đã có vài đôi rồi, để mình đoán xem, có phải là lớp trưởng tỏ tình với cậu không?”

“Lớp trưởng?” Dương Miên Miên nghĩ tới khuôn mặt của Trinh Gia Dân, “Hắn làm sao có thể tỏ tình với mình?” Tuy rằng cô biết Trịnh Gia Dân có điểm thích mình nhưng với tình cách của hắn, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra.

“Lớp trưởng thích cậu đấy!”

“Nam sinh lớp mình đều thích mình, chuyện này mình đâu còn lạ gì.” Dương Miên Miên vô tình đã mang về cho mình không ít oán hận.

May mắn cho cô là hai người bạn cũng không hề ghen tị, chỉ tiếp tục tào lao. “Cho nên mới nói, nhiều người thích cậu như vậy mà không có người nào dám thổ lộ ra sao?”

“Không có.” Dương Miên Miên ăn hết que kém, nói qua loa: “Bạn trai của mình đều là do mình theo đuổi.”

Đông Hân nuốt nước bọt: “Tự mình theo đuổi?” Trong nhận thức của cô, Dương Miên Miên xinh đẹp như vậy, muốn người nào làm bạn trai mình mà chẳng được.

“Phải, còn rất khó khăn mới theo đuổi được.” Dương Miên Miên thật lòng trả lời, Kinh Sở trước kia rất thiếu chủ động, giờ cũng vẫn vậy.

Đặng Mạn Linh hiểu rõ mọi chuyện, cũng cảm thấy Dương Miên Miên nói không sai, theo đuổi một người đàn ông lớn hơn mình nhiều như vậy quả thật rất vất vả.”

Đồng Hân liền bám riết không tha ép hỏi, mà Dương Miên Miên cũng không có ý định giấu diếm liền nói cho cô. Ngày ấy Đồng Hân cũng gặp qua Kinh Sở, trong ấn tượng của cô, tuy rằng anh là người rất điển trai, nhưng có cảm giác khiến người khác không dám tiến gần, nói chung là khí thế cường đại.

Bạn của cô quả thật rất dũng cảm, dám yêu một người như vậy.Sao cô ấy có thể nắm được người như vậy cơ chứ.

Qua một lúc sau ba người mới bàn bạc xem sẽ đi đâu chơi, Đặng Mạn Linh muốn đến thăm cậu mình: “Cậu mình là em trai út của mẹ, ở phố cổ mới mở một gian đồ cổ, nghe nói có khối ngọc thạch đỏ, đi xem đi.”

Đồng Hân lập tức hào hứng: “Ngọc thạch đỏ, chính là loại ngọc đế vương trong truyền thuyết?”

“…. Đây chính là loại rất quý, rất hiếm thấy, rất rất quý.” Đặng Mạn Linh cường điệu nói hai lần. “Những người khác đều là lừa đảo, mười khối mới có một khối là thật.”

Nghe cô nói như vậy Đồng Hân vốn sốt ruột muốn xem ngọc thạch trong truyền thuyết lại càng hào hứng, hai tay hai chân liền đồng ý đến phố cổ, nhất định muốn xem ngọc thạch.

Phố cổ cũng không xa lắm, ngồi vài trạm xe là liền dến bơi. Mấy dãy phố đều có kiến trúc cổ kính giống như vùng quê Bắc Kinh khi xưa, không khí lại rất náo nhiệt.

Đồng Hân vừa nhìn thấy một quán đồ cổ liền dừng lại: “Hai người có thấy quán “Kiểm Lậu” …”

“Cậu mình nói thấy bên vỉa hè có hàng “Kiểm Lậu” thì nhất định đừng vào….” Đặng Mạn Linh đứng một bên tránh nắng cùng Dương Miên Miên nhẹ nhàng nói.

Dương Miên Miên không chịu nổi nắng, kéo cánh tay Đồng Hân: “Ở đây 1 món đồ thật cũng không có, đi chỗ khác nào.”

Chủ quán nghe vậy lền bất mãn: “Cô gái, không biết gì thì đừng có nói bừa.”

Dương Miên Miên “….” Đầu óc cô không bị choáng, hiểu chưa? Đồ đạc ở đấy, dù là đồ gốm hay nghiên mực, dây chuyền gì đó… Tất cả đều nói“Ta là đồ cổ. Ta là đồ cổ.”Vừa nghe liền biết là đồ giả.

Chỉ có món đồ nào được làm giả mới có thể cảm thấy mình là đồ cổ. Đồ cổ thật sự từ đầu cũng chỉ là một món đồ bình thường mà thôi.

Bình hoa sẽ nói mình là bình hoa, cái bát sẽ nói mình là cái bát.

Làm gì có ai tự nhiên êm đẹp lại đi nhận mình là đồ cổ, chẳng khác nào người đang sống lại nhận mình là xác ướp.

À, tất nhiên là trừ những người bị bệnh thần kinh ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện