"Anh rất thích, rất thích ca khúc em sáng tác và rất thích... em."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
-Dải phân cách cảnh báo về dòng thời gian, dưới đây là kiếp sau–
Từ nhỏ tôi đã không ưa cái thằng ở đối diện nhà mình rồi.
Nguyên nhân rất rõ ràng, anh ta chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Cái thằng nhà đối diện cứ đúng 6 giờ mỗi ngày sẽ dậy để đọc diễn cảm và học thuộc lòng cả bài văn, đã thế còn có thể viết dấu trích dẫn tên sách《 》bên phải cân xứng y hệt bên trái.
"Con xem mà học tập người ta kìa." Mẹ tôi hâm mộ ngắm nghía gương mặt ngoan ngoãn của thằng đó qua ô cửa sổ nhà mình bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ: "Hôm qua lúc chơi mạt chược, mẹ thằng bé nói nó đã tự học đến hàm số rồi, buổi tối bảo nó đi ngủ nó cũng không chịu. Con nhìn lại mình xem, suốt ngày chỉ biết ôm guitar lầm rà lầm rầm."
Mẹ tôi đau lòng thả cửa chớp xuống: "Mẹ vừa lơ là cái đã bị người ta ăn mất 5000."
Tôi nghi thằng oắt đó cố tình đứng trước sân nhà tôi để chọc tức tôi, nom cái vẻ đắc ý của nó kìa.
"Người ta lớp 5, con mới có lớp 3, mẹ nhìn cái đứa cạnh nhà mình kia kìa, lớp 2 rồi mà còn không biết ghép vần!" Tôi thấy bẽ mặt chết đi được, gân cổ lên cố lý luận với mẹ.
Bố tôi đang đứng ở huyền quan thay giày. "Người giỏi không so, lại đi so với người kém hơn, bố thấy cái nhà này sớm muộn gì cũng lụn bại trong tay mày." Ông đóng cửa rồi đi ra ngoài, chỉ để lại đúng một câu nhẹ bẫng... Mới sáng bảnh mắt, chả hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nữa, tôi tức giận bỏ miếng bánh mì nướng trong tay xuống, gân cổ gào lên, mẹ bèn cuộn tờ báo toan bước tới dạy dỗ tôi.
Tôi nghĩ phải tiến hành một vài biện pháp thôi.
Tôi bảo mẹ trồng vài cái cây, càng to càng tốt, đến hè sẽ râm mát lắm cho xem.
Tốt nhất là trồng cây đa ấy, sau này cháu trai của mẹ có thể trèo lên cây đu dây nữa.
Mẹ nghe vậy thì phì cười, bảo mày mới tí tuổi đầu mà đã nghĩ xa thế.
Cuối cùng cây đa tôi hằng mong ước không được trồng – giống cây này khi trưởng thành có thể sẽ xốc cả móng nhà bạn lên. Mẹ tôi thích hoa hơn nên trồng giống hoa hồng leo tường vy, đợi đến tầm giữa hè tháng 7, bóng dáng cái thằng ở nhà đối diện kiểu gì cũng bị bức tường đỏ xanh đan xen che mất, chỉ còn thấy mờ mờ chẳng rõ ràng.
Tôi thở phào đầy thỏa mãn, ấy nhưng mỗi ngày vẫn quen nhìn ra ngoài cửa sổ, xem xem bao giờ cây tường vy mới che hết cái thằng phiền phức đó.
Vào dịp Giáng Sinh, dì tôi ở New Zealand gửi cho gia đình tôi hộp thịt bò to bự qua một công ty xuất nhập khẩu. Thịt bò hữu cơ nuôi thả nên thịt rất săn chắc, hương vị tươi non vô cùng. Ngoài làm beefsteak, mẹ tôi còn làm rất nhiều món đa dạng khác nhau, nào là bò viên, sủi cảo nhân thịt bò, rồi cả thịt bò xiên. Nhưng dù có ngon đến mấy thì ăn mãi một loại thịt cũng ngán lắm chứ, sau một tuần, tôi kiên quyết đẩy cái đĩa đựng thịt màu đỏ trước mặt ra xa, cao giọng tuyên bố từ nay về sau mình sẽ không bao giờ ăn thịt bò nữa. Mẹ tôi khoanh tay, rầu rĩ nhìn đám thịt chất đống trong tủ lạnh.
Người mẹ thông minh tuyệt vời của tôi quyết định mời bạn bè trên chiếu bạc của bà đến để chung tay giải quyết đống thịt này, đã vậy còn không ngừng nhắc họ phải dẫn cả người nhà mình theo.
Vì thế nên chiều thứ sáu tan học về đến nhà, tôi trông thấy ba bàn mạt chược vây kín người trong phòng khách tầng một, tiếng mạt chược va vào nhau lạch cạch hòa cùng âm thanh kêu ù bài văng vẳng bên tai. Tôi chết lặng nhấc chân đi vào và phát hiện trong phòng ăn kê hai cái bàn dài, vài đôi tay đeo nhẫn phỉ thúy, đeo vòng ngọc di chuyển thoăn thoắt, náo nhiệt vô cùng. Cái thằng ở nhà đối diện hôm nay mặc áo gile len màu đen có logo của trường, dịch cái ghế tới bên cửa sổ và lặng lẽ ngồi đọc sách, dường như không nghe thấy âm thanh huyên náo bên tai.
Đồng phục của chúng tôi có hai bộ, một bộ màu đen, một bộ màu xám. Thỉnh thoảng buổi sáng nếu tôi dậy trước 30 phút để đi học, lúc đứng trước cửa nhà sẽ gặp anh ta đang được mẹ chỉnh quần áo cho, phong thái hệt như cậu chủ nhỏ. Áo gile len có thể phối với nhiều màu áo sơmi khác nhau, nhưng vì da đối phương trắng nên nhìn tới nhìn lui, tôi vẫn thấy anh ta mặc sơ mi trắng với áo gile xám nhạt là hợp nhất.
"Đi học mà ngu đi đấy hả, trông thấy người không biết chào hỏi à?" Mẹ tôi xoa tay, đi ngang qua sau lưng tôi: "Nhìn kia kìa, đứa bé này đúng là chăm chỉ."
"Ôi, nào có đâu, mò mẫm tìm hiểu qua qua thôi. Lên lớp 10 rồi, việc học cũng nặng hơn nhiều." Mẹ đối phương ngồi gần đó vừa chia bài vừa đáp, nét mặt lộ rõ vẻ tự hào.
Mẹ nhìn thoáng qua tôi rồi nhìn anh ta: "Hồi bé hai đứa thân nhau lắm cơ mà? Cậu đuổi theo tớ rồi tớ đuổi theo cậu, sao lớn lên gặp nhau lại không nói câu nào thế?"
Thì bị so sánh suốt nên phiền chứ sao.
Tôi lượn qua sau lưng anh ta, đối phương không ngờ tôi sẽ đến gần nên không kịp phản ứng, quyển manga kẹp trong sách hướng dẫn bị tôi thấy không sót một góc nào. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tặc lưỡi, không ngờ nha không ngờ nha, cậu trai nhà đối diện nhìn bề ngoài cứ tưởng là học sinh hiếu học chăm ngoan, hóa ra sau lưng cũng to gan dám làm trò này trước mặt nhiều người lớn vậy. Anh ta vội vàng úp sách xuống đầu gối mình, vành tai đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu không dám nói câu nào.
"Yên tâm đi, tôi không nói chuyện này ra đâu." Tôi thì thầm với anh ta, sau đó vừa đi vừa ngâm nga, tâm trạng vui sướng lâng lâng.
Sau khi tiệc thịt bò kết thúc, các bà mẹ cùng nhau thưởng thức rượu vang đỏ, chưa một ai muốn về nhà cả. Nhiều người trong phòng khiến không khí hơi ngột ngạt khó chịu, tôi lập tức kéo anh ta lên nóc nhà hít thở. Hai đứa bám lấy cái thang rồi trèo lên, cẩn thận từng li từng tí ngồi trên mái, gió đêm hơi lạnh khiến tôi phải kéo chặt áo khoác mình lại.
"Sau này anh muốn vẽ manga à?"
"Muốn chứ."
"Vậy sao lại không đi học thế?"
"Mọi người trong nhà sẽ không cho đâu, họ muốn tôi sau này tiếp nhận sản nghiệp của gia đình."
"Bệnh viện tư nhân nhà anh đúng không, thực ra học y cũng ổn áp mà."
"Được chăm sóc cho người bệnh tuy tốt nhưng tôi không thích mùi của bệnh viện." Anh chàng thở dài, cúi thấp đầu nói: "Ngửi vào, cảm giác rất khó chịu, xót xa."
Rồi anh ngẩng đầu nhìn tôi: "Cậu thì sao?"
"Ý của bố tôi với bố anh na ná nhau, nhưng đừng hòng bắt tôi đi học kinh tế, chẳng thú vị tí nào, còn lâu tôi mới học cái ngành đó nhé. Anh nghe tên nhóm U2 bao giờ chưa, đó là một ban nhạc, được ra album, được đi lưu diễn, vân vân, thật tuyệt biết bao! Tôi cũng muốn tương lai mình được như vậy."
"Xem ra đấu tranh với gia đình là điều khó tránh khỏi rồi." Trong mắt đối phương ngập tràn niềm vui, chớp chớp mắt với tôi.
Cái thằng ở nhà đối diện được gọi là con nhà người ta cũng không ngoa, bởi vì xét về mặt nào anh ta cũng ưu tú hết, không chỉ có thành tích học tập xuất sắc và tư tưởng giác ngộ tốt, mà còn sở hữu bề ngoài tuấn tú, lúc cười... trông càng tuấn tú hơn.
Tôi cảm thấy đối phương đã cho tôi thấy rõ sự hoàn mỹ của anh ta rồi.
"Anh có cái nhìn thấu đáo đấy." Tôi lắc lư đầu: "Công ty đâu nhất thiết phải do tôi thừa kế, anh họ của tôi cũng làm được mà."
"Nhưng cha mẹ nào mà chẳng muốn truyền lại cho con cái mình."
Tôi đứng dậy phủi bụi ở đít quần: "Không nói chuyện này nữa, chắc các mẹ uống xong rồi đấy, xuống nhà nhé?" Tôi đưa tay ra, kéo anh dậy.
"Tôi muốn nghe cậu đánh đàn guitar." Anh bỗng nhiên mở lời.
Tôi im lặng chốc lát.
"Để lần sau đi, khi nào có cơ hội."
...
Anh chàng ở nhà đối diện ấy thế mà nói trúng phóc, chuyện tôi khăng khăng đòi đi học âm nhạc làm cả nhà cãi vã ầm ĩ lộn tùng phèo suốt ba tháng trời, cuối cùng kết thúc bằng việc bố ném cho tôi xấp tiền mỏng kèm theo câu "Để xem nó làm được trò trống gì". Còn mẹ thì gạt nước mắt, lặng lẽ lên phòng đóng cửa lại. Tôi chán nản kéo vali đi, trước khi vào học kỳ hai năm lớp 11 lại gặp anh chàng ở nhà đối diện trên con phố toàn gió rét. Anh kéo tôi lên xe, chỗ ngồi phía sau chất đầy một đống sách Y.
"Cuối cùng thì anh vẫn học Y." Tôi ngồi ở ghế phó lái ôm cây đàn guitar quý báu của mình, tiếc nuối nhìn mô hình Slam Dunk Q treo trên kính chiếu hậu.
"Anh không kiên quyết được như cậu."
"Nhưng cũng không bị tống cổ ra ngoài." Tôi mỉm cười.
"Lên Đại học anh sẽ được tự do hơn, có thể dùng thời gian rảnh rỗi sau khi học xong để vẽ vời." Anh ngừng lại: "Còn cậu bây giờ phải lấy việc học làm việc quan trọng hàng đầu."
Cái tên này lớn hơn tôi có vài tuổi mà nói chuyện y như người lớn dặn dò con nhỏ vậy.
"Em hiểu điều ấy mà, em hỏi này, anh học y thì đào đâu ra thời gian rảnh?"
"Chắc chắn sẽ có chứ." Đối phương cười bất đắc dĩ.
Anh ngồi trên xe gọi điện, sắp xếp cho tôi ở trong căn hộ không dùng tới của một người bạn, chóp mũi tôi đỏ bừng vì lạnh, bám lấy cửa xe nhìn vào: "Anh đừng nói với bố mẹ em là em ở đây đấy nhé."
"Không đâu, nhưng điều kiện tiên quyết là kết quả học tập của cậu không được tụt xuống." Anh đưa tay xoa xoa đầu tôi, tiết trời mùa đông lạnh giá, ấy thế nhưng tay anh lại ấm áp vô cùng. Mãi đến lúc anh lái xe đi rồi, độ ấm và xúc cảm tê tê dại dại ấy dường như vẫn còn lưu lại.
Sau này rốt cuộc tôi cũng được đứng trên sân khấu với bao con mắt nhìn chăm chú, ngọn đèn ấm áp chiếu rọi lên người, tia sáng màu vàng rực rỡ chói mắt hơn tôi tưởng, làm tôi bỗng ngẩn ngơ. Chẳng rõ tại sao, lúc ấy tôi chợt nhớ tới nhiệt độ nóng ấm vào đêm mùa đông khi được anh xoa đầu.
Tôi phóng khoáng vẫy tay, gảy tiếng đầu tiên của cây đàn guitar điện, tất cả mọi người bên dưới lập tức kêu gào cổ vũ.
...
Từ lúc trở thành minh tinh, năm chữ "sinh hoạt có quy luật" lập tức vẫy tay chào tạm biệt với tôi. Đầu năm mãi mới có một ngày nghỉ, tôi đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, trang bị đầy đủ rồi mới dám xuất hiện trước cổng bệnh viện của anh.
"Sao thế?" Anh mặc áo blouse trắng, nhíu mày nhìn tôi. Chà, tôi đã nói là màu sáng rất hợp với anh mà.
"Phòng làm việc của anh nằm trên tầng cao nhất, đâu cần phải đeo khẩu trang nhỉ?"
Tôi kéo khẩu trang xuống, thảm thương ôm bụng: "Chỗ này đau."
"Đã nói với cậu bao nhiều lần rồi, bận mấy thì bận cũng không được nhịn đói, toàn như nước đổ đầu vịt." Anh vừa quở tôi vừa đưa cho tôi một tờ đơn để đi kiểm tra.
"Em biết làm sao được, trước mặt người khác thì vẻ vang tỏa sáng, nào ai biết thực ra mệt như chó."
"Cậu sinh ra để thuộc về sân khấu, nhưng đừng vì công việc mà mang sức khỏe ra đùa." Anh nghiêm mặt nói.
Phòng làm việc của anh rất sạch sẽ và rộng rãi, ánh mặt trời buổi chiều hắt vào qua ô cửa sổ, tăng thêm phần ấm áp.
"Được được được, em sẽ chú ý, em mà bị bệnh thì các bé fan sẽ hò hét trên weibo cho xem."
"Tính cậu dễ hút fan thật đấy." Anh nói bằng giọng đanh thép, nghe chả giống khen ngợi