"Không phải cậu nói không có ai quản cậu à? Vậy để tôi quản là được chứ gì."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
Tôi cảm thấy nếu như mình còn phải tăng ca liên tục không quản ngày đêm thế này nữa thì sớm muộn cũng đột tử thôi.
Có khi còn bị đưa lên chuyên mục tin mới trên báo buổi tối vào ngày hôm sau nữa ấy chứ, và ngay góc phải phía dưới tiêu đề sẽ là dòng chữ cảnh báo nhắc nhở giới trẻ thời nay không nên hành hạ bản thân, cơ thể là tiền vốn cách mạng.
Cái đậu má, tôi đây thà rằng mệt chết còn hơn là phải làm quỷ nghèo.
Nhưng tôi vẫn muốn tìm cách xin nghỉ một hôm để đưa mèo đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Dẫu rằng tôi vẫn còn hơi cảnh giác với chuyện bất ngờ sống chung giống như đang ở với bạn trai cũ thế này, nhưng mèo con còn nhỏ quá, quan trọng nhất vẫn phải là đảm bảo nó phát triển tốt và khỏe mạnh.
Tôi nhớ mang máng cuộc nói chuyện dạo xưa mình nghe được khi đứng trong thang máy, gom hết dũng khí gõ cửa nhà hai vợ chồng ở đối diện, dùng 4 túi quà bự đựng sản phẩm kéo dài tuổi thọ mà hồi trước khách hàng kín đáo nhét cho tôi để lấy lòng hai ông bà, chỉ nhoáng cái đã có trong tay giấy báo viêm dạ dày cấp tính kèm ảnh chụp cảnh truyền nước từ bệnh viện mà con dâu họ đang công tác.
Gửi xong rồi thì bồn chồn chờ đợi kết quả.
Lãnh đạo bảo được thôi, chúng tôi hiểu tình trạng của cậu rồi.
Buổi chiều đi làm nhớ nộp báo cáo phân tích tài chính quý 3 của công ty F lên trên.
Ừ, thôi thì cũng được nghỉ nửa ngày, vẫn tốt chán.
Ngày hôm sau, tôi bị con mèo nhỏ nhà mình đánh thức.
Tôi thực sự vẫn không hiểu được, làm cách nào mà một con mèo nhỏ xíu như thế lại có thể tự bò lên nóc tủ quần áo rồi nhảy chuẩn xác xuống bụng tôi nhỉ.
Tôi càng chắc chắn hơn rằng, mèo nhỏ nhà mình chính là người.
Trước khi đưa nó đi bệnh viện, tôi nhớ tới lời sếp dặn, bèn xuống giường mở máy tính lên, cắm USB vào kiểm tra tài liệu lần nữa trước khi xuất file ra.
Mèo ta chẳng biết từ đâu xông ra, gắng sức nhét mình vào trong cái hộp bên cạnh tay tôi, không ngừng vặn vẹo đủ mọi tư thế.
Giờ tôi lại nghĩ, mèo nhỏ nhà mình hẳn là một loại chất lỏng nào đó.
Ngay khi tôi vừa kiểm tra xong số liệu, đang tính copy sang USB, bỗng nhiên màn hình trước mắt tối thui.
Máy tính bị tắt mất.
Tôi cúi đầu thấy ngay con mèo xuất quỷ nhập thần chưa kịp thu cái móng vuốt gây án lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Bỗng chốc tôi cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình đúng là chủ quan và võ đoán quá.
Mèo nhỏ nhà mình phải là ma quỷ mới đúng.
Rốt cục thì cho tới lúc tôi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nhét con quỷ nhỏ vào trong túi đựng mèo và đi ra xe thì đã gần 10 giờ sáng.
Tôi vừa mở bản đồ hướng dẫn tìm đoạn đường thông thoáng, vừa thầm cầu trời khấn Phật trong lòng rằng con quỷ nhỏ sẽ không thực hiện công cuộc tái sinh đồ ăn ở trong xe.
Hừ, cái thói ngứa tay ngứa chân tắt phụp máy tính của tôi chả khác nào ông bạn trai cũ.
Năm tôi mới vào lớp 10, thật sự lúc đó tôi không phải là học sinh chăm ngoan gì cho cam. Tôi ăn tiêu sạch số tiền dành dụm từ hồi cấp 2, gắng gượng lắm mới vào được một trường cấp 3 trọng điểm, từ đó về sau là cứ sống buông tuồng hết cả, nào đánh nhau nào trốn tiết nào cắm chốt ở quán net, hội tụ hết trên người tôi, thỉnh thoảng lại làm chủ nhiệm lớp tức bay màu. Dạo ấy bạn trai cũ vào vai ngọn hải đăng dẫn đường tài giỏi, cau mày hỏi tôi vì sao cứ phải tự rước bực vào mình và người khác.
"Nào có đâu ra nhiều cái vì sao như vậy, đơn giản là quá tự do thoải mái thôi, đã thế lại chẳng có một ai quản tôi."
Anh ấy không nói thêm một lời nào nữa, nhưng rất nhanh sau đó tôi đã phải trả giá.
Đêm hôm ấy, trời tối thui, bấm bấm ngón tay tính toán, tôi quyết định ra net chơi.
Ông chủ quán net hồi trẻ vốn là một tên côn đồ, hình xăm trên cánh tay chẳng rõ là rồng hay rắn, thằn lằn hay ma quỷ nào nữa, nhưng nhìn thôi cũng đủ ghê gớm rồi. Nhưng nom vậy thôi chứ đó là một ông chủ vô cùng am hiểu tâm lý khách hàng đấy, vì sự an toàn của đám chúng tôi mà ổng còn đặc biệt lấy một cái màn từ trong tủ quần áo của lão cha mình để che dàn máy ở gần cửa sau quán net, giáo viên nhà trường cử tới bắt người chưa bao giờ thành công một lần nào.
Tôi và đám bạn trốn ở chỗ tối đen phía sau cái màn, trận đấu đang diễn ra đầy khốc liệt, tôi còn trong tình trạng hồi sinh sau khi trúng công kích của kẻ thù, tinh thần vô cùng căng thẳng. Nhác thấy cách di chuyển liên tục của tôi mang đến cơ hội phản đòn tuyệt vời, ngay