"Anh ôm tôi chặt hơn nữa, chặt đến nỗi tôi cảm thấy khó thở."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Erale
Khi đang diễn ra cuộc họp tổng kết vào thứ bảy hàng tuần, do cảm thấy nội dung trình bày phía trên cực kỳ buồn tẻ nhàm chán nên tôi ngồi đằng sau lặng lẽ mở một video gần đây nhất, sau đó kê điện thoại xuống đùi theo dõi.
Tôi nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề.
Những con mèo ở trong video khi tương tác với con người đều kêu meo meo. Một là ngọt ngào nũng nịu, hai là mềm nhẹ như bông, có khi lại hờn dỗi chảnh choẹ. Đã thế còn trừng đôi mắt tròn xoe kia nhìn sang, cái đuôi dài dựng thẳng kêu "grừ grừ", đúng là lắm mồm y hệt bà cô Tường Lâm.
Mèo của tôi ấy à, từ lúc tôi nhặt được nó mang về nhà thì hiếm khi nghe thấy nó kêu, cũng ít có cơ hội trông thấy cặp mắt kia xuất hiện cảm xúc tiêu cực.
Ngay cả lúc bị tôi bắt quả tang đang cắn dây điện, ngón tay chọc dí vào cái đầu nó; lúc đưa nó đi tắm rồi bị anh trai nhỏ kia đặt lên bàn sấy khô lông; hay khi nó đói lại phát hiện trong bát không có nổi một mẩu thức ăn bé xíu xiu nào, đồng chí này vẫn luôn tích chữ như vàng không kêu lấy một tiếng.
Chỉ khi tôi đi công tác về lúc nửa đêm, thấy trong nhà tối om bèn để hành lí xuống huyền quan [1], vật nhỏ ấy mới từ trong nhà đi ra, từng bước từng bước nhẹ như dẫm trên mây quấn quít bên chân tôi rồi kêu lên đầy ngoan ngoãn nghe lời, tựa như một hai tiếng thở dài phá vỡ đêm khuya tĩnh lặng như nước. Ấy là nó đang nghĩ đến tôi đấy.
[1] Huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là khu vực nghỉ tính từ cửa chính vào đến phòng khách.
Bạn trai cũ của tôi hồi mới quen nhau cũng là kiểu trầm mặc ít nói. Hệt như chuyện gì cũng không thể gợi lên sự hứng thú của anh. Có lúc tôi cảm thấy mình như đang nói chuyện với bức tường vậy.
Em gái bàn trên bảo tôi ồn ào nhiều chuyện vậy mà anh chẳng hề gì, vẫn cứ bình tĩnh yên ổn thế. Tôi mới bảo không phải nhá, bạn cùng bàn này của tôi chỉ là đang đợi một người có duyên với mình thôi, mà người đó chính là tôi.
Em gái ấy lập tức trợn mắt, ý hỏi tôi có liêm sỉ không vậy hả.
Tôi ngán ngẩm vài ngày, vẫn kìm không nổi bảo: "Này đồng chí cùng bàn, cậu nói chuyện với tôi tí đi, cũng đâu có mất miếng nào đâu." Đối phương vừa viết xong chữ "Giải", ghi thêm dấu hai chấm bên cạnh rồi mới thở dài quay bút hỏi: "Nói chuyện gì?"
Tôi vui mừng khôn xiết cứ tưởng tên này có khi thông suốt rồi, lại không hề biết rằng cả hai cùng nói chuyện phiếm thì chỉ có tôi lải nhải không ngừng, đến khi hỏi đối phương thấy sao, kết quả nhận được bốn kiểu "Ừ" với thanh điệu khác nhau dựa trên những gì tôi đã nói.
Vậy nên có một quãng thời gian tôi âm thầm đặt biệt danh cho anh là "Bốn kiểu ừ."
"Cậu là yêu quái kêu ừ ừ đấy hả?" Tôi nói thế thôi chứ trong lòng biết rõ đối phương có nghiêm túc nghe tôi nói, "Đúng rồi... Này đồng chí cậu mau nhìn kìa, hôm nay người ở phòng bên cạnh ăn mặc y hệt con gà trống á..."
Bạn cùng bàn của tôi "Hả?" một tiếng, khóe miệng cứng đờ. Anh quay đầu nhìn rồi quay lại, giọng điệu nghiêm nghị: "Không nên nói người khác như vậy."
Thôi được rồi, đối phương đúng là chính nhân quân tử.
Từ sau khi đôi bên ngầm hiểu tình cảm của nhau rồi ở cùng một chỗ, anh ấy cũng dần nói chuyện nhiều hơn. Nhưng đa số thời gian đều là tôi nói, anh nghe.
Thỉnh thoảng đối phương cũng sẽ làm vài hành động khá mạnh dạn như xoa tóc tôi, nhéo nhéo mặt, len lén nắm tay tôi đan xen mười ngón ở dưới gầm bàn, hoặc nhân lúc tất cả mọi người trong lớp mặc quần áo ngủ đang