Edit: Ngân Nhi
Rạp hát Quốc Thái.
Gần mười hai giờ, đèn trong rạp hát tắt hết, khán giả đã ra về từ lâu, rèm che dày và nặng đã được kéo để che sân khấu, dưới khán đài không một bóng người.
Cả rạp hát chìm trong bóng tối, một tia sáng cũng lọt không được, vì không có người nên nhìn rất trống trải.
Kim đồng hồ vừa chỉ hướng mười hai giờ, màn sân khấu bỗng rung nhẹ, sau đó chậm rãi kéo sang hai bên từng chút một.
không có ai trong phòng điều khiển cả, màn sân khấu tự động di chuyển, sân khấu đã sẵn sàng.
một giây sau, từng lời ca bắt đầu vang lên trên sân khấu không người, nếu nghe kĩ sẽ nhận ra đó là bài Tây Sương Ký.
Còn lại một diễn viên kịch là Tiểu Chu vẫn chưa ra về, cô ấy tranh thủ ở lại luyện tập thêm một chút nên có chìa khóa riêng của rạp hát.
Tiểu Chu ở trong phòng thay đồ thay quần áo chuẩn bị về, thay xong, cô ấy đi ra khỏi phòng thay đồ, loáng thoáng nghe thấy tiếng hát vọng tới từ phía sân khấu.
Tiểu Chu giật mình, còn tưởng vì mệt quá nên nghe nhầm, cô đóng cửa phòng thay đồ lại, mở đèn pin trên điện thoại ra chiếu vào sân khấu.
Càng đến gần sân khấu thì tiếng hát nghe càng rõ, Tiểu Chu là diễn viên kịch lâu năm, cho nên cô có thể cảm nhận được đây là một giọng hát có kỹ thuật, làm rung động lòng người.
Tiểu Chu tưởng người đang hát cũng là diễn viên giống mình, muốn ở lại luyện tập thêm, nhưng kỳ lạ thật, cô chưa từng nghe thấy giọng hát này bao giờ.
Lúc Tiểu Chu đi tới bên cạnh sân khấu thì tiếng hát bỗng dừng lại.
cô cầm đèn pin chiếu vào, nói: “Ai vừa hát đấy ạ?”
Rạp hát trống trải chỉ có tiếng vọng lại của cô, không có người trả lời.
Tiểu Chu nhướn mày nhìn màn sân khấu được kéo ra, thầm nghĩ sao người kia không nói gì nhỉ, tập xong rồi mà cũng không biết đường kéo màn sân khấu lại.
cô lấy chìa khóa ra mở cửa phòng điều khiển, đi vào kéo màn sân khấu lại.
Làm xong, Tiểu Chu khóa cửa phòng điều khiển lại rồi đi tới cửa chính, đột nhiên nghĩ có thể trong rạp hát vẫn còn người, nếu cô đi thì người kia sẽ bị nhốt trong này.
Bộ chìa khóa này là cô mượn, chỉ còn lại một bộ để ở phòng bảo vệ thôi.
“Này, tôi phải về rồi, chị có muốn về cùng luôn không?” Tiểu Chu lại hô lên với bóng tối đen như mực, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
À mà, chìa khóa chỉ có một thôi, sao người kia lại vào được phòng điều khiển để kéo màn sân khấu nhỉ?
Tiểu Chu bỗng cảm thấy toàn thân rét run lên, hơi lạnh truyền từ lòng bàn chân truyền lên, làm cho cô suýt nữa thì đứng yên bất động tại đây luôn.
một giây sau, tiếng hát xa lạ kia lại vọng ra từ phía sân khấu.
“Nguyệt sắc dung dung dạ, hoa âm tịch tịch xuân, như hà lâm hạo phách, bất kiến nguyệt trung nhân…” Những câu hát trong vở Tây Sương Ký.
Tim Tiểu Chu đập điên cuồng, cô cố gắng nhấc đôi chân đã mềm nhũn lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài rạp hát, tiếng hát vẫn còn vang vọng phía sau lưng.
Từ sau hôm đó, rạp hát Quốc Thái bắt đầu có tin đồn ma quái, không chỉ riêng Tiểu Chu mà những diễn viên khác cũng bắt gặp những hiện tượng kỳ lạ ở rạp hát.
Rạp hát Quốc Thái cách nhà Diệp Tuệ không xa, nhưng cô không có nhiều thời gian rảnh để mà đi hết tất cả những nơi có tin đồn ma quái được.
Diệp Tuệ chẳng biết gì về chuyện ở rạp hát Quốc Thái cả, cô đang bớt chút thời gian để ở nhà làm socola.
Đây không phải là socola bình thường đâu nhé, đây là socola tình yêu cô làm riêng cho Thẩm Thuật đấy.
Từ sau khi Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xác định lại mối quan hệ, cô càng thêm tin tưởng vào những lời dạy của các bạn trên mạng, cô cảm thấy mấy chuyện lúc trước cô làm ít nhiều cũng đã ảnh hưởng đến cảm xúc của Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ không hề biết là, chỉ cần là cô làm thì Thẩm Thuật đều sẽ thích hết.
Ngược lại nếu không phải là cô mà là một người phụ nữ khác làm một trăm viên socola tình yêu cho anh thì anh cũng sẽ làm như không thấy.
Diệp Tuệ đi mua một cái khuôn hình trái tim cực to, khi nào làm xong đưa cho anh thì cô sẽ chia đôi mỗi người ăn một nửa.
cô ngâm nga hát, đứng trong bếp nấu chảy socola, mùi hương ngọt ngào lan tỏa ra khắp phòng.
Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, Diệp Tuệ tay vẫn khuấy socola, người thì ngó ra nhìn phòng khách.
Là hộp giấy ăn để trên bàn trà rơi xuống, cô cũng không để tâm lắm, chắc ban nãy cô rút giấy ăn ra rồi để không gọn nên mới bị rơi.
Diệp Tuệ tiếp tục khuấy socola, sau khi socola chảy hết, cô liền bưng nồi ra khỏi phòng bếp, trên bàn ăn đã trải tấm bảo vệ, bên trên là khuôn hình trái tim.
cô cẩn thận đổ socola vào khuôn, cô còn mua cả quả hạch mà cô thích ăn về để trang trí bên trên.
Hôm qua Diệp Tuệ đã bóng gió hỏi Thẩm Thuật, nhưng trên phương diện ăn uống thì Thẩm Thuật tương đối thờ ơ, anh còn chẳng thể nói được là anh thích ăn cái gì nhất.
Diệp Tuệ không cạy được miệng anh, đành phải làm theo sở thích của mình vậy, nhưng mà cái cô thích thì chắc anh cũng sẽ thích thôi.
Diệp Tuệ rất kiên nhẫn ngồi bên bàn ăn, khéo léo trang trí thêm hai trái tim nhỏ bên trên cái socola hình trái tim.
Ngay lúc cô đang trang trí socola thì ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến một giọng hát.
“Nguyệt sắc dung dung dạ, hoa âm tịch tịch xuân, như hà lâm hạo phách, bất kiến nguyệt trung nhân…”
Động tác của cô hơi chậm lại, sợ đến mức đánh rơi quả hạch đang cầm trên tay xuống đất, làm nó lăn một đường đến phòng khách.
Bất kể là ai mà tự nhiên nghe thấy tiếng hát trong căn phòng không người thì cũng đều thấy sợ hết.
Câu hát này Diệp Tuệ nhớ rất rõ, lần trước khi cô tham gia show thực tế, cô cũng đã hát câu này để dọa các khách mời.
Hôm ấy lúc cô ở trong toilet, thấy trên gương hiện lên ba chữ Tây Sương Ký, cho nên cô đã tra cứu trên mạng rồi hát lại bài này.
Nhưng không ngờ là cô đã kéo luôn con ma kia về nhà rồi.
Tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên, Diệp Tuệ ngồi yên tại chỗ không dám đi đâu, cô run rẩy với tay ra cầm lấy cái điện thoại để bên cạnh.
cô bấm gọi cho Thẩm Thuật, phải nghe thấy giọng anh thì cô mới can đảm được.
Tiếng chuông chỉ vang lên đúng một giây là anh đã bắt máy: “Diệp Tuệ à.”
Lúc giọng anh truyền đến từ đầu bên kia, Diệp Tuệ mới an tâm hơn một chút, cô nói: “Thẩm Thuật, em muốn nghe anh nói chuyện.”
Tuy là trên phương diện tình cảm Thẩm Thuật có hơi chậm lụt, nhưng lúc này anh đoán ngay ra được ý của cô: “Sao vậy? Em sợ à?”
Câu nói tiếp theo của anh đã khiến cho cô hoàn toàn yên tâm.
“Hôm nay anh tan làm sớm, anh sắp về đến cửa nhà rồi đây.”
anh vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng động, cửa mở ra, anh vẫn chưa cúp máy, vừa cầm điện thoại vừa đi vào nhà.
Diệp Tuệ lập tức phát hiện tiếng hát trong phòng khách bắt đầu thay đổi, giọng hát vốn đang thánh thót bây giờ đã run rẩy, cuối cùng run đến mức quên cả lời.
cô còn định sẽ tới công ty đưa socola cho anh, không ngờ dạo này anh lại thường về nhà sớm, làm cô vui quá chưa kịp chuẩn bị tâm lý luôn.
Thẩm Thuật bước nhanh tới chỗ cô, anh vừa định hỏi cô chuyện ban nãy, nhưng nhìn thấy một bàn socola thì lại sững sờ.
Có Thẩm Thuật ở đây rồi, Diệp Tuệ tất nhiên không còn thấy sợ nữa, cô vứt luôn con ma ra sau gáy, chỉ vào socola trên bàn, hỏi anh: “Em làm cho anh đấy, anh thích không?”
Quả nhiên, Thẩm Thuật gật đầu luôn: “Thích.”
Lúc này Thẩm Thuật mới biết lý do tại sao tối qua cô cứ bóng gió hỏi anh thích cái gì, còn nhắc đến quả hạch nữa, vì anh không đặc biệt thích món gì cả nên không trả lời cô được.
“anh thích quả hạch, cũng thích cái này.” Thẩm Thuật chỉ rõ cả socola lẫn quả hạch trang trí bên trên.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho Diệp Tuệ vui sướng rồi.
Lúc cho socola vào tủ lạnh, cô mới nhớ là hình như cô đã quên mất một chuyện, con ma hát hò kia vẫn còn đang ở trong nhà đấy.
Diệp Tuệ đi ra phòng khách, phát hiện có một ma nữ mặc trang phục thời dân quốc đang đứng ở góc phòng.
Ma nữ thấy Diệp Tuệ nhìn mình thì hai mắt sáng lên: “cô đúng là người tri âm rồi.”
Ma nữ này tên là Cao Chức Vân, là chủ nhà thật sự của căn nhà mà bọn họ đã quay chương trình, cô ấy nghe thấy Diệp Tuệ hát Tây Sương Ký, liền nhận định Diệp Tuệ là người tri âm, cho nên mới đi tìm cô.
không ngờ Diệp Tuệ thật sự có thể nhìn thấy cô ấy.
Diệp Tuệ rất tò mò về mục đích của Cao Chức Vân: “cô muốn tôi giúp cô việc gì?”
Cao Chức Vân ngượng ngùng cười nói: “Tôi thích hát Tây Sương Ký nhất, muốn có cơ hội được diễn trên sân khấu một lần.”
“Tôi muốn mời cô đến làm khán giả.”
Cao Chức Vân không nhắc đến Thẩm Thuật, cho dù cô ấy thật sự muốn có nhiều khán giả thật đấy, nhưng cũng không dám mời một người đầy dương khí như Thẩm Thuật đến đâu.
Diệp Tuệ suy nghĩ một lúc, ghé vào tai Thẩm Thuật nói: “Tối nay anh có muốn hẹn hò với em không?”
Thẩm Thuật về nhà sớm chính là vì muốn đi hẹn hò với cô, nên đương nhiên anh không có ý kiến gì.
Diệp Tuệ nói với Cao Chức Vân: “Tôi sẽ cung cấp rạp hát cho cô, cô có thể gọi bạn bè của mình tới, nhưng tôi muốn chồng tôi đi cùng tôi.”
Cao Chức Vân tuy sợ Thẩm Thuật, nhưng cô ấy nghĩ có nhiều khán giả cũng tốt.
Tối hôm đó Diệp Tuệ đã thuê một rạp hát, rạp hát đèn đuốc sáng trưng, tất cả là để hoàn thành nguyện vọng cho Cao Chức Vân.
Cao Chức Vân mời rất nhiều chị em tới, còn có cả những người yêu ca hát giống cô ấy, bọn họ sẽ cùng nhau lên sân khấu biểu diễn.
Lúc mấy con ma bừng bừng khí thế đi tới rạp hát, nhìn thấy ở hàng ghế đầu khán giả có Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, đứa nào đứa ấy chân đều mềm nhũn cả ra.
Cả bọn rất ngoan ngoãn ngồi cách phía sau hai người hai hàng ghế, cho đôi vợ chồng có không gian riêng tư.
Thẩm Thuật không nhìn thấy ma, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng hát trên sân khấu, huống hồ bên cạnh còn có Diệp Tuệ, cho dù anh không nhìn thấy gì đi nữa thì vẫn coi như là một buổi hẹn hò trá hình rồi.
Thẩm Thuật theo bản năng muốn nắm tay Diệp Tuệ, không ngờ lại nắm hụt, Diệp Tuệ tránh đi, nói: “anh quên rồi à, em mà chạm vào anh thì sẽ không nhìn thấy bọn ma nữa.”
Thẩm Thuật tủi thân thu tay về, ngoan ngoãn ngồi yên.
Cao Chức Vân cùng những người bạn diễn năm xưa lúc này đang đứng trên sân khấu, không biết mấy cô ấy tìm đâu ra đồ trang điểm nữa, phối hợp với tiếng hát rất hay, cực kỳ thu hút thị giác.
Diệp Tuệ ngồi bên cạnh Thẩm Thuật thưởng thức tiếng hát trên sân khấu, tận hưởng buổi hẹn hò có một không hai này.
cô quay đầu nhìn anh, anh sợ sẽ chạm vào tay cô nên rất cẩn thận khoanh tay trước ngực.
Diệp Tuệ quan sát thái độ của anh, thấy tầm mắt anh tuy nhìn lên sân khấu, nhưng sự chú ý thì lại không đặt vào đó.
Dáng vẻ thất thần của anh nhìn đáng yêu thật sự ý.
Diệp Tuệ yên lặng cười, cô lấy găng tay trong túi ra đeo vào, cái này cô đã chuẩn bị trước khi ra khỏi nhà rồi.
“Thẩm Thuật.” Diệp Tuệ nhẹ nhàng nói vào tai anh.
Vừa nghe thấy tiếng Diệp Tuệ, Thẩm Thuật lập tức quay sang nhìn cô.
một giây sau, cô đưa tay ra chủ động nắm tay anh: “Chồng ơi, bọn mình hẹn hò thì phải nắm tay nhau chứ nhỉ.”
một chút cảm giác không vui của Thẩm Thuật lúc này đã hoàn toàn biến mất, vừa nãy anh không được nắm tay cô nên cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nghe hát, bây giờ thì không giống thế nữa rồi.
Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật nắm tay cô thật chặt, khóe môi cong lên, chồng mình dễ dỗ thật đấy.
Sau khi rời khỏi rạp hát, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật lên xe ra về, Diệp Tuệ hơi đói, cô vào một quán ăn mua ít đồ rồi ngồi trong xe ăn.
Xe dừng lại ở ven đường, Diệp Tuệ ăn xong bữa đêm, xuống xe đi lại một lúc cho dễ tiêu.
Hai người đi dạo dọc con đường, lúc chiều tối có một đợt tuyết rơi, bây giờ trên đường được trải một lớp tuyết đọng. cô mặc rất ấm, Thẩm Thuật cũng được cô che chắn kĩ càng nên cả hai đều không thấy lạnh.
đang đi, Diệp Tuệ bỗng cảm giác có một bông tuyết rất nhỏ xẹt qua lông mi cô, hơi lạnh.
cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, mừng rỡ nói: “Thẩm Thuật, tuyết rơi kìa.”
Trong bầu trời đêm, nương theo ánh đèn đường sáng rực, những bông tuyết ào ào rơi xuống, chẳng mấy chốc đã phủ trắng trời.
Thẩm Thuật nhíu mày, mở ô ra che cho Diệp Tuệ, cô đứng dưới tán ô, ngẩng đầu ngắm tuyết rơi.
Lúc dừng bước, Diệp Tuệ mới
phát hiện ra là cô và anh đã đi tới một nơi.
Nơi này là cung điện đã có lịch sử mấy trăm năm, là vương cung triều Hạ Chu, hiện đã trở thành bảo tàng quốc gia.
Trong quá trình quay phim Diệp Tuệ cũng dần hiểu hơn về lịch sử, thật ra thì triều Hạ Chu là một triều đại không có thật.
Nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy tường đỏ ngói vàng, tuyết phủ lên mái ngói, cửa đóng chặt nên không nhìn thấy cảnh bên trong, rường cột chạm trổ thế nào chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng.
Diệp Tuệ đang thất thần thì chợt ngửi thấy hương hoa mai, mùi thơm dịu nhẹ lùa vào mũi, không khỏi sinh ra chút cảm giác quen thuộc.
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn vách tường đỏ của cung điện, bông tuyết rơi xuống tựa như những ấn ký màu trắng, không hiểu tại sao mà cô lại rất muốn được đi vào nhìn bên trong.
Vì tối rồi nên nơi này đóng cửa, chỉ có nhân viên bảo vệ.
Thấy Diệp Tuệ kiễng chân ngó nghiêng, Thẩm Thuật khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Em chưa từng vào cung điện triều Hạ Chu bao giờ, chỉ thấy hơi tò mò thôi.” Cũng không biết vì sao cô lại có ý niệm đó trong đầu nữa, cô lắc lắc đầu, ý nghĩ chợt lóe lên đã biến mất ngay.
Diệp Tuệ xoay người lại nhìn Thẩm Thuật, đang muốn nói chúng mình về nhà đi thì lại bắt gặp ánh mắt sáng trong của anh.
Vừa rồi cô chỉ mải nhìn cung điện, còn anh thì vẫn luôn một mực nhìn cô.
Ánh mắt anh rất chăm chú, ánh mắt này chỉ dành riêng cho một mình cô thôi, mũi của anh cao thẳng rất đẹp, còn cả đôi môi mỏng với đường viền môi rõ nét…
Trong lòng Diệp Tuệ có vô số lời khen ngợi dành cho anh, cô có thể vừa nhìn anh vừa khen mấy ngày mấy đêm cũng được, nhưng vào lúc này, tất cả những lời khen đó đều được tổng kết lại thành hai chữ.
Muốn hôn.
Tuyết vẫn đang rơi, từng bông tuyết nhỏ bay vào dưới tán ô, Diệp Tuệ rúc vào người anh, nói nhỏ: “Thẩm Thuật, em lạnh.”
Thẩm Thuật một tay cầm ô một tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho Diệp Tuệ, lúc anh cúi người xuống, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình.
Diệp Tuệ nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt giấu diếm thâm ý, giống như một nữ yêu tinh đang quyến rũ người ta.
cô mỉm cười, tinh nghịch cười một tiếng, bất ngờ kiễng chân lên hướng thẳng đến môi anh.
Ngay lúc môi hai người chỉ cách nhau một millimet, sắp hôn được rồi thì có một quả cầu tuyết nện thẳng vào giữa hai người, phá tan bầu không khí lãng mạn.
Diệp Tuệ cảm nhận được cơn đau khi bị cầu tuyết đập vào, còn nghe thấy tiếng cười trong veo ở đâu truyền đến, là tiếng của trẻ con.
Lại thế nữa rồi.
Tại sao!!! Diệp Tuệ thật muốn ngửa mặt lên trời kêu than, cô chỉ muốn yên ổn yêu đương thôi mà, sao cứ phải gặp nhiều khó khăn cách trở như vậy chứ?!!
Diệp Tuệ mặt hằm hằm nhìn về hướng phát ra tiếng cười.
một đứa bé mặc áo bông đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa nhìn đã biết không phải là một đứa bé ngoan rồi, nói đúng hơn thì là một đứa bé ma lang thang trên đường lúc nửa đêm.
Đứa bé vốn còn đang cười hả hê, trông thấy gương mặt nổi giận của Diệp Tuệ thì lập tức thu lại nụ cười.
Ở bên cạnh Thẩm Thuật đã lâu nên Diệp Tuệ cũng có can đảm hơn nhiều khi đối mặt với mấy con ma rồi.
Trong đêm đông, có một đứa trẻ mặt nhuốm máu đứng giữa trời tuyết lạnh giá, ánh mắt nó có phần rụt rè. Nó cúi người xuống, tiếp tục nặn cầu tuyết ném về phía họ.
Hình ảnh có hơi đáng sợ này lọt vào mắt Diệp Tuệ, nhắc nhở cô một chuyện.
Mùi hương hoa mai, tuyết rơi trắng xóa, con phố yên tĩnh, một khung cảnh lãng mạn như thế, một bầu không khí mà cô đã khổ tâm xây dựng, thế mà lại bị đứa bé kia phá hỏng hết rồi.
Đáng nhẽ ra một giây thôi là cô đã hôn được anh, nhưng cuối cùng lại không hôn được, tức quá đi mà.
Diệp Tuệ vơ đống tuyết dưới chân mình rồi nặn thành cầu tuyết ném lại thằng bé, phụ nữ một khi đã điên lên thì cứ phải gọi là ra tay bách phát bách trúng.
Thằng bé nghịch ngợm không thể đùa giỡn được tiếp, quả cầu tuyết đã đập vào rồi vỡ ra thành một đống tuyết bám lên người nó rồi.
Thẩm Thuật chỉ biết trơ mắt nhìn quả cầu tuyết ném vào không khí cách chỗ anh đứng không xa.
Diệp Tuệ tức điên người, giận dữ gầm lên với đứa bé nghịch ngợm: “Nhóc có biết quấy rầy người lớn yêu đương là sẽ bị trời phạt không hả???”
Thẩm Thuật: “…”