Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 35


trước sau

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ không nhận ra có gì lạ cả, cô chỉ tập trung vào việc Thẩm Thuật đang phát sốt thôi, không biết là anh ốm từ bao giờ nữa.

cô quyết định thay anh luôn: “đi dạo thế thôi, chúng ta về nhà đi.”

Sắc trời dần tối, bước chân của Diệp Tuệ cũng nhanh hơn, Thẩm Thuật chậm rãi đi saucô, nhìn bóng lưng cô, dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ.

Diệp Tuệ rất không khách khí mà nói: “anh muốn bị cảm lạnh à?”

“…” Thẩm Thuật nhìn ánh mắt hung ác của Diệp Tuệ, suy nghĩ của anh bị gián đoạn, lập tức đi nhanh theo cô.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Thuật chưa bao giờ uống thuốc lại bị Diệp Tuệ mạnh mẽ đút cho một viên thuốc hạ sốt, dưới sự giám sát của cô, anh rất đàng hoàng nuốt viên thuốc xuống.

Diệp Tuệ rất hài lòng: “anh yên tâm, ngày mai sẽ khỏe lại thôi.”

Thẩm Thuật gật đầu, không nói gì, nhìn cô quản lý anh như vậy mà anh lại không hề cảm thấy phiền.

Nghiêm Lam phải nói là cực kỳ hài lòng với cậu con rể này, Thẩm Thuật thật sự đãthỏa mãn hết mọi yêu cầu về một người con rể của bà.

Diện mạo bên ngoài đẹp đẽ thì không nói, quan trọng là Thẩm Thuật rất điềm đạm ítnói, lại biết quan tâm. Diệp Tuệ là con gái bà nên bà biết nó rất nóng tính, nhưng Thẩm Thuật vẫn luôn bao dung chiều chuộng.

Đến giờ cơm, Nghiêm Lam lại làm một bàn thức ăn ngon.

Người mẹ nào cũng vậy cả, bà ở xa con gái, thầm nghĩ phải đối xử với con rể tốt mộtchút thì nó mới đối xử tốt với con gái mình hơn.

Lúc ăn tối, Thẩm Thuật vẫn yên lặng ngồi ăn như mọi ngày, không nói chuyện, chỉ nghe Diệp Tuệ và Nghiêm Lam nói.

Nghiêm Lam bỗng dưng nhắc tới chuyện của người hàng xóm nhà bên: “Lão Chu nhà hàng xóm ra đi quá sớm, chưa được nhìn thấy con mình học đại học thì người đãkhông còn.”

Diệp Tuệ chợt cảm thấy chuyện này nghe quen quen, liền hỏi thêm một câu, thì ra ông Chu nhà hàng xóm mấy tháng trước đã không may qua đời, người nhà còn không thể gặp mặt lần cuối.

Đáng tiếc nhất chính là ông Chu luôn mong ngóng đến ngày con trai lên đại học, mà con trai ông cũng đã đỗ đại học rồi, nhưng không may là ông lại ra đi.

Bà Chu vì quá sốc nên đã đổ bệnh.

Ông Chu trong nhiều năm đã tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng người nhà khôngthể tìm được sổ tiết kiệm của ông, con trai ông vì thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn,không còn cách nào khác là dừng việc học lại để đi làm chăm sóc mẹ.

Cho nên thỉnh thoảng Nghiêm Lam cũng sẽ qua giúp đỡ nhà họ một chút.

Diệp Tuệ nhớ lại người đàn ông trung niên mà cô đã gặp trên chuyến xe bus ma, câu chuyện của ông ấy nghe rất giống với những gì Nghiêm Lam vừa nói.

Ăn cơm tối xong, Diệp Tuệ vẫn không thể ngừng nghĩ về việc này, nếu bác trai ma côgặp trên chuyến xe bus đó chính là chú Chu nhà hàng xóm, thì cô nghĩ là mình nên giúp đỡ ông ấy.

cô thấy Nghiêm Lam đang cầm thứ gì đó chuẩn bị ra cửa, liền hỏi: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Nghiêm Lam chỉ sang nhà bên cạnh: “Mẹ làm thêm chút thức ăn mang sang cho nhà họ.”

Diệp Tuệ dường như đã hạ quyết tâm, cô lập tức đứng dậy nhận lấy đồ ăn trên tay bà: “Để con mang sang cho, mẹ vào nghỉ ngơi đi.”

nói xong cô đi ngay mà không giải thích thêm điều gì.

Người ra mở cửa là con trai của chú Chu, tên là Chu Hoài Vọng, trải qua những cú sốc liên tiếp, trông cậu vô cùng suy sụp.

“Mẹ chị nấu nhiều canh quá, nhà ít người ăn không hết, nên chị mang qua cho cô bồi bổ thân thể.” Diệp Tuệ đưa cái bát cho cậu.

Ánh mắt Chu Hoài Vọng có phần ngờ vực, vì trước kia Diệp Tuệ chưa từng tiếp xúc với bọn họ, nhưng cậu vẫn nói cảm ơn rồi nhận lấy bát canh.

“Chị chờ em một lát, em trả lại bát cho chị.”

Diệp Tuệ tất nhiên là không từ chối, cô nhìn Chu Hoài Vọng đi vào bếp, sau đó nhanh chóng nhìn một lượt căn nhà.

Phòng ốc tuy không lớn nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, cách bày biện đồ đạc cũng gọn gàng dễ nhìn, Diệp Tuệ rất nhanh đã nhìn thấy một cái bàn thờ nhỏ ở góc phòng.

trên bàn thờ có ảnh, chính là bác trai mà hôm qua cô đã gặp trên xe bus.

Sau khi xác định đúng suy đoán của mình, cô liền trở về nhà, vì Thẩm Thuật đang ốm nên cô không cần anh phải ra ngoài với mình.

cô bắt đầu ở trong phòng lục lọi, muốn tìm thứ gì đó có thể che chắn tầm mắt của mình.

Lúc này Thẩm Thuật đột nhiên mở cửa đi vào, thấy hành động của Diệp Tuệ thì hỏi: “Em muốn ra ngoài à?” Giọng anh nghe rất chắc chắn.

cô gật đầu: “Hôm qua em đánh rơi đồ ở bến xe bus.”

Thẩm Thuật nhíu mày: “Bến xe chỗ nghĩa trang đó sao?” anh biết là Diệp Tuệ rất nhát gan, tối qua đứng chờ xe ở đó cô còn sợ.

“anh đang ốm thì ở nhà nhé, nhớ phải uống nhiều nước ấm vào.” cô nhắc anh.

Thẩm Thuật không nghe cô: “anh đi cùng em.”

Diệp Tuệ không ngẩng đầu lên: “không cần đâu, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng lo cho em.”

“anh đi cùng em.” Thẩm Thuật nói lại lần nữa, anh nhìn ra là Diệp Tuệ vẫn còn muốn từ chối nên thái độ càng thêm quả quyết.

Diệp Tuệ giờ mới nhìn ra được sự cố chấp trong tính cách của anh, không còn cách nào khác, cô đành phải lấy ra chiếc khăn quàng cổ mình vừa mới tìm được trong tủ quần áo, chiếc khăn này độ dày vừa phải, chỉ có điều là màu sắc hơi có vấn đề.

cô cứ thế không để ý đến cảm xúc của anh mà đeo vào cổ anh chiếc khăn có màu sắc sặc sỡ ấy.

Kỳ lạ thật đấy, hóa ra người đẹp thì dù có quàng khăn xấu cũng vẫn đẹp, Thẩm Thuật trông có vẻ không ưng cho lắm, nhưng cũng không tháo nó xuống.

“Bên ngoài gió lớn, em sợ anh lại bị cảm.” Lý do này rất hợp tình hợp lý, không có cớ để phản bác.

Diệp Tuệ lại chỉnh lại cái khăn, cho nó che kín mặt anh lại, chỉ để hở mỗi đôi mắt.

Làm xong cô vội vàng thu tay về: “Được rồi, chúng ta lên đường thôi.”

Lúc cả hai tới khu nghĩa trang, trời vẫn chưa tối hẳn, ánh mặt trời còn chưa biến mất, lúc này trong nghĩa trang không có nhiều ma tụ tập như tối hôm qua nên có phần trống vắng buồn tẻ đi rất nhiều.

Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, ở dưới gốc cây đại thụ bên cạnh nghĩa trang có một con mađang lượn quanh cái cây, tay cầm thứ gì đó, dáng vẻ túng quẫn hệt như tối qua.

Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuật ngồi xuống cái ghế chờ ở bến xe bus, đặt hai tay lên vai anhnói: “anh ngồi đây chờ em nhé, em đi tìm xem sao.”

nói xong, cô lại sửa sang cái khăn quàng cổ anh đang đeo, đảm bảo rằng anh sẽkhông bị cảm lạnh, cô không muốn anh vì cô mà ốm nặng thêm đâu.

thật ra thì bệnh của Thẩm Thuật đã khỏi hẳn rồi, nhưng anh không nói cho cô, chiếc khăn quàng tuy không quá dày nhưng vì quấn quanh cổ mấy vòng nên thật sự hơi nóng.

anh nhìn thấu tâm tư cô, nói: “Nếu em sợ thì…cứ chạy đi luôn nhé.”

Thẩm Thuật ngồi ở đây vẫn có thể quan sát được Diệp Tuệ, cô mạnh miệng lầm bầm: “anh thì hiểu gì chứ.”

Sau khi dặn dò Thẩm Thuật xong, cô liền đi tới chỗ cây đại thụ, đây là lần đầu tiên côchủ động đến nói chuyện với ma.

“Trời ơi, con tôi phải học đại học, không thể bị tôi làm cho liên lụy được, con tôi nhất định phải được học đại học…”

Diệp Tuệ mới đến gần đã nghe bác trai lầm bầm, cô liếc thấy thứ mà bác đang cầmtrên tay, hình như là giấy báo trúng tuyển.

Chu Hoài Vọng vì muốn chăm sóc cho người mẹ đang bệnh tật, nên đành phải từ bỏ khát vọng được đi học của mình. Mà nguyện vọng lớn nhất của chú Chu là tiết kiệm tiền cho con học đại học, cho nên Chu Hoài Vọng đã đốt tờ giấy báo trúng tuyển để gửi cho bố mình.

Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Thuật, xác định anh không nhìn về phía này, liền tăng thêm lòng dũng cảm, thăm dò gọi một tiếng: “Chú Chu?”

Bác trai căn bản không ý thức được là Diệp Tuệ đang gọi mình, vẫn đang lầm bầm: “Con tôi rất giỏi, không thể vì tôi mà không được học đại học.”

Diệp Tuệ nhíu mày, chú Chu hình như chỉ nhớ mỗi chuyện con trai đỗ đại học, còn lạithì đều đã quên hết.

“Chú Chu?” cô gọi lại một lần nữa.

Nghe thấy tiếng gọi, bác trai liền quay sang nhìn về phía Diệp Tuệ, có thể vì
bác trai qua đời đột ngột nên dáng vẻ nhìn cũng không ghê lắm, khiến Diệp Tuệ cũng bớt sợ hơn.

“cô gọi tôi sao?” Bác trai ngơ ngác hỏi.

Diệp Tuệ: “Chú còn nhớ mình là ai không?”

Bác trai lắc đầu: “Tôi rất muốn thấy con trai lên đại học, nhưng lại quên mất đường về nhà.” nói xong, ông bối rối vuốt tờ giấy báo trong tay.

Trước khi qua đời, chuyện ông muốn làm nhất chính là về thăm người nhà, chuyện này cũng đã trở thành chấp niệm của ông, cho dù ông đã quên hết mọi thứ, nhưng vẫn nhớ rõ việc con trai học đại học.

Diệp Tuệ không muốn làm ông buồn, nhưng vẫn phải nói cho ông nghe sự thật.

“Con của chú không đi học, thời gian nhập học đã qua rồi, giờ vợ chú đang đổ bệnh, cho nên con chú mới đốt giấy báo trúng tuyển cho chú, còn em ấy thì đang bắt đầu đilàm kiếm tiền nuôi mẹ.”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bác trai, Diệp Tuệ phải nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Con của chú hiện giờ không còn đi học nữa.”

Bầu không khí yên tĩnh trong suốt một phút đồng hồ, bác trai dường như không ngờ đến, đáy mắt hiện rõ sự sầu não.

“Nếu như chú bằng lòng, cháu sẽ giúp chú.”

Bác trai gật đầu lia lịa, lập tức nói cho Diệp Tuệ nơi cất cuốn sổ tiết kiệm.

Lúc Diệp Tuệ quay trở lại chỗ Thẩm Thuật ngồi, sắc trời đã tối, cô không muốn anhnhận ra sự kỳ lạ nên vội vàng kéo anh về nhà.

Về đến nhà cô liền đi vòng quanh nhà hàng xóm dòm ngó, Thẩm Thuật thấy cô ghé vào bệ cửa sổ nhà người ta, dáng vẻ như đang muốn trèo vào từ cửa sổ. anh nghiêng đầu nhìn cô, cũng không hỏi cô xem rốt cuộc là cô đang muốn tìm gì.

“Có cần anh giúp em không?” Thấy Diệp Tuệ đang lén lén lút lút muốn trèo vào nhà hàng xóm, bình thường thì người ta sẽ đến khuyên nhủ cô mấy câu, nhưng Thẩm Thuật thì lại hùa theo, còn tiện tay giúp cô nữa.

anh giơ tay nhẹ nhàng giữ chân, đỡ eo cô, nhấc cả người cô lên cao.

Vì anh rất cao nên Diệp Tuệ đã thuận lợi thực hiện được mục đích của mình, dựa theo lời bác trai nói, cô liền tìm được cuốn sổ tiết kiệm trong túi trước của một cái áo.

Sau đó cô lại không đưa trực tiếp cho Chu Hoài Vọng, mà đặt nó trong phòng ngủ nhà họ, lén lút rời đi cùng Thẩm Thuật.

Năm phút sau, vợ của lão Chu từ phòng khách đi vào, lúc ngồi xuống giường thì bỗng nhìn thấy có một thứ để trên chiếc tủ ở đầu giường.

Bà run rẩy mở cuốn sổ tiết kiệm ra, lúc nhìn thấy số tiền ghi bên trong, nước mắt liền rơi xuống, khoản tiết kiệm này đủ để cho con trai đi học đại học.

“A Vọng ơi, bố con về nhà rồi.”

Bà tin chắc rằng linh hồn của chồng đã về thăm nhà, vì khi còn sống nguyện vọng lớn nhất của ông chính là lo cho con trai được đi học đến nơi đến chốn.

Về sau, con trai chú Chu ôn tập lại một năm, một lần nữa đỗ đại học với một số điểm rất cao, vì muốn ở gần chăm sóc mẹ nên cậu đã chọn học một trường ở cùng thành phố.

Nguyện vọng của chú Chu đã được thực hiện, cuối cùng cũng có thể an tâm mà siêu thoát.

trên đường trở về, tâm trạng của Diệp Tuệ cực kỳ tốt, khóe miệng giương cao, như thể mới gặp được chuyện gì đó rất vui.

Đối với những hành động kì quặc của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật chưa bao giờ hỏi mộtcâu, thấy cô cười, anh cũng không nhịn được mà cười theo.

anh chợt phát hiện ra cảm xúc của mình cứ luôn dao động lên xuống theo cảm xúc của Diệp Tuệ, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi mới ốm dậy hay sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện