Edit: Ngân Nhi
Tiếng đàn dương cầm cứ thế vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giai điệu du dương, nhưng lại hơi đáng sợ. Chẳng biết từ khi nào, ngoài trời bỗng nổi gió, tiếng gió kêu vù vù, tựa như sắp có bão.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc mắt nhìn nhau, Tịch Điềm thoáng rùng mình, ông nói: “Hai người vào nhà đi.”
Cửa phòng được mở rộng, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đi vào, càng vào sâu bên trong, tiếng đàn càng rõ ràng hơn, vang vọng trong căn nhà lớn, bầu không khí ghê rợn chậm rãi lan tràn.
Hai người đến phòng khách, ở đó có bày một chiếc đàn Piano rất lớn, trên ghế không có ai ngồi, nhưng phím đàn đen trắng lại tự chuyển động, đánh lên những giai điệu sâu lắng, dù có người đến vẫn không dừng lại.
Diệp Tuệ nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên cạnh đàn, tóc bà rất dài, sắc mặt suy yếu, ánh mắt bình thản, chính là vợ của Tịch Điềm, Ninh Linh.
Diệp Tuệ hít sâu một hơi, gọi một tiếng: “Ninh Linh?”
Vừa dứt lời, tiếng đàn lập tức ngưng lại, Ninh Linh quay đầu nhìn Diệp Tuệ, cô nói tiếp: “Cháu có thể nói chuyện với cô vài câu không ạ?”
Ninh Linh gật đầu, bà biết hai người ở bên ngoài, nên mới cố tình đánh đàn để đưa bọn họ vào.
Tịch Điềm nhìn Diệp Tuệ đang nói chuyện với không khí, đáy mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, Thẩm Thuật sớm đã quen với chuyện này, tầm mắt anh chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Diệp Tuệ nói: “cô có lời gì muốn nói với chú đúng không?”
Ninh Linh không đáp.
“Có những chuyện phải nói ra thì mới có thể biết được sự thật.” Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh, rõ ràng trước khi chết oán khí của bà rất nặng, trên mặt còn có một tầng khí đen.
Ngũ quan vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ánh mắt thì lại như một hồ nước tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Ninh Linh mới mở miệng: “Mười năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con gái của chúng tôi qua đời, chuyện này là một nỗi đau rất lớn đối với chúng tôi…”
Cả Ninh Linh và Tịch Điềm đều tự trách bản thân, Ninh Linh thật vất vả mới rời xa được giới điện ảnh, muốn một lần nữa cùng Tịch Điềm bắt đầu một cuộc sống bình thường, thế nhưng Tịch Điềm lại thay đổi.
Ông ấy thường xuyên ở trong studio, dù có về nhà thì cũng đắm chìm trong việc sáng tác kịch bản, rất ít khi nói chuyện với bà, tình cảm của hai người càng ngày càng trở nên nhạt nhòa.
Ninh Linh rất giận Tịch Điềm, vì công việc mà ông đã quên luôn cả việc con gái mình qua đời, cũng quên cả tình cảm giữa hai vợ chồng.
Ninh Linh nói xong, Diệp Tuệ lại truyền đạt lại cho Tịch Điềm nghe, Tịch Điềm vô cùng kinh ngạc, lời cô nói đúng là giống những chuyện đã xảy ra với hai vợ chồng ông.
thì ra vợ ông vẫn luôn ở nơi này, Tịch Điềm nhìn vào khoảng không bên cạnh Diệp Tuệ, biểu cảm rất phức tạp.
Lúc nói chuyện, Ninh Linh hoàn toàn không nhìn Tịch Điềm một cái, đáy mắt mang theo hận ý.
Người ta đều nói Tịch Điềm chỉ yêu phim ảnh, còn những thứ khác ông chẳng quan tâm. Bà cũng nghĩ giống họ, con gái của hai người đã mất, ông không bận tâm, bà buồn bực không vui, ông cũng không buồn đoái hoài.
Bà muốn nhìn xem, bây giờ bà đã chết rồi, liệu ông có còn lạnh lùng vô cảm như thế nữa hay không.
Ôm một niềm tin như vậy, sau khi chết đi, linh hồn bà lại bay trở về căn nhà này. Trước khi chết bà chán ghét khi ông cứ lạnh lùng với bà, nhưng chết đi rồi, nơi này vẫn là nơi mà bà muốn quay về nhất.
Ninh Linh nhìn Tịch Điềm, ông chỉ trầm tư ngồi yên đúng một ngày, ngay sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào công việc.
nói đến đây, Ninh Linh bật khóc, bà nghẹn ngào nói: “Ngay cả khi tôi chết đi rồi, ông ấy vẫn lạnh nhạt như thế, quả nhiên là ông ấy không yêu thương tôi.”
Tịch Điềm hơi há miệng, nhưng vẫn không nói gì.
Ninh Linh nói trong cơn tức giận, sắc đen trên mặt càng đậm hơn: “Tôi cố tình đánh đàn dương cầm vào ban đêm, cố tình đi tới đi lui trên mặt đất lúc rạng sáng, thỉnh thoảng còn xé nát bản thảo của ông ấy, tôi không muốn cuộc sống của ông ấy trôi qua quá thoải mái đâu!”
“Mọi người ở khu này vì sợ ma nên đã chuyển hết đi rồi, thế nhưng, tôi đã làm đến nước ấy, tại sao ông ấy vẫn chưa chịu đi?”
Ninh Linh lạnh lùng nhìn Tịch Điềm: “Nếu đã không thương tôi, thì tại sao còn làm ra vẻ thâm tình như vậy làm gì chứ?”
Bà không nói tiếp nữa, Diệp Tuệ biết, bà đang đợi Tịch Điềm giải thích.
Trong bầu không khí yên tĩnh, vang lên giọng nói áy náy của Tịch Điềm.
“Năm năm nay, chưa một giây một phút nào anh thôi nhớ em cả.”
Ninh Linh lạnh lùng cười một tiếng.
“Con gái qua đời, anh luôn thầm trách bản thân, chỉ khi vùi đầu vào công việc, anh mới có thể tạm thời quên đi chuyện đó. không ngờ rằng vào một hôm sau khi xong việc trở về nhà, anh lại phải nghe tin về cái chết của em.”
“anh rất tự trách, vì anh đã bỏ mặc em, nên em mới rời xa anh. Về sau anh lại điên cuồng sáng tác, dùng phim ảnh để khiến bản thân tê liệt.”
Tịch Điềm nhìn khoảng không bên cạnh Diệp Tuệ, gương mặt thoáng hiện nét cười.
“Piano tự đánh mà không có người, bản thảo bị xé nát, người khác đều thấy sợ hãi, nhưng anh không hề muốn chuyển đi. Vì anh hi vọng có khi nào em vẫn đang ở bên cạnh anh, chỉ là anh không nhìn thấy em, không thể tự chứng minh đó là sự thật thôi.”
Ninh Linh lặng yên không nói, nhưng khí đen trên mặt đã tản đi đôi chút.
“anh đang chuẩn bị làm phim về em đấy, em tuyệt vời như thế, anh sẽ ghi chép lại cuộc đời em, để cho mọi người biết vợ của anh xuất sắc đến nhường nào.”
“Năm năm nay, anh chỉ tập trung viết kịch bản cho phim này.” Tịch Điềm để Diệp Tuệ đưa kịch bản cho Ninh Linh.
Ninh Linh lật từng trang, đầu ngón tay khẽ run, bà vẫn biết Tịch Điềm viết kịch bản, nhưng không thèm quan tâm xem ông ấy viết cái gì. Vì ông mà những thứ bà vốn rất yêu thích, cuối cùng lại trở thành thứ mà bà ghét nhất.
Bây giờ ông vừa nói với bà rằng, kịch bản này ông viết riêng cho bà đấy sao?
Tịch Điềm không nhìn thấy Ninh Linh, ông chỉ dịu dàng hướng về phía không khí mà nói tiếp: “thật ra anh đã nghĩ đến chuyện sau khi quay xong bộ phim này, anh sẽ tự kết liễu đời mình, đến lúc đó một nhà chúng ta lại có thể được đoàn tụ rồi.”
không ai biết rằng, bộ phim này chính là tác phẩm cuối cùng của người đạo diễn tài ba này, ngay khi phim được công chiếu, tin tức về cái chết của ông cũng được truyền ra.
Ông muốn dùng cách này để chuộc tội với vợ mình.
Tịch Điềm nói xong, bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh.
Diệp Tuệ im lặng suy nghĩ, người ta đều nói sau khi vợ chết đi, tính cách của đạo diễn Tịch càng thêm ngang ngạnh quái gở, chẳng muốn gặp gỡ ai, ngay cả trong nhà có ma cũng không buồn chuyển đi.
Năm năm ông không có thêm một tác phẩm nào, chẳng qua là vì ông luôn tự nhốt mình trong phòng thôi.
Những lời đồn đại xuất hiện rất nhiều, nhưng Tịch Điềm hoàn toàn không quan tâm đến, ông chỉ muốn tận tâm hoàn thành bộ phim này, sau đó đi theo người vợ đã khuất.
Diệp Tuệ thở dài, hai người vì hiểu lầm nhau, mà thành ra một người sống trong đau khổ, một người đã chết nhưng lại trở thành một linh hồn đầy oán hận.
Cả hai đều không thể giải thoát được.
Hiểu được nỗi lòng của chồng, Ninh Linh rơi lệ: “Sao anh không sớm nói cho em biết?” Nếu nói ra sớm thì hiểu lầm giữa hai vợ chồng đã không lớn đến như vậy, cũng sẽ không xa cách cả một đời.
Diệp Tuệ thấy khí đen trên mặt Ninh Linh đã biến mất hết, trở lại dáng vẻ ban đầu của bà, một ngôi sao lớn tỏa sáng trên màn ảnh nhỏ.
Xem ra khúc mắc trong lòng bà đã được gỡ bỏ rồi.
Tịch Điềm hỏi một câu, giọng nói có phần dè dặt: “Em có thể tha thứ cho anh không?”
Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh, Ninh Linh không nói gì, chỉ đi tới trước bàn. Diệp Tuệ chỉ về phía bàn đọc sách, ý bảo mọi người nhìn về hướng đó.
Ánh mắt Tịch Điềm nhìn chăm chú, không dám dời mắt đi, ông không dám yêu cầu xa vời rằng Ninh Linh sẽ tha thứ cho mình.
Tiếp đó, một tờ giấy trắng được đặt trên bàn, đầu bút hướng xuống, chậm rãi chạm lên trang giấy.
Chiếc bút nhẹ nhàng lướt đi, trên giấy dần hiện ra mấy chữ.
“Em tha thứ cho anh.”
Tịch Điềm căng thẳng quan sát, lúc nhìn thấy hàng chữ này, ông nhận ra ngay đây chính là nét chữ của Ninh Linh, bà tha thứ cho ông rồi.
Tịch Điềm nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Diệp Tuệ nhìn Ninh Linh, bà vẫn đang nhìn Tịch Điềm, miệng nở nụ cười.
Khúc mắc giữa hai người được tháo gỡ, Tịch Điềm nhìn Diệp Tuệ, giọng nói đã ôn hòa hơn trước nhiều: “Tuy rằng cô có thể nhìn thấy vợ tôi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng giao vai cho cô đâu, tôi phải kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô đã.”
Diệp Tuệ chưa có tác phẩm nào tiêu biểu, phim “Giải thoát” mà cô casting thành công còn chưa bắt đầu quay, cho nên Tịch Điềm chưa biết nhiều về cô.
Ông lên tiếng, ngữ điệu có phần đau khổ: “Tôi muốn cô diễn thử cảm xúc đau đớn khi mất đi đứa con của mình.”
Tịch
Điềm đang nhắc đến chuyện hai vợ chồng ông mất đi đứa con gái, nếu là phim tự truyện thì nhất định sẽ có đoạn Ninh Linh trải qua nỗi đau mất con.
Đoạn này cũng chính là một trong những đoạn quan trọng nhất đối với Ninh Linh và Tịch Điềm.
Diệp Tuệ gật đầu: “Vâng ạ.”
cô chưa sinh con, càng chưa từng trải qua nỗi đau mất con, nhưng cô có người mà cô cảm thấy rất quan trọng trong cuộc đời. Trước khi đến thế giới này, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không người thân, không bạn bè.
Còn hiện tại, người quan trọng nhất với cô chính là Thẩm Thuật.
Nếu cô mất đi anh, mãi mãi không thể nhìn thấy anh nữa, cô sẽ có phản ứng thế nào đây.
Diệp Tuệ chỉ mới nghĩ tới đây mà nước mắt đã chảy ra, cô không khóc lớn lên, mà khóc một cách kìm nén, nhưng càng có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự tuyệt vọng và nỗi bi thương của cô.
Chỉ là một đoạn khóc ngắn, nhưng Diệp Tuệ đã làm thỏa mãn mọi yêu cầu khó khăn của Tịch Điềm từ trước đến nay.
Thẩm Thuật đứng một bên nhìn cô khóc, tim bỗng nhói đau, theo bản năng anh rất muốn tiến lên ôm Diệp Tuệ yếu đuối vào lòng.
“Tốt lắm.” Tịch Điềm lên tiếng cắt ngang.
Thẩm Thuật lúc này mới kịp phản ứng, anh chưa từng xem cô đóng phim, nhưng chỉ qua một phút ngắn ngủi vừa rồi cô đã khiến cho người xem vô cùng cảm động, anh biết cô làm được rồi.
Tịch Điềm hiếm khi nở nụ cười khen ngợi: “cô đã qua cửa rồi.”
Mấy hôm sau, Tịch Điềm chủ động liên hệ với phóng viên, mọi người ai cũng biết là đạo diễn Tịch chuẩn bị công bố một tin tức nóng hổi.
Tám giờ sáng, các phóng viên từ các tạp chí lớn nhỏ đã vây quanh căn biệt thự của Tịch Điềm, con phố vốn rất vắng vẻ, giờ lại đông nghịt người.
Cửa từ từ mở ra, Tịch Điềm bước ra từ bên trong, máy quay phim chụp ảnh nhắm thẳng vào ông, đèn flash lóe lên không ngừng.
“Đạo diễn Tịch, có thể công bố tên nữ diễn viên sẽ đóng vai Ninh Linh chưa ạ?”
“Đạo diễn Tịch, phim này bao giờ sẽ bắt đầu quay ạ?”
“Đạo diễn Tịch, có phải bộ phim có tiến triển gì mới hay không?”
Tịch Điềm đứng đối diện với ống kính, thái độ rất trịnh trọng, tuyên bố một chuyện cho tất cả khán giả trên cả nước biết: “Tôi đã chọn được người vào vai nữ chính rồi.”
Truyền thông đang có mặt trực tiếp nghe xong liền vô cùng nóng ruột, bọn họ chưa từng nghe qua bất kỳ tin đồn nào về việc này, nữ chính được chọn từ bao giờ vậy?
“Kỹ năng diễn xuất của diễn viên này rất tốt, đặc biệt là độ hiểu biết của cô ấy về Ninh Linh nhiều hơn hẳn tất cả những nữ diễn viên trong giới giải trí.”
Tịch Điềm thoáng nhìn vào khoảng không bên cạnh, tựa như đang nhìn một ai đó, nhưng cũng như chỉ lơ đãng liếc mắt sang một cái thôi.
một giây sau, ông cười nói: “Tôi tin rằng Ninh Linh cũng sẽ hài lòng với sự lựa chọn của tôi.”
Các phóng viên nhà báo đã giơ máy lên hết, chỉ sợ sẽ bỏ qua một giây phút nào, Tịch Điềm tiếp tục nói ra hai chữ, cũng là một cái tên khiến cho người ta trợn tròn mắt.
“Diệp Tuệ.”
hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh, nhưng ngay sau đó là những câu hỏi dồn dập không điểm dừng.
Tịch Điềm không trả lời câu hỏi nào, chỉ nói: “Kể cả thời gian của Diệp Tuệ không đủ, tôi cũng sẽ đợi cô ấy diễn xong những bộ phim khác rồi mới bắt đầu quay đến phim này.”
“Bởi vì người có thể diễn tốt vai Ninh Linh, chỉ có duy nhất Diệp Tuệ mà thôi.”
Bùi Ninh, Thường Huỳnh và một số nữ diễn viên khác, cùng cư dân mạng mấy hôm trước vừa mới chửi mắng Diệp Tuệ một trận, hôm nay đều cùng chung một suy nghĩ…
Cảm giác như bị vả cho sưng mặt rồi.