Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ đoán ra được là vì sao Thẩm Thuật ít nói rồi, vì anh chỉ cần mở miệng nóithôi là có thể khiến cho người ta tức chết.
cô bé kia vừa nghe anh nói cái thì không kịp phản ứng lại, cung phản xạ lớn dần như có thể quấn một vòng trái đất, đến lúc cô bé hiểu ra thì gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, xấu hổ và tức giận chạy đi mất.
Thẩm Thuật thì thấy không sao cả, có lẽ anh nghĩ rằng mấy nhân viên tiếp thị khi bị người ta từ chối thì sẽ thấy xấu hổ.
trên đường về nhà, Diệp Tuệ rất yên lặng, không dám động tay động chân với Thẩm Thuật nữa.
Trong mắt người đại diện là chị Nhâm thì dạo này Diệp Tuệ rất ngoan, không còn suốt ngày la hét muốn đi gặp Thẩm Tu, cũng không hay nổi cáu nữa.Điều này khiến cho chị Nhâm đỡ hao tổn tâm trí hơn nhiều, công việc cũng rảnh rỗi hơn, còn đưa Diệp Tuệ đến nhà hàng ăn một bữa coi như là phần thưởng giành cho cô vậy.
Bình thường Diệp Tuệ cũng có thể nhìn thấy mấy hồn ma, nhưng có người ở cùng thìcô cũng đỡ sợ hơn.
không ngờ chị Nhâm vừa mới ăn xong thì có việc đột xuất phải đi, Diệp Tuệ quyết địnhkhông ngồi lại lâu mà vội vàng về nhà luôn.
Lúc ra ngoài cô có rẽ vào phòng vệ sinh, đang chuẩn bị rửa tay thì thấy trong gương có một người phụ nữ, gương mặt cô ta nhỏ nhắn trắng trẻo, dáng vẻ mong manh yếu đuối.
Diệp Tuệ nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô được gặp nữ chính Thường Huỳnh kể từ sau khi xuyên vào đây.
nói về ngũ quan thì Thường Huỳnh chưa đạt đến trình độ được gọi là đại mỹ nhân, nhưng cô ta lại có sự trong sáng thuần khiết, là kiểu mà đàn ông rất thích, ít nhất cũng khiến cho Thẩm Tu mê đến thần hồn điên đảo.
Diệp Tuệ mặc kệ cô ta, cô cúi đầu rửa tay.
Thường Huỳnh cũng nhìn thấy Diệp Tuệ, cô ta biết là sau khi cô ta chia tay với Thẩm Tu thì anh ta đã coi Diệp Tuệ là thế thân của cô ta, tuy Thẩm Tu chỉ lợi dụng Diệp Tuệ thôi, nhưng cô ta vẫn thấy không thoải mái.
Sau lại biết là Diệp Tuệ đã cưới chú ba của Thẩm Tu, mà trước đó Diệp Tuệ luôn bám dính lấy Thẩm Tu, cho nên việc kết hôn nghĩ thế nào cũng thấy là Diệp Tuệ cố ý.
Thường Huỳnh nhìn thấy Diệp Tuệ, vốn còn tưởng là cô sẽ mang một nét mặt âu sầu buồn chán, nào ngờ sắc mặt của Diệp Tuệ lại cực tốt, thậm chí nhìn còn quyến rũ hơn trước nhiều.
Làn da trắng mềm mại kia, hình như không dặm một chút mỹ phẩm nào, thật khiến cho người ta ghen tỵ.
Thường Huỳnh đè nén sự khó chịu trong lòng, làm trò nói: “Tôi vẫn chưa chúc cô tân hôn vui vẻ.”
Diệp Tuệ đáp cho có lệ: “Cảm ơn.”
Thường Huỳnh: “Thẩm Tu và tôi quay lại với nhau rồi, cô thấy không vui thì cũng đâu cần thiết phải giận dỗi đi cưới người khác chứ, thiệt thòi lắm đấy.”
Diệp Tuệ dừng động tác, lời này cô không thích nghe chút nào.
cô ta với Thẩm Tu ở bên nhau thì là trời sinh một cặp, còn cô và Thẩm Thuật kết hônthì lại thành thiệt thòi sao? cô ta đang dè bỉu ai đó!
Diệp Tuệ đóng vòi nước, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, mắt nhìn Thường Huỳnh trong gương: “Xin hỏi, bây giờ cô đang lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi vậy?”
Giọng của cô tỏ ra rất thờ ơ: “cô cưới Thẩm Tu rồi à? Hay là cưới người nào khác ở nhà họ Thẩm? Chuyện của nhà họ Thẩm, người ngoài như cô ở đây nhiều chuyện cái gì thế?”
Thường Huỳnh tái mặt, cảm thấy Diệp Tuệ của ngày hôm nay cực kì xa lạ, xa lạ đến mức khiến cho người ta sợ hãi: “Tôi là bạn gái của Thẩm Tu, nhà họ Thẩm tôi cũng đãtừng đến rồi.”
Diệp Tuệ cười, không biết là vô tình hay cố ý mà nói: “Lúc cô tới đó có gặp ông Thẩmkhông? Nghe nói ông Thẩm hình như không thích cô tí nào đâu.Rồi thì khi đó Thẩm Tu làm gì? Có ở bên cạnh nói đỡ cho cô không?”
Tâm trạng của Thường Huỳnh trùng xuống, chuyện này cho đến bây giờ vẫn là một cái gai trong lòng cô ta.
cô ta thật sự không hiểu, dù đã tỏ ra cực kì chu đáo trong mọi việc nhưng ông Thẩm vẫn không thích cô ta, thái độ rất lạnh lùng.Mà Thẩm Tu thì lại sợ ông Thẩm, cho dù thích cô thì hắn cũng sẽ không vì thế mà mâu thuẫn với ông.
Diệp Tuệ tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp tục mỉa mai: “anh ta thật sự chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi sao? anh ta có còn coi cô là bạn gái không thế?”
Ý tứ châm chọc cực kì rõ ràng, kiểu như hãy nhìn lại đức hạnh của bạn trai cô đi.
Thường Huỳnh bị nói trúng tim đen, cô ta cắn môi, ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
Diệp Tuệ đang chuẩn bị rời đi thì Thường Huỳnh lại nói: “Diệp Tuệ, Thẩm Tu chỉ coi côlà thế thân của tôi thôi, cho dù có thế nào đi nữa thì người anh ấy yêu vẫn là tôi.”
cô ta rất chắc chắn một điều là Thẩm Tu yêu mình, cho nên cô ta mãi mãi hơn Diệp Tuệ một bậc.
Diệp Tuệ nhếch môi cười, nói nghe như thể cô chính là kẻ đã khiến cho Thường Huỳnh với Thẩm Tu chia tay nhau vậy.
cô quay đầu nhìn Thường Huỳnh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “nói chung thì Thẩm Tu là một tên đàn ông khiến cho tôi thấy rất ghê tởm, nếu cô đã thích anh ta như thếthì tốt nhất là hãy giữ chặt anh ta đi nhé, đừng bao giờ tách ra nữa.”
Tránh gây họa cho người khác.
Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của Thẩm Tu và Thường Huỳnh sau khi tái hợp, cho nên hắn rất coi trọng, lúc tới nhà hàng thì trùng hợp lại gặp sếp tổng của công ty điện ảnh truyền hình Quang Nghệ.
Thẩm Tu nghĩ, Quang Nghệ đang muốn hợp tác với Hoa Thụy, có lẽ nào người mà sếp tổng của Quang Nghệ gặp lại chính là Thẩm tổng của Hoa Thụy không?
Thẩm tổng đang muốn đầu tư cả tỷ bạc vào phim ảnh, tuy vẫn chưa công bố với công chúng, nhưng người trong ngành thì ai cũng biết hết.Thẩm Tu rất muốn được một lần gặp mặt nói chuyện với sếp tổng của Hoa Thụy mà mãi vẫn chưa có cơ hội.
hắn đã chú ý đến gian phòng kia từ đầu, rất lịch sự gõ cửa rồi mới đẩy cửa vào.
Thẩm Tu khẽ nở một nụ cười tự tin, nhưng lúc mở cửa ra thì nét mặt đã cứng đờ lại.
không thấy ai cả.
Thẩm tổng của Hoa Thụy này đúng là quá thần bí, sở hữu cả một công ty giải trí lớn nhất nước, vậy mà anh ta vẫn khiêm tốn như vậy sao?
Thẩm Tu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, lúc ra khỏi gian phòng thì trông thấy Thường Huỳnh và Diệp Tuệ cùng đi ra, hắn nheo mắt, cảm giác dạo này Diệp Tuệ xuấthiện hơi bị nhiều rồi.
một người đẹp rạng rỡ, một người thì ngây thơ trong sáng, nếu đem ra so sánh thìThường Huỳnh có phần nhạt nhòa hơn, nhưng mà người tình trong mắt hóa Tây Thi, Thẩm Tu và Thường Huỳnh mới tái hợp, hắn rất muốn tỏ ra âu yếm người phụ nữ của mình trước mặt người khác một chút.
Thẩm Tu đi về phía Thường Huỳnh, hắn nhìn Diệp Tuệ một cái, còn chưa kịp nói gì thìDiệp Tuệ đã chẳng thèm để hắn vào mắt mà chỉ tập trung nhìn đằng sau lưng hắn.
Hai mắt Diệp Tuệ sáng lên: “Thẩm Thuật.”
Kể từ sau khi nhìn thấy ma, Diệp Tuệ gần như lúc nào cũng có thể nhận ra Thẩm Thuật, trong mắt cô thì anh chính là thần hộ mệnh di động, tuy ánh sáng ở đây hơi tối nhưng chỉ nhìn thoáng quá thôi là cô đã nhận ra chồng mình rồi.
Thẩm Thuật dừng lại, một tay anh đút túi quần, đưa mắt nhìn về phía Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đi tới chỗ anh, Thẩm Thuật theo bản năng lùi về sau, tựa lưng vào vách tường.
Vốn chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, Diệp Tuệ không ngờ là lại gặp cả nam nữ chính ở đây, mắt thấy thời gian dây dưa có khả năng sẽ kéo dài hơi lâu, còn đang nghĩ xem phải về nhà thế nào thì lại gặp Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật kín đáo liếc Diệp Tuệ một cái, nghĩ một chút rồi nói: “Em sợ ăn cơm mộtmình?”
Diệp Tuệ: “…” Sao anh lại cướp lời thoại của em?
cô mặt dày gật đầu, ôm chặt một tay của Thẩm Thuật, thế giới trong thoáng chốc đãtrở nên yên tĩnh.
Tình huống thoạt nhìn rất bình thường, Diệp Tuệ đang chuẩn bị rời đi cùng Thẩm Thuật thì Thẩm Tu lại đi tới trước mặt hai người, giới thiệu chú ba của hắn với Thường Huỳnh.
“Đây là Thẩm
Thuật, chú ba của anh.” Thẩm Tu không thèm để tâm đến Diệp Tuệ đứng bên cạnh, một câu giới thiệu về cô cũng lười nói, lúc nhìn cô hắn còn tỏ vẻ khinh thường.
Nữ chính tất nhiên không phải dạng vừa, cô ta đóng kịch rất giỏi: “Nếu là chú ba của Thẩm Tu thì bốn người chúng ta tối nay cùng nhau ăn một bữa đi.”
Thẩm Thuật nhìn Thẩm Tu, đáp: “Được.”
Diệp Tuệ: “…”
Bốn người lại cùng nhau chọn một bàn để dùng bữa, sau khi ngồi xuống, Thẩm Tu nóivới Thẩm Thuật: “Chú ba, đây là bạn gái của cháu, Thường Huỳnh.”
Thường Huỳnh nhìn Thẩm Thuật, đây là lần đầu tiên cô ta gặp anh, không ngờ Thẩm Thuật còn trẻ như vậy, lại rất đẹp trai nữa.
Nhắc tới nhà họ Thẩm, mọi người chỉ toàn nghĩ tới Thẩm Tu, người được coi là có tiền đồ nhất, còn Thẩm Thuật thì mãi chỉ là một người chú nhỏ vô dụng trong gia đình mà thôi.
Trước khi Thường Huỳnh gặp Thẩm Thuật thì cô ta vẫn luôn cho là như vậy.
Nhưng bây giờ khi Thẩm Tu và Thẩm Thuật ngồi cùng nhau, trông khí chất của Thẩm Tu lại kém hơn hẳn, Thẩm Thuật tuy không nói năng gì nhưng cũng đủ để lấn át Thẩm Tu rồi.
Thường Huỳnh thầm suy nghĩ rất nhiều, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ ra điềm đạm: “Chào chú ba.”
Sau đó cô ta lại nhìn Diệp Tuệ, lễ phép nói: “Chào cô Diệp.” Cho dù cô không thích Diệp Tuệ đi nữa thì cũng sẽ không thể hiện ra mặt cho người ta nhận ra.
Nghe cô ta nói xong, Thẩm Thuật lúc này mới ngước mắt lên nhìn, chậm rãi nói: “côvừa gọi cô ấy là gì?”
Thường Huỳnh sửng sốt, cô gọi thế có gì không đúng sao?
Đôi môi mỏng của Thẩm Thuật mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt anh tối đi, hỏi lại: “cô gọi tôi là chú ba, vậy cô phải gọi cô ấy là gì?”
Giọng anh không cao không thấp, nhưng cực kì lạnh lùng.
Thường Huỳnh hiểu ra là Thẩm Thuật đang ra mặt cho Diệp Tuệ, cô ta cắn răng nói: “Thím nhỏ.”
Việc Thường Huỳnh gọi mình là gì Diệp Tuệ hoàn toàn không để ý, chuyện cô để ý chính là Thẩm Thuật tự dưng lại nói nhiều như vậy, hơn nữa lại còn trong một hoàn cảnh rất đặc biệt.
Nhưng đúng là nghe Thường Huỳnh gọi mình là thím khiến cho Diệp Tuệ cực kì khoái trá, chồng mình đã đứng ra bảo vệ như thế, thân là một người vợ, nếu cô không phối hợp cùng thì thật là có lỗi với anh.
Diệp Tuệ cố tình làm bộ khó xử, nói: “Tuy rằng tôi cũng không so đo đâu, có gọi là thím hay không thì cũng không sao cả, nhưng mà…Dù sao thì vai vế thứ bậc cũng nên phân chia rõ ràng.”
Cách nói của cô nghe như đang muốn gây khó dễ, nhưng cũng có cảm giác không phải vậy.
“Nếu không hiểu phép tắc thì thím sẽ dạy dỗ lại, cháu thấy có đúng không hả Thường Huỳnh?” Câu cuối Diệp Tuệ cố tình nói rất chậm, nhấn mạnh từng chữ một.
Bàn tay đang để dưới bàn của Thường Huỳnh nắm chặt lại, miệng cứng nhắc nói: “Thím nhỏ nói rất đúng ạ.”
Diệp Tuệ rất tự nhiên đáp lại: “Ừm.”
cô mỉm cười, thần sắc thì rất ôn hòa, nhưng trên mặt thì lại viết một câu: cô gọi tôimột tiếng thím nhỏ, bảo tôi làm sao mà chịu nổi đây.