Edit: Ngân Nhi
Hôm nay việc ở phim trường kết thúc sớm, vừa hay tạo cơ hội cho Diệp Tuệ, cô liền nói ra yêu cầu với Thẩm Thuật là muốn cùng anh tới phim trường lúc nửa đêm.
Trước đó Diệp Tuệ đã làm không ít chuyện để giúp đỡ các con ma rồi, cho nên cô cũng quen việc hơn, kéo Thẩm Thuật trốn vào phim trường.
Nửa đêm hai ba giờ sáng, nơi này không có một bóng người, đèn cũng tắt hết, thỉnh thoảng có những cơn gió xào xạc thổi tới, rất giống với hình ảnh hay có trong phim kinh dị.
Theo như Diệp Tuệ biết thì đã có không ít người tới đây nhằm mục đích đào bới dưới gốc cây đại thụ, nhưng cuối cùng đều bị đủ mọi lý do kỳ lạ làm gián đoạn.
Tựa như trong nơi tối tăm ấy có một thế lực nào đó ngăn cản không cho bọn họ đào bới, cũng vì thế mà lời đồn càng lúc càng truyền xa hơn.
Diệp Tuệ biết chắc chắn là ma quỷ ngăn cản bọn họ, nhưng cô không lo, chỉ cần dẫn theo Thẩm Thuật tới thì ma quỷ gì cũng phải tránh xa ra hết.
“Thẩm Thuật, bọn mình bắt đầu đào gốc cây đi.” Diệp Tuệ nhận lấy cái túi mà anh đang cầm, lấy ra hai cái xẻng bên trong.
Thẩm Thuật chỉ biết là nửa đêm phải tới đây, chứ không biết còn phải đào đất ở cái chỗ tối đen như mực này, chả trách mà nãy anh cầm cái túi thấy khá nặng.
anh trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn cầm xẻng lên, ngăn Diệp Tuệ lại: “anh làm một mình được rồi, em đứng bên cạnh chờ anh.”
Diệp Tuệ không đồng ý: “không được, em muốn làm cùng anh, ai mà biết được là nó ở sâu cỡ nào chứ, em không giúp thì anh sẽ mệt đấy.”
Diệp Tuệ nói thế nào cũng không chịu cho Thẩm Thuật làm một mình, chính cô tìm đến nhờ anh giúp, giờ lại để anh làm một mình, còn cô đứng yên một chỗ thì sao được?
Thẩm Thuật tính tình cũng rất bướng bỉnh, anh không nói gì, trực tiếp dùng hành động để tỏ thái độ kháng nghị của mình, anh cầm luôn hai cái xẻng một lúc, mặc cho Diệp Tuệ có làm thế nào cũng không lấy đi được.
Cuối cùng cô đành phải từ bỏ: “Vậy anh làm đi nhé, phải cẩn thận đấy.”
Thẩm Thuật lúc này mới thả lỏng tay, bắt đầu đào đất, anh chưa dùng xẻng bao giờ nên mới đầu tay chân hơi vụng về, nhưng chỉ chốc lát đã trở nên thành thạo.
một tiếng động vang lên.
Cái xẻng đập vào thứ gì đó, tạo thành tiếng vang nghe khá trầm, anh lập tức dừng lại, cùng Diệp Tuệ ngồi xổm xuống nhìn.
Thứ anh đào được là một cái hộp sắt, có thể nhìn ra được là cái hộp này đã được chôn từ lâu rồi, bên ngoài đã loang lổ những vết rỉ sét.
Diệp Tuệ lấy găng tay trong túi ra đeo vào, cầm cái hộp lên, mất kha khá thời gian thì mới mở được nắp hộp ra.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều không ngờ rằng, trong hộp thế mà lại cất một chồng băng cát sét, vì được bọc kín trong nhiều lớp vải nên hình thức vẫn còn rất mới.
Diệp Tuệ thận trọng nhìn kỹ, mấy cuộn phim này đều từ mười mấy năm trước rồi, ai lại đem những thứ này để ở đây chứ?
“không biết ai đem chôn mấy cái băng cát sét ở đây vậy nhỉ?”
cô vừa mới hỏi Thẩm Thuật xong thì phía sau bỗng vang lên một âm thanh yếu ớt, phiêu đãng trong đêm tối yên tĩnh không người.
“Nó là của tôi.”
Diệp Tuệ sợ hãi run bắn cả tay, suýt thì ném bay cái hộp băng cát sét đi rồi. Thẩm Thuật thì không nghe thấy nên hoàn toàn không bị dọa sợ, anh rất bình tĩnh giúp cô đỡ lấy cái hộp.
“Cẩn thận chút đi, cái hộp băng đó là bảo bối của tôi đấy, cô tuyệt đối đừng có mà làm hỏng!” Con ma thở hổn hển bay vọt tới trước mặt Diệp Tuệ.
Chả trách mà cô lại thấy giọng nói này nghe rất quen tai, thì ra là ông đạo diễn ma mà cô thường xuyên gặp khi đang quay phim.
Đạo diễn ma kị dương khí của Thẩm Thuật, muốn tiến lại gần hơn mà không dám, chỉ dám quát mắng Diệp Tuệ: “cô mà làm rơi hỏng bảo bối của tôi thì tôi sẽ đến quấy nhiễu lúc cô quay phim đấy nhé!”
Ông ấy vừa mới dứt lời thì Thẩm Thuật bất ngờ ngước mắt lên, hờ hững nhìn đúng vào vị trí mà ông ấy đang đứng, anh thật sự không nghe thấy gì cả, chỉ tự dưng liếc mắt một cái thôi.
Đạo diễn ma lập tức ngậm chặt miệng không nói nữa, ông ấy tưởng là Thẩm Thuật cũng có thể nhìn thấy mình, nhưng sự thật là anh chỉ nhìn theo tầm mắt của Diệp Tuệ mà thôi.
Diệp Tuệ nói: “Lần trước trong ảnh chụp tôi có xuất hiện ông, làm bây giờ các bạn trên mạng cứ nói là tôi bị ma ám đấy.”
Đạo diễn ma tỏ ra ngượng ngùng: “Tôi thấy biểu hiện của cô khi quay phim rất tốt, mà tôi là đạo diễn, đạo diễn chụp ảnh cùng một nữ diễn viên ưu tú thì cũng đâu có gì sai chứ đúng không?”
Diệp Tuệ không thể phản bác được, dù sao người ta cũng đang khen mình mà, cô chỉ vào đống băng cát sét: “Cái này là ông chôn ở đây sao?”
Đạo diễn ma lắc đầu, vẻ mặt đau buồn nói: “Là fan của tôi chôn.”
Ông ấy là một người đạo diễn rất đam mê với nghề, cho nên thời gian trong một ngày ông gần như dành hết cho phim trường, dù là cảnh quay nào thì ông cũng muốn đích thân chỉ đạo để bộ phim đạt tới độ hoàn mỹ nhất.
Cũng bởi vì quá hao tâm tốn sức với nghề nên một ngày nọ ông đã bị đột tử ở phim trường, fan của ông vì tưởng nhớ ông nên đã chôn tất cả những cái băng phim mà ông đã làm khi còn sống dưới cái cây này.
Đạo diễn ma tiếc nuối vuốt ve những cuộn băng: “Mấy cái băng này cũng cũ quá rồi, có mấy cái đã hỏng hẳn.”
Diệp Tuệ nghĩ một chút rồi nói: “Có cần tôi giúp ông sửa nó không?”
Ánh mắt đạo diễn ma sáng lên: “Có thể không? Nếu cô giúp tôi, tôi đảm bảo sẽ không hiện lên trong những bức ảnh của cô và những người khác đâu.”
Diệp Tuệ gật đầu: “Tôi sẽ giúp ông nhờ người sửa nó, cũng lâu năm rồi nên chắc sẽ cần một chút thời gian đấy.”
Đạo diễn ma đã lượn lờ ở đây mười mấy năm rồi, ông có rất nhiều rất nhiều thời gian, chờ thêm một chút cũng không sao cả.
Diệp Tuệ cất chiếc hộp sắt vào túi mình, lại nhìn cái hố tối đen bên chân, nói với Thẩm Thuật: “Bọn mình còn phải lấp hố nữa.”
đã muộn quá rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau lấp hố, nhưng thật sự không thể che giấu được dấu vết nơi này đã bị đào lên, cuối cùng Diệp Tuệ liền vứt mấy cái lá cây ở đó cho xong.
cô phải tìm đến vài cửa hàng thì mới có nơi chịu nhận sửa một chồng băng này.
Lúc cô giao lại đống băng đã phục hồi cho đạo diễn ma, ông ấy rất hài lòng cầm tác phẩm của mình lên, sự tiếc nuối đã không còn, bây giờ thì ông có thể an tâm đi đầu thai rồi.
Mà dưới gốc cây kia rõ ràng là có dấu vết bị đào bới, ngay hôm sau đã có người đưa ra nghi vấn, ai đã tới đây đào đất vậy?
Kể từ khi xuất hiện bóng đen trong ảnh, không ít người đã tới đây muốn đào gốc cây nhưng đều không thành công, cho nên mọi người đều nghĩ lần này cũng vậy.
Trùng hợp chính là, từ hôm đó trở đi, những bức ảnh mọi người chụp dưới gốc cây này đều không còn thấy bóng đen đâu nữa, chứng tỏ rằng con ma đã biến mất.
Là ai đã làm?
Sau khi suy đoán hết khả năng này tới khả năng khác, lại kết hợp với đủ loại dấu hiệu hồi trước, đa phần cư dân mạng đều nhắm vào Diệp Tuệ.
“Diệp Tuệ có khi nào là thần tiên không? Chắc cô ấy đã làm gì đó rồi, chứ không sao bóng đen kia lại vô duyên vô cớ biến mất được?”
“Sao tôi lại bị cuốn hút thế này chứ, vì chuyện này mà tôi quyết định từ một người qua đường chuyển thành fan của cô ấy luôn! Tôi thấy Diệp Tuệ không những có thể đuổi ma quỷ mà cô ấy còn rất may mắn nữa.”
“Mấy cái tin tức nói Diệp Tuệ bị ma ám có khi nào là do đoàn đội của Thường Huỳnh mua tin không? Dù sao Thường Huỳnh đã từng bị ma ám rồi, không ai có thể hiểu rõ hơn cô ta hết ha ha ha.”
Bình luận trên mạng càng lúc càng sôi nổi, suýt thì coi Diệp Tuệ trở thành thiên sư có khả năng hàng yêu trừ ma rồi, cũng có không ít người thì chuyển mọi nghi ngờ sang cho Thường Huỳnh.
Người có thể nghĩ đến chuyện mua bài kiểu này, trừ Thường Huỳnh ra thì không thể nghĩ ra được người nào khác.
Tuy nhiên đoàn đội của Diệp Tuệ lại không đứng ra bác bỏ tin đồn, cũng chưa thấy phủ nhận, cứ để mặc cho người ta đồn đoán. Dù sao thì những lời bình luận này cũng không có ảnh hưởng xấu tới Diệp Tuệ, ngược lại còn giúp cô hot hơn.
Ngược lại, Thường Huỳnh ở nhà đọc được mấy tin tức kia thì tức đến méo mồm, cô ta lại nghĩ đến cái bình hoa bị ma ám mà Thẩm Tu đưa cho mình, cơn giận càng vì thế mà dâng cao hơn.
cô ta bị ma ám được còn Diệp Tuệ thì không thể sao? Bây giờ dân tình còn đồn đoán là Diệp Tuệ có năng lực ngoại cảm, đúng là không có khả năng phân biệt đúng sai gì hết.
Lâu dần, ngay cả đạo diễn Chu cũng nảy sinh tò mò với chuyện này, trong phim trường người đến người đi, mà
chẳng có ai bị mù cả.
Gốc cây kia rõ ràng có dấu vết bị đào lên, muốn chối cũng không được.
Tranh thủ lúc nghỉ giải lao, đạo diễn Chu hỏi: “Diệp Tuệ, không phải cô thật sự có khả năng xua đuổi ma quỷ như dân mạng nói đấy chứ?”
Ông ta vừa nói xong thì những diễn viên và nhân viên làm việc khác đều đồng loạt nhìn sang.
Diệp Tuệ thật sự không ngờ là sẽ bị hỏi như vậy, cô giữ bình tĩnh cười nói: “Đạo diễn Chu à, đạo diễn nhìn tôi xem có giống với người có khả năng đuổi ma không?”
cô không thể đuổi ma, cô chỉ có thể nhìn thấy ma thôi.
Đạo diễn Chu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nhìn Diệp Tuệ yếu ớt thế này, nhìn thấy ma chắc là sợ phát ngất luôn ý chứ, sao mà có năng lực hàng yêu trừ ma được.
Chuyện này mãi cũng không thể làm sáng tỏ được, mặc dù tin tức này đang dần hạ nhiệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhắc lại.
Mấy ngày trước Diệp Tuệ nhận được tin báo của đoàn làm phim “Thế Tử”, vì bộ phim đạt được thành tích cao nên họ muốn làm tiệc chúc mừng.
Mới đầu Diệp Tuệ bị bôi đen trong thời gian quay phim này, đoàn làm phim cũng tránh né cô, bây giờ ngẫm thấy bộ phim đạt được tỷ suất người xem cao một phần cũng có công lao của Diệp Tuệ, cho nên họ liền mời cô đến chung vui.
Đương nhiên là Diệp Tuệ sẽ không so đo với họ, cô rất vui vẻ đồng ý, mà Thẩm Tu và Thường Huỳnh là nam nữ chính, tất nhiên cũng sẽ có mặt.
Buổi tối hôm đó, cô đang chuẩn bị ra cửa thì Thẩm Thuật bỗng gọi cô lại, đưa cho cô một cái hộp.
cô ngờ vực hỏi: “Tặng em à?”
Thẩm Thuật gật đầu: “Là một sợi dây chuyền, anh thấy nó rất hợp với em.” Vì đã có kinh nghiệm nên lần này Thẩm Thuật chọn cho cô một món quà mà khi nhìn vào sẽ không cảm thấy nó quá giá trị.
anh còn bổ sung thêm một câu: “không đắt lắm đâu.”
Diệp Tuệ mở cái hộp ra, sợi dây chuyền này tuy thiết kế đơn giản nhưng lại rất đặc biệt, trong mắt Diệp Tuệ, nó đẹp hơn tất cả những sợi dây chuyền cô đã từng nhìn thấy.
Nhận được quà từ Thẩm Thuật, tâm trạng của cô cũng khá hơn nhiều, không chút do dự tháo sợi dây chuyền đang đeo ra để đổi lại cái mới.
Lúc đeo dây chuyền, Diệp Tuệ không nhìn thấy nút cài phía sau, Thẩm Thuật liền đưa tay ra, xúc cảm ấm áp vòng quanh cổ cô, giúp cô cài móc.
Người trong đoàn làm phim đều biết khúc mắc giữa Thường Huỳnh và Diệp Tuệ nên rất chu đáo xếp chỗ cho hai người, Thường Huỳnh ngồi đối diện Diệp Tuệ, Thẩm Tu ngồi bên cạnh Thường Huỳnh.
Ngay từ lúc Diệp Tuệ đi vào, Thường Huỳnh đã chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ cô.
Đó là sợi dây chuyền mà cô ta đã ưng từ lâu rồi, nó được tạo nên từ một nhà thiết kế rất nổi tiếng, mà nhà thiết kế đó lại thích những thứ độc nhất vô nhị, cho nên mỗi kiểu dây chuyền do nhà thiết kế đó thiết kế đều chỉ sản xuất một sợi duy nhất.
Thường Huỳnh đã nhắc khéo Thẩm Tu mua sợi dây chuyền đó cho mình, nhưng nhà thiết kế đó lại nói là không bán, thế mà giờ nó lại đang đeo trên cổ Diệp Tuệ rồi.
Cùng lúc đó, Thẩm Tu cũng chú ý tới phản ứng của Thường Huỳnh, hắn nhìn theo tầm mắt của bạn gái, trông thấy sợi dây chuyền khá quen mắt trên cổ Diệp Tuệ.
hắn nhíu mày, nhà thiết kế nói là sợi dây chuyền đó không bán mà? Kể cả hắn có trả bao nhiêu tiền thì người ta cũng nhất quyết không bán.
Sao Diệp Tuệ lại mua được?
Diệp Tuệ hoàn toàn không chú ý tới sự ngờ vực của Thẩm Tu và Thường Huỳnh, cô chỉ cảm thấy hai người này đang nhìn cô với ánh mắt khá kỳ lạ.
Nhưng mà hai người này trước giờ lúc nào chả vậy, luôn thích làm những chuyện mà người ta không nghĩ đến, cuối cùng toàn tự chuốc khổ vào người.
Diệp Tuệ mặc kệ bọn họ, có nhìn thì cô cũng không mất miếng thịt nào cả, thích nhìn thì cứ cho bọn họ nhìn đi.
cô không hề biết rằng, sợi dây chuyền có thiết kế đơn giản nhưng đặc biệt trong mắt cô, cũng là món quà mà Thẩm Thuật nói là không đắt lắm, lại chính là thứ mà Thường Huỳnh và Thẩm Tu cầu cũng không được.
- --
Ông Thẩm đúng là, ai hỏi mà đã khai ) "không đắt lắm đâu." ))) Qùy )))