Trước đây Khang tổng từng có một cô bạn gái học ở học viện nghệ thuật, cô gái kia cũng đàn dương cầm, tính tình cổ quái, không ham tiền tài, lại có loại khí chất không dính khói bụi trần, phù hợp với tưởng tượng của mọi người về người làm nghệ thuật.Năm đó cậu vì theo đuổi đối phương đã phí rất nhiều tâm huyết, còn đặc biệt mua cây piano hơn sáu triệu từ Đức, kết quả bị trả về, không chỉ có trả về còn bị đối phương hầu như là đổ ập xuống mắng cậu một trận, bảo cậu dùng lòng thành một chút, đừng luôn nghĩ đến chuyện dùng tiền mà sỉ nhục người khác như thế.Đương nhiên vào lúc ấy cậu cũng không hiểu tại sao dùng tiền là không thật lòng, không thấy tác phong của nhà tư bản bị đánh giá kém thế nào sao, mà một nhà tư bản bụng dạ độc ác đồng ý tốn 6 triệu mua đồ cho cô, đã là rất thật lòng rồi!Đến nỗi, Khang tổng đã sản sinh một định kiến là làm nghệ thuật đều không ham tiền tài, dù sao đó cũng là nghệ thuật cao nhã mà lại!Định kiến của cậu còn bao gồm, người chơi piano đều sẽ có loại nghệ sĩ diễn xuất siêu thoát thế tục, không dính phàm trần, coi như là chán nản thì cũng có thể giống kiểu như Van Gogh đi lang thang đến các trấn nhỏ.Người như vậy, khi các cô bắn ra tiếng đàn thì mới không rơi rớt bụi trần, không có mùi tiền, mới thật sự là nghệ thuật tao nhã.Cậu còn chưa từng có nghĩ tới, còn có một loại nghệ sĩ, mỗi ngày mang theo đứa con ngốc của mình đi đến trường học đặc biệt, mình còn phải dạy một đám người mới học để kiếm tiền.Trên người cô không có khí chất nghệ sĩ, mà là một loại mềm mại rất ôn hòa rất nữ sinh.Nghệ sĩ đều sắc bén, sắc bén bọn họ hướng vào phía trong cũng hướng ra phía ngoài, đâm thủng chính mình đồng thời cũng muốn đi đâm thủng thế giới.Mà mềm mại giống như người phụ nữ này, diễn xuất khúm núm để được mấy đồng tiền, thực sự là không giống nghệ sĩ.Rất nhanh, Khang tổng liền mở rộng tri thức, cô nghệ sĩ không chính thống này không chỉ là dạy đàn kiếm tiền, mà còn có nghiệp vụ nhỏ khác."Cô ơi, cô biết chỉnh đàn không?" Thời điểm tan học, một học viên trưởng thành trong đó ở lại hỏi."Biết chứ."" Tôi mới mua một cây đàn piano cũ, tôi cũng không hiểu, cũng không biết âm có đúng hay không, cô có thể giúp tôi chỉnh một chút hay không?" Nữ học viên rất đẹp, Khang tổng nhìn một cái là có thể nhìn ra đối phương từng phẫu thuật cằm nhọn, mũi độn."Đương nhiên có thể." Hạ Sanh cũng không từ chối, dù sao mấy vị này đều là học viên chất lượng tốt của trung tâm nghệ thuật.Khang tổng bị ôm vào trên xe, trên xe đối phương cũng có ghế dựa an toàn cho trẻ em."Con trai của tôi ba tuổi." Nữ học viên nói: "Con cô Hạ cũng chừng tuổi này nhỉ?""Thằng bé bốn tuổi.""Thằng bé ngoan thật, không khóc không quậy, đứa nhỏ trong nhà tôi cứ y như một con khỉ nghịch ngợm."Hạ Sanh sờ sờ đầu con trai, ánh mắt dịu dàng nói: "Thằng bé vẫn luôn biết nghe lời."Khang tổng vui vẻ, có chút buồn cười, người mẹ này đúng là quá thú vị.Trong tình huống bình thường, không phải nên nói, nào có, tôi còn hi vọng nó nói nhiều thêm một chút nữa sao?Người mẹ này lại trực tiếp khen luôn con trai của mình.Học viên nữ đúng là không có chú ý tới điểm này, bản thân chị thích sự dịu dàng trên người cô giáo dạy thay này."Nói đến, mỗi ngày tôi đều đến trung tâm nghệ thuật học, nhưng hình như chưa từng thấy cô Hạ."Khang tổng tâm nói, mỗi ngày cô đều đến học mà còn bắn ra cái dáng vẻ kia? Nhân lúc còn sớm thì hãy buông tha nhau đi."Tôi ở nhóm thiếu nhi, các khóa học về cơ bản là vào buổi chiều khi bọn trẻ tan học và vào lúc cuối tuần.""Vậy vừa vặn xê xích với thời gian của tôi, bình thường tôi đến đây đều vào giờ hành chính cả.""Cô Hạ bình thường có làm việc trong giờ hành chính không, tôi muốn đổi giáo viên.""Có thể không được, không phù hợp quy định trung tâm chúng tôi." Hạ Sanh nói."Có gì sợ chứ, tôi cũng không phải sẽ rút lại học phí bên đó, tôi chỉ là đăng ký lại lớp cô Hạ thôi." Đối phương nghiêm túc nói, "Trước kia là bởi vì chồng tôi thích phụ nữ biết đàn piano, cho nên mới phải đi đăng ký học, ngày hôm