Tướng quân và robot nhỏ của hắn (14)
Sở Thời Từ cúi đầu nhìn con dao trên cổ mình, trong lòng không hề gợn sóng.
Hệ thống kinh hãi hét lên,【Tiêu rồi tiêu rồi, cậu bại lộ rồi, cậu sắp bị làm thịt rồi!】
Sở Thời Từ không sợ, Tô Triết Ngạn không màng nguy hiểm đến chợ đêm tìm cậu.
Điều này cho thấy cậu có địa vị rất cao trong lòng nam chính.
Đừng nhìn giá trị sức sống chỉ có 38 điểm, nếu số điểm yêu thích có thể số hóa, chắc chắn sẽ cộng thêm được 60 điểm.
Sở Thời Từ được cưng mà kiêu, đặc biệt tự tin, duỗi tay đẩy con dao trước mặt, “Tôi đã nói tôi là con người rồi, nhưng anh không tin.”
Tô Triết Ngạn khẽ nheo mắt nhìn Sở Thời Từ.
Bởi vì robot nhỏ được Công nghệ Vĩnh Sinh sản xuất, cho dù nó cư xử như một người sống, Tô Triết Ngạn cũng không ngạc nhiên lắm.
Ngay từ hơn mười năm trước, Công nghệ Vĩnh Sinh đã cho ra đời robot mô phỏng.
Bất kể là ngoại hình hay cách nói chuyện cũng không khác gì con người.
So với những con robot cao cấp kia thì con robot đồ chơi này thực sự không có gì đặc biệt cả.
Ban đầu, Tô Triết Ngạn nghĩ rằng Sở Thời Từ là một bản cập nhật của phiên bản cài sẵn, và chưa bao giờ nghĩ đến các khía cạnh khác.
Sự sùng bái người sáng lập sẽ được cấy vào con chip của robot cùng với quá trình sản xuất.
Các robot do Công nghệ Vĩnh Sinh sản xuất đều coi mẹ của chúng là Chúa sáng thế.
Nếu Sở Thời Từ không biết bà ấy, vậy cậu chắc chắn không phải là robot.
Công nghệ Vĩnh Sinh được chống lưng bởi hoàng thất và các chi nhánh của nó đi sâu vào các quốc gia giữa các vì sao, nó cũng là một cái tên quen thuộc trong đế quốc và thậm chí toàn bộ lĩnh vực sao.
Người được in trên mặt đồng tiền mệnh giá 50 của đế quốc chính là người đã sáng lập ra Công nghệ Vĩnh Sinh.
Chính bà là người đã đưa đế quốc bước vào thời đại thông minh, và cũng chính bà là người đã nghiên cứu ra vắc-xin ức chế, giải quyết triệt để vấn đề pheromone thao túng sự tỉnh táo của AO.
Có lẽ sẽ có người không biết tên bà, nhưng tuyệt đối sẽ không có người không nhận ra khuôn mặt của bà.
Sở Thời Từ hoàn toàn không biết gì về bà cả, vậy cậu chắc chắn cũng không phải là con người.
Nhìn con robot đang phân cao thấp với mũi dao trước mặt, Tô Triết Ngạn rơi vào trầm tư.
Vậy thì rốt cuộc đây là thứ gì?
Con robot vẫn đang đổ vỏ với tâm thế cây ngay không sợ chết đứng, hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa của hắn.
Tô Triết Ngạn dùng mũi dao chọc vào người nó, robot che ngực kinh ngạc nhìn hắn, như thể nó không ngờ rằng hắn lại thật sự nhẫn tâm xuống tay.
Hắn chần chờ một lúc lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Mi là thứ gì.”
Sở Thời Từ chắp tay sau lưng, “Người.”
Sắc mặt Tô Triết Ngạn lạnh đi, “Không có người nào ngu ngốc như mi cả, đến bây giờ vẫn nói dối ta.
Có phải mi cho rằng ta không thể sống thiếu mi nên bắt đầu không thèm sợ đúng không?”
Hắn cầm con robot lên, bắt đầu cạy cái nắp trên ngực nó.
Sở Thời Từ có chút tức giận, nhưng có tật giật mình vẫn chiếm nhiều hơn, cậu che ngực nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ tôi là người, anh không tin thì thôi.”
Tô Triết Ngạn không nói gì, bây giờ đầu óc của hắn đang rất rối.
In logo của Vườn Địa Đàng nhưng lại không phải là robot của Công nghệ Vĩnh Sinh.
Rõ ràng là sản phẩm nội địa của đế quốc nhưng lại không phải là người của đế quốc.
Ngôi sao hoang vu sẽ chặn tín hiệu, ngay cả công nghệ tiên tiến nhất cũng chỉ có thể bắt tín hiệu một cách đơn phương mà thôi.
Xét về mặt kỹ thuật, không có khả năng ai đó điều khiển robot từ xa để giám sát hắn.
Xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, hắn nên tháo rời robot, đập nó thành nhiều mảnh hoặc chôn nó tại chỗ.
Tô Triết Ngạn im lặng một lúc lâu, dùng một lực nhẹ trên tay, hắn cạy nắp pin trên ngực robot ra.
Robot nằm trên tay hắn, mờ mịt nhìn vào ngực hắn, dường như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Hắn cắn răng, mũi dao nhắm ngay đầu con robot.
Ở đó có một khe hở và một cái đinh vít nhỏ.
Nó được bao phủ bởi lớp sơn màu bạch kim, nhìn qua không có gì nổi bật.
Tô Triết Ngạn hít một hơi thật sâu, đâm một nhát dao với sắc mặt lạnh lùng, mũi dao đâm vào khe hở chỗ liên kết.
Hệ thống ngăn chặn cảm giác đau, Sở Thời Từ chỉ cảm thấy có cái gì chọc vào đỉnh đầu mình.
Ý thức được nam chính đang làm gì, cậu vội vàng hô: “Anh Ngạn anh Ngạn, tôi có thể giải thích! Anh đừng kích động, đừng vội mở mà!”
Cậu chưa kịp nói xong thì trong khoang con nhộng có một âm thanh khe khẽ vang lên, một cái đinh vít nhỏ lăn xuống đất.
Hệ thống tặc lưỡi hai lần,【Cậu lộ dây điện rồi, bé yêu của tôi ơi.】
Sở Thời Từ sờ sờ đầu, chạm đến dây điện bên trong từ khe hở.
Ban đầu cậu không buồn lắm, Tô Triết Ngạn dù sao cũng là một vị tướng quân, thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn và thận trọng.
Nếu dễ dàng buông tha cho cậu, đó mới là điều không bình thường.
Nhưng sau khi chạm vào dây điện, cậu bỗng cảm thấy rất buồn.
Cậu chưa bao giờ ý thức được rằng bản thân là một con robot hỏng một cách rõ ràng như thế này.
Sở Thời Từ run lên hai lần,