Địa điểm hát là một KTV hàng đầu ở thành phố Z.
Mức tiêu phí hơi cao, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những nơi mà học sinh trung học thường đến.
Trang nhã và xa hoa, đâu đâu cũng lộ ra hơi thở của sự đắt đỏ.
Hiệu quả cách âm rất tốt, trong hành lang hầu như không nghe thấy âm thanh gì.
Hàm Ninh Ninh đã sớm quên béng bầu không khí kỳ lạ trong xe lúc nãy, tung tăng chạy theo người phục vụ vào bên trong.
Minh Triết cất bước định đuổi theo, nhưng lại bị bác sĩ Trần giữ vai: “Tiểu Triết, con người là động vật có tính xã hội.
Tôi vẫn khuyên em nên tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, điều này sẽ giúp em cải thiện bệnh tình của mình.”
Minh Triết cầm lấy siêu nhân nhỏ đang nằm trên cổ áo của mình, nhìn về phía bác sĩ Trần với gương mặt không cảm xúc: “Tôi nghĩ tôi đã khỏi bệnh rồi.”
Bác sĩ Trần thoáng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn ta thuận thế kéo Minh Triết đến bên cạnh mình, “Đây là chuyện tốt, ngày mai tôi sẽ cho em làm kiểm tra tâm lý.”
Minh Triết không nói gì, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Hàm Ninh Ninh giành được quyền chọn loại phòng vip, thế là cô đã chọn một phòng riêng loại nhỏ theo phong cách rock and roll.
Sở Thời Từ còn tưởng rằng loại nữ sinh ngốc nghếch, đáng yêu như cô sẽ thích những bài hát ngọt ngào.
Ai ngờ Hàm Ninh Ninh vừa cầm mic đã quất một bản heavy metal.
Cô hát cực kỳ sung, trong phòng riêng rất ồn ào.
Minh Triết khó chịu cau mày.
Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu la của bác sĩ Trần.
“Em đang rất căng thẳng, môi trường tối tăm và ầm ĩ khiến em không thoải mái ư?”
Minh Triết không trả lời, yên lặng đứng dậy và đi ra khỏi phòng riêng.
Cậu bé mới vừa thở hắt ra một hơi ở ngoài cửa, cánh cửa bên cạnh lại mở ra.
Bác sĩ Trần đóng cửa lại, đưa cho cậu bé một thanh sô-cô-la, “Ăn chút sô-cô-la có thể khiến em thả lỏng rất nhiều đấy.”
Minh Triết lẳng lặng nhìn thanh sô-cô-la, hai má dần đỏ lên.
Cậu bé hé môi: “Xin lỗi, tôi dị ứng với sô-cô-la.”
Sở Thời Từ ngồi trong túi, khoanh tay lắc đầu.
Mấy năm qua đi, trình độ nói dối của Minh Triết vẫn tệ như vậy.
Bác sĩ Trần mỉm cười, không nói gì thêm, trực tiếp nhét thanh sô-cô-la vào túi áo của Minh Triết.
Lúc thu tay lại, hắn ta chạm vào đầu Sở Thời Từ.
Bác sĩ Trần nhướng mày, “Đây là…”
Minh Triết vừa định lùi về sau, song lập tức dừng lại.
Cậu bé lấy Sở Thời Từ ra và lắc lắc trước mặt bác sĩ Trần: "Đồ chơi của tôi.”
Bác sĩ Trần rút tay lại: “Thì ra là một tượng người bằng đất nặn, nó là bạn của em à?”
Đỏ ửng đã tan đi, Minh Triết lấy lại bình tĩnh, “Không phải, chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”
Sở Thời Từ ngơ ngác nhìn cậu bé, đầu óc mơ hồ, như thể cậu đã nắm bắt được điều gì đó.
Bác sĩ Trần gật đầu, “Em tự làm ư, có thể cho tôi xem không?”
Sở Thời Từ cảm nhận được những ngón tay của Minh Triết đang run lên.
Sau đó, Minh Triết đưa cậu cho bác sĩ Trần.
Sở Thời Từ bắt đầu giả chết, mặc cho bác sĩ Trần cầm lấy đánh giá.
Qua vài giây, cậu trở về trong túi của Minh Triết.
Bác sĩ Trần bỏ qua chủ đề này và bắt đầu hỏi Minh Triết về tình hình học tập.
Minh Triết trả lời rất ngắn gọn, chỉ ậm ừ vài tiếng, gần như giết luôn chủ đề.
Cuộc đối thoại giữa hai người hoàn toàn phụ thuộc vào bác sĩ Trần làm sôi động bầu không khí.
Trò chuyện một hồi, bác sĩ Trần thở dài, “Em vẫn như vậy, vẫn không thích giao tiếp với người khác.”
Minh Triết mím môi, “Xin lỗi, tôi đã quen ở một mình rồi.”
“Nhưng trong lòng em khao khát được người khác quan tâm, em không thích sự cô độc.
Chỉ cần ở bên cạnh em lâu thì sẽ phát hiện em là một người rất tốt.
Động vật càng cao cấp thì ngôn ngữ càng phong phú, các sinh vật củng cố tình cảm thông qua giao tiếp.
Tiểu Triết, hãy dũng cảm bước ra và thực hiện bước đầu tiên đi.”
Bác sĩ Trần xoay người lại, giơ tay làm động tác ôm.
Hắn ta còn chưa tiến lên, Minh Triết đã lập tức lùi về sau né tránh.
Bác sĩ Trần thở dài thườn thượt: “Hai năm qua, tôi đã giúp những đứa trẻ trong nhóm bước ra khỏi bóng ma.
Ấy vậy mà lại không giúp được gì cho em, tôi xin lỗi, đây là sơ suất của tôi.
Này đã là lần thứ hai rồi… Tôi hy vọng em có thể tốt lên.”
Hắn ta lại đưa tay ra, thử tới gần Minh Triết.
Minh Triết trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm nói: “Xin lỗi bác sĩ, ôm với tôi mà nói vẫn còn quá sớm.”
Sau đó đi vòng qua hắn ta vào thẳng phòng riêng.
Sở Thời Từ thò đầu qua mép túi để nhìn lén.
Bác sĩ Trần thu cánh tay lại, lần đầu tiên trên khuôn mặt luôn ôn hòa của hắn ta lộ ra một chút buồn bã.
Trong phòng riêng, Hàm Ninh Ninh đã hát xong bản heavy metal, cô đang hát ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.
Giai điệu nhẹ nhàng và du dương khiến Minh Triết thả lỏng cơ thể.
Bác sĩ Trần cầm lấy cái mic khác cùng song ca với Hàm Ninh Ninh.
Hắn ta hát rất khá, Hàm Ninh Ninh rất hưng phấn.
“Bác sĩ Trần, chú cũng biết bài này hả, con cứ tưởng rằng chú không thích xem phim thần tượng chứ!”
Bác sĩ Trần lấy điện thoại ra, “Con gái của chú hay xem lắm, chú sẽ xem với con bé sau khi tan tầm.
Thế nào, con gái chú có đẹp không?”
Hàm Ninh Ninh rất dễ bị dắt mũi, chủ đề ngay lập tức chuyển sang con gái của bác sĩ Trần.
Tiếng nhạc đã dừng lại và biến thành nhạc không lời nhẹ nhàng.
Âm lượng không lớn, dùng để xoa dịu tâm trạng của khách.
Minh Triết không tham gia cùng họ mà ngồi một mình trên sô pha chơi bài.
Lúc cậu bé đang xây tháp bài, Sở Thời Từ bay đến bên tai cậu bé: "Tại sao lúc nãy em lại lấy anh ra ngoài vậy?"
Minh Triết nghiêng người che chắn cho cậu: "Nếu tỏ ra quá quan tâm sẽ để lộ nhược điểm của mình."
Sở Thời Từ sửng sốt, "Em cảm thấy bác sĩ Trần có vấn đề hả?"
Minh Triết hơi nghiêng đầu: "Vì sao chú ấy lại chấp nhất với việc tiếp xúc thân thể với em như thế?"
"Phương pháp giải mẫn cảm?"
Câu này chạm vào điểm mù kiến thức của Minh Triết.
Cậu bé tra một lúc trên Internet và tìm thấy "phương pháp giải mẫn cảm có hệ thống".
Đại khái là xây dựng các tình huống tương quan, thông qua những thử nghiệm lặp đi lặp lại và tiến hành từng bước một, từng chút giúp người đó thoát khỏi sự sợ hãi và lo âu.
Minh Triết kháng cự việc tiếp xúc thân thể, cho nên bác sĩ Trần bèn tiếp xúc với cậu bé không ngừng.
Làm vậy thoạt nhìn cũng chẳng có vấn đề gì.
Minh Triết cau mày trầm tư: "Do em hiểu lầm."
Sở Thời Từ vẫn đang suy nghĩ về cảnh ban nãy.
Khi bác sĩ Trần nhìn Minh Triết, ánh mắt luôn rất đỗi dịu dàng, chỉ có vừa rồi là lộ ra một chút thất vọng.
Cậu có cảm giác bây giờ mình đang bị chia thành nhiều phần.
Một phần cảm thấy không có lợi sẽ không làm, bác sĩ Trần nhiệt tình như thế, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
Một phần lại cảm thấy bác sĩ Trần có thể chính là người tốt trong truyền thuyết, không cầu danh lợi, chỉ đơn giản là muốn tốt cho Minh Triết mà thôi.
Sở Thời Từ càng nghĩ càng rối, cậu bực bội lắc đầu: "Tiểu Triết, em không tin chú ta lắm hả?"
Minh Triết không nói gì.
Cậu bé chơi với những lá bài, tháp bài càng ngày càng cao.
Sở Thời Từ chọt chọt lỗ tai cậu bé, "Tiểu Triết?"
Những ngón tay thon dài trắng nõn run lên, tháp bài sụp đổ trong nháy mắt, quân bài nằm rải rác trên bàn thủy tinh.
Minh Triết quay qua nhìn Sở Thời Từ: "Bọn em chỉ mới gặp nhau có hai lần thôi, em sẽ không hoàn toàn tin tưởng chú ấy."
Cậu bé cầm Sở Thời Từ trong tay, đặt bên môi nhẹ giọng nói: "Không phải nhằm vào bác sĩ Trần, cũng không phải thấy chú ấy có vấn đề ở đâu, nhưng em là người rất đa nghi.
Anh à, ngoại trừ anh, em sẽ không toàn tâm toàn ý tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này."
.............
Trên đường về nhà, Sở Thời Từ vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc phấn khích.
Thiên hạ nhiều người như vậy, Minh Triết chỉ tín nhiệm một mình cậu.
Khiến cậu thấy kiêu ngạo quá đi thôi.
Bác sĩ Trần lái xe đưa họ về, nhà của Hàm Ninh Ninh gần trường nên xuống xe giữa đường.
Trong 30 phút lái xe còn lại, trên xe chỉ có bác sĩ Trần và Minh Triết.
Lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ, bác sĩ Trần nhìn Minh Triết qua kính chiếu hậu: "Vừa rồi ở KTV, em chẳng hát gì nhiều."
Câu này nói quá hàm súc rồi, phải nói là Minh Triết không hát một bài nào mới đúng.
Cậu bé mân mê tượng đất nặn, thản nhiên đáp: "Không thích."
Trong xe vang lên tiếng thở dài của người đàn ông, "Em với cậu ấy thật giống nhau."
Nếu đối thoại với bác sĩ Trần là người khác, có lẽ người đó sẽ hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Nhưng Minh Triết không phải người bình thường, cậu bé không tiếp lời mà vẫn cúi đầu chơi tượng đất.
Bác sĩ Trần đã quen với tính tình của Minh Triết.
Hai người im lặng suốt đường đi, xe thương vụ chậm rãi lái đến tầng dưới khu chung cư.
Lúc Minh Triết chuẩn bị lên lầu, bác sĩ Trần xuống xe và đưa tay về phía cậu bé, "Nếu em không quen ôm, vậy chúng ta bắt tay nhé?"
Minh Triết không từ chối.
Khoảnh khắc hai người bắt tay nhau, bác sĩ Trần đột nhiên ra sức, Minh Triết bị hắn ta kéo vào lòng trong lúc không hề để phòng.
Cơ thể cậu bé lập tức căng cứng, nhanh chóng đẩy bác sĩ Trần ra.
Khi Minh Triết cảnh giác nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt của của bác sĩ Trần hiện lên sự thất vọng.
Giọng nói luôn dịu dàng của người đàn ông lúc này mang theo chút áy náy, "Em đang rất sợ hãi, Minh Triết.
Không sao đâu, những người làm em tổn thương đã đi hết rồi, em có thể yên tâm tiếp xúc với mọi người rồi.
Lúc trước tôi không thể giúp được đứa trẻ đó, bây giờ tôi hy vọng mình có thể kéo em ra khỏi bóng tối.
Tuy tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không thể thoát khỏi bóng ma năm ấy."
"Em ấy tự sát ngay trước mặt tôi, khi đó em ấy mới mười bốn tuổi thôi.
Đôi khi tôi nhìn em mà cứ ngỡ như nhìn thấy em ấy vậy.
Chắc có lẽ em đang thắc mắc tại sao tôi lại nhất quyết muốn điều trị miễn phí cho em."
Hắn ta dừng một chút, một lần nữa đưa tay về phía Minh Triết: "Tôi muốn bù đắp những tiếc nuối năm đó, nếu cách điều trị của tôi khiến em không thoải mái, về sau chúng ta có thể giữ khoảng cách.
Tất cả đặt cảm thụ của em lên hàng đầu nên em không cần phải lo lắng."
Minh Triết không nhúc nhích, đứng cách đó vài mét, cúi đầu nhìn tay hắn.
Hai người im lặng một lúc lâu, bác sĩ Trần chủ động nói sang chuyện khác.
Hắn ta liếc nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, việc điều trị không thể vội vàng được.
Tiểu Triết, ngày mai gặp lại nhé?"
"Được, ngày mai gặp."
............
Lúc nãy khi hai người trò chuyện, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Sở Thời Từ không dám cử động.
Đêm đó, Minh Triết nằm nghiêng trên giường, "Anh ơi, "cậu ấy" mà bác sĩ Trần nói là ai vậy."
Sở Thời Từ thuật lại đại khái những gì "Mèo Con" đã nói.
Từ điểm này, mọi hành động của bác sĩ Trần đều đã rõ.
Hắn ta giúp đỡ Minh Triết miễn phí không phải bởi vì bản chất của hắn tốt bụng hay làm việc tốt mà không cần báo đáp.
Bác sĩ Trần có một sự tiếc nuối không bao giờ quên, mà Minh Triết lại tình cờ rơi vào tình cảnh tương tự như nam sinh đó.
So với lòng tốt vô cớ, việc có mục đích như vậy khiến người ta yên tâm hơn hẳn.
Sáng sớm hôm sau, Minh Triết nhận được tin nhắn từ bác sĩ Trần.
【Mười giờ chờ tôi dưới lầu, tôi lái xe qua đón em.】
Sau khi trả lời, Minh Triết gọi cho Tiểu Hà.
Một thời gian không liên lạc, giọng nói của Tiểu Hà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Micrô truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của thiếu niên, "Ê! Minh Triết, nghĩ gì mà gọi cho anh đấy! Lâu rồi không gặp, chú mày có nhớ anh không?"
"Bây giờ anh thế nào rồi, có còn ý định tự tử không?"
"Không, bác sĩ Trần đã chữa khỏi cho anh lâu rồi.
Vị bác sĩ mà mày giới thiệu trâu bò thật đó.
Anh vẫn chưa cảm ơn chú mày đàng hoàng, chờ khi nào anh đến thành phố Z xem vùng*, anh sẽ mời mày ăn bữa cơm!"
*看场子: chả biết edit sao nữa, baidu giải thích là xem xét tình hình để thu phí bảo kê đồ á.
Minh Triết lại liên lạc với những người khác trong nhóm.
Cả đám trẻ em vốn đang đòi tự tử giống Tiểu Hà về cơ bản đều đã bước ra khỏi bóng ma và có thể sống một cuộc sống bình thường.
Sau khi Minh Triết nói chuyện với người bạn cuối cùng trong nhóm, Sở Thời Từ nghe thấy lời nhắc của hệ thống.
【Nhiệm vụ ẩn: Tâm nguyện của nam chính - Toàn bộ thành viên sống sót (17/17), đã hoàn thành.】
Hệ thống đang pha chế thuốc lập tức ném lọ thuốc đi,【Á, là tiền thưởng! Ông đây yêu nhất là tiền thưởng!】
Sở Thời Từ nhiều lần nghi ngờ bác sĩ Trần, cuối cùng nhận ra rằng lần nào cũng là do mình suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù giá trị sức sống đã tăng thêm hai điểm vào ngày hôm qua, nhưng giá trị sức sống của Sở Thời Từ hiện tại chỉ có 52 mà thôi, còn thấp hơn cả Minh Triết.
Cậu biết mình có vấn đề về tâm lý nên không thể đưa ra phán đoán chính xác được.
Sở Thời Từ chọn cách nằm im và tin rằng trên đời này có chân tình.
................
Sáng hôm sau, bác sĩ Trần không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo hai người.
Là người bạn của hắn ta làm việc trong bệnh viện số 2 ở thành phố Z cùng đàn em của anh ta.
Hàm Ninh Ninh cũng ở trong xe thương vụ, khi nhìn thấy Minh Triết đi tới, cô mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng nha hotboy, chú Trần định đưa chúng ta đến Happy City* mới mở đó.
Nhanh lên, nhanh lên, tớ không thể chờ được nữa!"
*Tui search thì hình như là công viên giải trí á.
Vốn dĩ lúc nhìn thấy có hai người lạ trong xe, Minh Triết không định lên xe đâu.
Nhưng khi phát hiện Hàm Ninh Ninh cũng ở phía sau, cậu bé thở dài rồi cũng ngồi vào hàng ghế phía sau.
Thật ra Sở Thời Từ rất bội phục Hàm Ninh Ninh.
Có ba người đàn ông ngồi trên xe, vậy mà một nữ sinh cấp ba như cô lại dám lên xe một mình.
Phỏng chừng trong nhận thức của cái con người ngây thơ này, cô đã trở thành bạn bè với bác sĩ Trần.
Cũng như có thiện cảm ban đầu rất cao đối với nghề nghiệp của bác sĩ Trần.
Nữ