Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (18 - End)
Lần đầu tiên trong đời Minh Triết có loại cảm giác này.
Cậu bé không hiểu đó là gì nên đã lên mạng tra thử và phát hiện nó giống kiểu tim đập thình thịch.
Minh Triết cảm thấy việc khám bệnh qua mạng đúng là bậy bạ mà.
Siêu nhân nhỏ nuôi mình lớn thế này, sao mình lại có thể có những suy nghĩ lung tung như vậy với anh ấy chứ.
Để xác minh tình cảm của mình, đêm đó khi về nhà, cậu bé lại ôm Sở Thời Từ ngủ.
Giấc ngủ vẫn rất yên bình, không hề có những suy nghĩ kiều diễm nào cả.
Tuy nhiên, đêm đó cậu bé có một giấc mơ, trong mơ cậu bé giống như biến thành một người khác.
Cậu bé không biết vì sao mình lại đi đến một công viên gần đó rồi đi thẳng đến một rừng cây nhỏ hoang vắng.
Ở đó có hai người đàn ông đang xé quần áo của một cậu bé.
Minh Triết muốn cứu cậu bé ấy, nhưng trong giấc mơ cậu bé không thể di chuyển được dù chỉ một bước.
Khi tiếng động kết thúc, cậu bé ấy đã nằm bất động trong rừng cây, người đầy vết thương, hệt như một xác chết.
Minh Triết giật mình tỉnh giấc, ngồi thẳng dậy.
Cậu bé không thấy rõ khuôn mặt của cậu bé ấy, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Minh Triết vô thức nhìn về phía Sở Thời Từ bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.
Cậu bé lay nhẹ Sở Thời Từ, cúi người nói nhỏ: "Anh ơi, khi còn bé anh có từng gặp nguy hiểm trong công viên không?"
Sở Thời Từ đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị đánh thức.
Cậu mơ màng lẩm bẩm: "Có gặp được, hai tên biến thái."
Minh Triết lập tức cứng đờ người.
"Nhưng có một anh trai đã cứu anh......!Anh ấy rất giống em."
Sở Thời Từ nói xong lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, điên cuồng ăn hủ tiếu xào trong mộng.
Câu cuối cùng quá mơ hồ nên Minh Triết nghe không rõ.
Cậu bé lau mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa ôm siêu nhân nhỏ của mình vào lòng.
Giấc mơ đó tới quá đột ngột, sau này Minh Triết không còn mơ thấy nữa.
Minh Triết học khoa học tự nhiên vì hóa học và vật lý rất thú vị.
Căn tin của trường bị phát hiện có phân chuột, thế là học sinh bắt đầu tự mang theo bữa trưa.
Sở Thời Từ thấy tin này trong nhóm phụ huynh liền vỗ ngực nói rằng từ giờ trở đi sẽ nấu ba bữa ăn cho Minh Triết.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ dậy thật sớm, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Minh Triết.
Trời còn chưa sáng nên bà nội vẫn chưa thức.
Minh Triết lặng lẽ đứng ở cửa bếp nhìn Sở Thời Từ đang bận rộn bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân của cậu bé, Sở Thời Từ quay đầu lại cười với cậu bé, "Em đi rửa mặt đi, anh sẽ chuẩn bị sẵn cho em.
Anh nấu ăn giỏi lắm đấy, đẳng cấp của một đầu bếp đó nha."
Khi nói đến nấu nướng, Sở Thời Từ đặc biệt tự tin.
Lúc may búp bê và đánh nhau trên đường phố cậu cũng mang dáng vẻ này.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ tự tin này của cậu, trái tim Minh Triết lại đập nhanh hơn.
Cậu bé đã nói chuyện riêng với Hàm Ninh Ninh qua mạng về việc này, ẩn danh tên người đó và bắt đầu câu hỏi bằng "Tôi có một người bạn".
Hàm Ninh Ninh rất kích động: "Bạn của cậu rung động với người cùng giới rồi, đây chính là tình yêu nam nam đó! Chỉ cần CP đẹp thì tính hướng nào tớ cũng húp hết! Để tớ giới thiệu cho cậu mấy quyển đam mỹ, cậu có thể hỏi người bạn ấy xem cảm thấy thế nào."
Minh Triết nghiêm túc đọc xong, sắp xếp lại tất cả các lỗi lớn nhỏ trong tiểu thuyết, lập thành văn bản rồi gửi cho cô.
Nhìn thấy thông báo tin nhắn, Hàm Ninh Ninh cứ tưởng rằng có chuyện để hóng.
Sau khi mở tài liệu và xem nội dung, cô đã bí mật đổi ghi chú của Minh Triết từ "hotboy lạnh lùng" thành "cậu bé kính hiển vi".
Minh Triết không học được gì từ tiểu thuyết đam mỹ cả.
Cậu bé cho rằng đây là sự xao động của tuổi dậy thì, là sự tiết ra quá nhiều dopamine* làm ảnh hưởng đến mình.
*Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh.
Dopamine có tác dụng tạo cảm giác vui vẻ, cải thiện tâm trạng, khả năng tập trung và sáng tạo của con người.
Dopamine hormone thường được sản xuất nhiều khi cơ thể mong muốn được tặng thưởng.
Nó kích thích não bộ liên tưởng đến những ham muốn về các sở thích làm bạn cảm giác vui vẻ như ăn uống, mua sắm hoặc hoạt động tình dục.
(vinmec.com)
Tuy nhiên trong sách nói rằng hầu hết mọi người sẽ bị thu hút bởi người khác giới, nhưng cậu bé lại rung động với đàn ông.
Minh Triết suy tư hồi lâu và nhận ra rằng có lẽ mình cũng là người đồng tính giống Sở Thời Từ.
Cậu bé không quá để tâm đến chuyện này, qua một thời gian thì sẽ ổn thôi.
So với một người sống không tiện mang theo bên mình, cậu bé thích tượng đất nhỏ hơn.
............
Từ khi tình địch chủ động xuống sân khấu, Sở Thời Từ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.
Ngày nào cậu cũng lật lịch, ngóng trông ông xã trưởng thành.
Minh Triết chưa đủ 18 tuổi mà đã cao tới 1m9.
Sở Thời Từ ngẩng đầu nhìn cậu bé, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Mọi người đều ăn cơm mà lớn, sao thế giới nào người đàn ông của cậu cũng cao hơn cậu vậy?
Hệ thống đi ngang qua nói: 【Còn chưa xác định quan hệ đã gọi chồng ơi chồng à rồi.
Tuy nữ chính không còn, nhưng lỡ như nam chính không có tình cảm với cậu thì sao?】
"Thế thì ta đành phải dùng biện pháp cưỡng ép thôi."
【Cái câu khoác lác này cậu nói cho tôi nghe ít nhất cũng chục lần rồi, đổi câu gì mới hơn đê.】
Sở Thời Từ trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Sinh không cùng chăn nhưng chết cùng một huyệt, hai nhát dao, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục.
Ta là người nhỏ nhen và có tính chiếm hữu rất mạnh.
Thằng bé là anh Ngạn của ta, ta tuyệt đối sẽ không chấm chấm nước mắt mà chúc phúc đâu.
【Đm.】
Câu nói khoác mới quá đáng sợ, hệ thống không bao giờ giỡn kiểu này với Sở Thời Từ nữa.
Nó sợ lỡ chọc ký chủ nóng nảy thì nam chính sẽ bị đâm chết mất.
Sở Thời Từ là biến thành người, cậu không có hộ khẩu, là một người ở lậu.
Cậu không thể tìm được việc làm nên chỉ có thể làm đồ thủ công ở nhà.
Hệ thống gọi đây là "kim ốc tàng kiều".
Bà nội cho rằng cậu quá cùi bắp nên không tìm được việc làm, bèn nhiệt tình giúp cậu giới thiệu một số công việc.
Sở Thời Từ từ chối trong nước mắt.
Minh Triết bước vào năm cuối cấp ba, cậu bé bắt đầu đi sớm về trễ, mỗi ngày về đến nhà làm bài tập xong là ngủ ngay.
Sự giao tiếp giữa hai người dần dần giảm sút, hơn nữa Minh Triết lại ít nói, một tuần họ nói chuyện với nhau chưa được mười câu.
Hệ thống gọi trạng thái này là: "chồng lạnh nhạt · thất niên chi dương*".
*nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Sở Thời Từ sống ở nhà họ Minh được hai năm, bà nội thấy cậu không nhà, không xe, không việc làm, đã 25 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Làm bà cũng sốt ruột theo, một hai bắt Sở Thời Từ đi xem mắt.
Vào chủ nhật, Minh Triết cuối cùng cũng dành được chút thời gian rảnh từ việc học phức tạp của mình, cậu bé muốn chơi với tượng đất nhỏ một lúc.
Vừa xoay đầu liền thấy Sở Thời Từ ăn mặc lịch sự, trên tay còn cầm một bó hoa.
Minh Triết khẽ nhíu mày: "Anh à, anh đang làm gì vậy?"
Sở Thời Từ chưa kịp trả lời, bà nội đã từ phía sau ló đầu ra: "Thằng bé bao lớn rồi, tầm 25 tuổi ở thời của bà đã có con cái lớn tồng ngồng hết rồi.
Mỗi ngày chỉ biết ở nhà làm búp bê, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ độc thân cả đời mất."
Minh Triết sửng sốt, "Thế hai người..."
"Đi xem mắt đó.
Ông nội Vương của con giới thiệu đó, cháu gái của ông ấy đẹp lắm, đẹp vô cùng.
Tiểu Từ tuy không có nhà cũng không có xe, nhưng thằng bé là người tốt, lại biết nhiều thứ, cùng lắm thì ở rể thôi.
Sở Thời Từ đã thuộc nằm lòng mấy câu này luôn rồi.
Cậu không muốn đi, nhưng bà nội cứ nhắc mãi.
Cậu bị bà nội kéo đi xem mắt, Minh Triết vác khuôn mặt đen xì đi theo sau.
Bà nội muốn đuổi cậu bé về nhưng cậu bé không chịu.
Siêu nhân nhỏ thuộc về cậu bé, cho dù đã biến thành người thì cũng là người của cậu bé.
Minh Triết có chiếm hữu rất mạnh, không đời nào cậu bé chúc phúc trong nước mắt đâu.
Ông lão tổ chức buổi xem mắt thích chạy theo xu hướng nên địa điểm xem mắt là ở một quán cà phê.
Nam nữ hai bên đều đã có mặt, Minh Triết muốn ở lại nhưng bị bà nội lôi đi.
Cậu bé đứng sau cột điện gần quán cà phê, nhìn chằm chặp hai người bên trong qua vách kính.
Bà nội ở phía sau kéo cậu bé: "Người ta đi xem mắt, con ở đây làm trò gì, sao lúc này con lại bướng bỉnh thế không biết!"
Vẻ mặt Minh Triết bình tĩnh, hai tay bấu chặt cột điện.
Sở Thời Từ là của cậu bé, dĩ nhiên cậu bé phải ở đây canh chừng.
Đối tượng xem mắt là một người phụ nữ trẻ đẹp.
Sở Thời Từ ngồi xuống, chuẩn bị nói thẳng.
Người phụ nữ nhìn cách ăn mặc theo thẩm myc của người già của cậu, cười ngượng ngùng: "Anh cũng bị kéo tới đây à?"
Sở Thời Từ đặt bó hoa xuống: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Hai người cười ngượng với nhau, bắt đầu trò chuyện từ việc học sách giáo khoa ngữ văn ở trường tiểu học cho đến việc lên cấp hai phải học thuộc lòng những bài thơ cổ như thế nào.
Sau đó thì không còn chủ đề nào để nói nữa, bởi vì nó đã chạm đến điểm mù kiến thức của Sở Thời Từ.
Người phụ nụ ho nhẹ một tiếng, trộm nghiêng đầu: "Anh chàng đứng sau cột điện đằng kia cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Sở Thời Từ quay đầu lại nhìn, vừa lúc chạm mắt với Minh Triết.
Trên mặt Minh Triết không có biểu cảm gì, chỉ có gân xanh trên trán bộc lộ tâm trạng của cậu bé lúc này.
Sở Thời Từ cảm thấy lông trên lưng mình dựng đứng hết cả lên.
Cậu run rẩy nói: "Là Tiểu Triết...!Tôi không có nhà, đang ở tạm nhà em ấy."
"Không có ký túc xá cho công nhân hả?"
"Tôi cũng không có việc làm."
Người phụ nữ lấy danh thiếp từ trong túi ra, "Tôi vừa định nói rằng anh có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy, có muốn thử làm người dẫn chương trình không? Không yêu cầu kinh nghiệm, đào tạo miễn phí.
Chúng tôi có thể cung cấp ký túc xá cho nhân viên và vẫn đang tuyển người.
Nếu anh có hứng thú thì chúng ta làm phỏng vấn ngay tại đây luôn."
Sở Thời Từ:???
Trên đường về, bà nội cứ hỏi đi hỏi lại Sở Thời Từ cảm thấy thế nào về buổi xem mắt.
Sở Thời Từ cảm thấy không ổn chút nào.
Bởi vì thân phận là một người ở lậu nên cậu đã bỏ lỡ một công việc tốt.
Bà nội tưởng cậu chưa tìm được đối tượng nên khó chịu trong lòng, vì thế lại muốn làm mai cho cậu.
Tay Sở Thời Từ đã tê rần rồi.
Cậu thuận tay đưa bó hoa cho Minh Triết, ôm lấy bà nội và bắt đầu bịa chuyện.
"Để con nói thẳng với bà vậy, con bị bệnh, vô sinh.
Con đi khám ở mấy bệnh viện rồi, bác sĩ nói đời này của con xem như chẳng còn hy vọng nào cả.
Nếu buộc phải như thế, thì chỉ có thể nhận nuôi thay cho sinh con thôi."
Bà nội im lặng.
Minh Triết nhìn bó hoa hồng trong tay, lại nhìn Sở Thời Từ trước mặt, gương mặt từ từ ửng đỏ.
Sự oán giận tích lũy nãy giờ tiêu tan ngay lập tức.
Minh Triết không hiểu cảm giác này là gì.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy người sống hình như tốt hơn tượng đất nhỏ chút xíu.
............
Từ khi bị giáo viên tách ra, Hàm Ninh Ninh đã nảy sinh tình cảm với bạn cùng bàn mới.
Tình cảm của nam nữ tan tành chẳng còn lại gì.
Vào nửa sau năm cuối cấp ba, Minh Triết tổ chức sinh nhật tròn 18 tuổi.
Trước khi trường cấp ba tỉnh thống nhất làm lễ trưởng thành, Sở Thời Từ đã tổ chức một buổi lễ riêng cho cậu bé.
Để làm Minh Triết vui vẻ, sau khi về phòng ngủ sau bữa tối, Sở Thời Từ cố tình biến về tượng đất nặn.
Cậu xoay vài vòng trước mặt Minh Triết, "Sao hả, có thấy hoài niệm không? Hôm nay em đã trưởng thành rồi, có thể chơi đất nặn cả ngày nha."
Minh Triết nâng tượng đất nặn lên.
Cậu bé mân mê nó một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy mình lỗ rồi.
Không lâu sau khi thi tốt nghiệp đại học, bà nội và ông cụ mà bà khiêu vũ đã thương nhau và hai người quyết định sống cùng nhau.
Hàm Ninh Ninh thích chụp ảnh, sau khi tốt nghiệp, cô đăng ký học chuyên ngành nhiếp ảnh.
Thành tích học tập của cô trên mức trung bình nên theo học tại một trường học bình thường.
Minh Triết nghĩ đến việc dạy kèm cho cô, nhưng đầu óc cô không đặt vào việc học mà ngày nào cũng chỉ nghịch máy ảnh.
Minh Triết từ chối mọi lời mời để vào Học viện Cảnh sát Hình sự.
Phía chính phủ giới thiệu rằng ngôi trường này là cái nôi của cảnh sát hình sự.
Đến ngày khai giảng, Sở Thời Từ đưa Minh Triết đi học.
Trường học ở nơi khác mà cậu thì không có chứng minh nhân dân.
Nên cậu đành phải biến thành siêu nhân nhỏ và nằm trên đầu Minh Triết.
Minh Triết đến sớm, cậu bé đặt một khách sạn gần đó.
Sở Thời Từ nhảy xuống từ đỉnh đầu cậu bé, đi quanh phòng vài vòng, hưng phấn xoa xoa tay.
"Anh ới, anh thống! Chồng em trưởng thành rồi, giờ em ấy là người lớn rồi!"
【Cậu đừng có cười như kiểu sắp ăn thịt người đến nơi ấy.】
Lúc Minh Triết kéo rèm lại, Sở Thời Từ đột nhiên biến thành người.
Cậu đứng trước mặt Minh Triết, vòng tay qua cổ cậu bé rồi từ từ sáp lại gần.
Minh Triết nhìn cậu với vẻ mặt bình tĩnh, "A Từ?"
Từ khi trưởng thành, Minh Triết không chịu cậu gọi là anh Từ nữa.
Mở miệng ra là A Từ, nói thế nào cũng không chịu sửa.
Rốt cuộc vẫn chưa biết được suy nghĩ của Minh Triết, và cũng chưa xác định được bọn họ là đơn phương hay là song phương.
Sở Thời Từ quyết định rụt rè một chút.
Cậu kéo chăn đắp lên người rồi nhướng mày với người đang đứng cạnh chiếc bàn cách đó không xa: "Tiểu Triết, em có muốn thử không?"
Minh Triết quay đầu lại thì thấy trên bàn bày nhiều loại đồ uống, một chai nước nóng và một đống hộp nhỏ kỳ lạ.
Cậu bé suy nghĩ một lúc, sau đó cầm một chai nước uống lên, "Cái này ạ?"
Sở Thời Từ nghiêng đầu sang một bên: "Qua bên phải một chút."
"Hồng trà?"
"Cái hộp nhỏ trong tầm tay em ấy."
Minh Triết cầm hộp lên và đọc giới thiệu trên đó.
Vài giây sau, cậu bé đặt nó lại chỗ cũ với khuôn mặt đỏ bừng.
Giọng nói êm tai của chàng trai lại vang lên cách đó không xa.
"Xấu hổ? Không muốn thử à?"
Dưới cái nhìn chằm chằm của Minh Triết, Sở Thời Từ từ từ kéo chăn xuống, để lộ đôi vai trắng nõn.
Chiếc chăn màu xanh lam chậm rãi trượt xuống, ánh mắt Minh Triết cũng theo đó mà dời xuống.
Sở Thời Từ ngoắc tay với cậu bé, "Tiểu Triết, em có thích anh không?"
Minh Triết nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn cậu.
"Nếu có cảm giác thì cầm hộp lại đây.
Để anh dạy cho em biết giữa hai người đàn ông