Vương Kiến Quốc nhận lấy Mẫn Tĩnh Di, đỡ cô ấy ra ngoài.
Tô Dung hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, cũng nhanh chóng đi ra ngoài."Sao thế sao thế?" Triệu Bằng và Hoàng Đào vây lại, nhìn bộ dạng ba người này, hơn nữa bà bác Lý không thấy, thật ra trong lòng Triệu Bằng đã có suy đoán."Bà bác Lý chết rồi." Vương Kiến Quốc trầm giọng tuyên bố.Quả nhiên là thế.
Triệu Bằng hiểu rõ gật đầu một cái: "Chết như thế nào?""Chắc là kích phát quỷ dị của nhà vệ sinh." Tô Dung nghĩ đến thảm trạng của đối phương, không nhịn được run lên, "Chết rất thảm."Bởi vì lúc làm trinh thám, nhất là đi điều tra vùng quê nghèo hoang vu, thường xuyên gặp được một ít người chết với kiểu lì kỳ, đối với hiện trường bà bác Lý chết mới vừa nhìn thấy, Tô Dung tiếp nhận rất nhanh.Vương Kiến Quốc cũng chú ý đến điểm này, không nhịn được nhìn Tô Dung một cái.
Mặc dù không biết trong nhà vệ sinh là có bộ dạng gì, nhưng nhìn Mẫn Tĩnh Di lúc trước cực kỳ bình tĩnh cũng bị dọa không nhẹ, cũng biết bên trong tuyệt đối rất kinh khủng.Tô Dung là một cô gái nhỏ mới thi đại học, đã có thể nhanh chóng thích ứng với loại hình ảnh đó rồi sao?Lúc bọn họ nói chuyện, Hoàng Đào đi đến bên cạnh Mẫn Tĩnh Di còn chưa bình tĩnh lại trong sợ hãi, nhẹ giọng an ủi: "Chị Mẫn, chị không sao chứ?"Mẫn Tĩnh Di lắc đầu, nhưng không nhịn được hốc mắt lại đỏ, ôm chặt lấy mình.
Cảnh tượng đó quả thật rất đáng sợ, cô ấy cảm giác cuộc đời còn lại có lẽ mình sẽ luôn mơ thấy ác mộng này."Dì Lý...!Năm nay dì Lý mới về hưu, vốn nên an hưởng tuổi già...!Nhưng mà...!Hu hu..." Cô ấy lại không nhịn được khóc lên,