Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại, quyết định thật nhanh: "Nhanh lên giường!""Hoàng Đào thì làm sao?" Tô Dung không nhịn được hỏi.Trong lúc nguy cấp, hiển nhiên Triệu Bằng không muốn lo cho người bị ô nhiễm này."Lo cho cô ta làm gì? Để cho cô ta chết đi!"Vương Kiến Quốc do dự một chút, nghiêng đầu cùng với Tô Dung khiêng Hoàng Đào đi lên một cái giường, sau đó cũng trở về giường mình, không quên xếp giày không cho mũi giày hướng về giường.Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ có Hoàng Đào là đang không ngừng giãy giụa đụng vào giường quan tài, vừa gào lên: "Để cho tôi đi xuống! "Ngài ấy" đến rồi! "Ngài ấy" đến đón tôi rồi!"Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng giãy giụa và tiếng kêu của cô ta.Đột nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên, tiếng Hoàng Đào cũng dừng lại.Đến đây, trong bóng tối đã không còn tiếng động gì nữa.Tô Dung che miệng, co rúc trong giường quan tài, cẩn thận không để cho mình hít thở quá lớn tiếng.
Cô cảm thấy không khí lạnh đang chậm rãi vây quanh mình, tầm mắt của "nó" đang nhìn về phía cô!Cảm giác giống như có gai trên lưng, làm cho trong lòng Tô Dung vang lên tiếng chuông báo động, gần như muốn nhảy cẫng lên chạy trốn.
Nhưng cô nhịn xuống, không nhúc nhích giống như người chết vậy.Tiếng nước chảy nhẹ nhàng, hoặc là giống như có vật gì đó gõ lên giường quan tài, lại còn phát ra tiếng "lộp bộp lộp bộp” làm cho người ta ê răng, đánh thắng vào màng nhĩ của Tô Dung.
Cô không nhịn được ảo tưởng rốt cuộc khu đồ dùng hằng ngày xảy ra chuyện gì, mới có thể xuất hiện âm thanh này.Phải nghĩ đến chuyện khác.
Tô Dung tự nói với mình như vậy.
Cô