Đau đớn, sự đau đớn vô tận.
Trong sự tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng Triệu Bằng cũng đi đến cái chết.Ở bên ngoài, Tô Dung mơ hồ nghe được trong miệng bạch tuộc truyền đến âm thanh, đầu lâu bị cắn vang lên tiếng “Rắc rắc”, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Bằng vang lên, cũng ngày càng nhỏ.
Từ trong khe hở, máu tươi không ngừng chảy ra, kết hợp cùng não người màu trắng tạo thành từng đốm.Nhìn thấy cảnh tượng kh ủng bố này, cô đột nhiên nghĩ đến, tốc độ của bạch tuộc hiển nhiên đã vượt xa bọn họ, cho nên kịch bản chạy ở phía trước sẽ an toàn không thể dùng được.
Có lẽ tiếng kêu la của Triệu Bằng đã hấp dẫn bạch tuộc, mới có thể bị tấn công đầu tiên.“Đừng nhìn, mau chạy đi!” Vương Kiến Quốc thét chói tai đánh thức Tô Thức đang ngây ngốc, cô phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo đi ra ngoài.Mãi cho đến khi rời khỏi khu thủy sản, hai người mới dừng lại, thở hổn hển không ngừng.Siêu thị lúc này cũng yên tĩnh như khi bọn họ tiến vào, ánh đèn trắng chiếu xuống khiến gương mặt hai người không còn có huyết sắc.
Biểu cảm của Vương Kiến Quốc rất khó coi: “Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chỉ còn lại hai người chúng ta.
Nếu hôm nay không thể tìm được cách rời đi, có lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này.”“Chúng ta đến đi kho hàng đi.” Tô Dung li3m đôi môi khô khốc, nói: "Anh còn nhớ tờ giấy chúng ta đã nhìn thấy ở khu thủy sản không?”“Con trai tiền bạc?” Vương Kiến Quốc hỏi.Tô dung gật gật đầu: “Chúng ta cần phải có tiền, cái tên con trai tiền bạc này không phải đang áp chỉ gì đó với chúng ta sao? Trong kho hàng chưa chắc đã có dự trữ con trai tiền bạc, nhưng có lẽ cũng có thể giúp chúng ta có cách tìm được con trai tiền bạc từ khu thủy sản.”"Nhưng quy tắc đã nói, nếu không phải nhân viên