Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Trình Hề có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình.
“Em, em không sợ.”
Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng vừa mở miệng nói thì phát hiện ra giọng đã khàn, nên đành phải bịa lý do để giải thích: “Buổi tối em ăn mặn quá.”
“Ừm, cậu không sợ,” Đào Thời Diên nói: “Vậy buông tay ra được không?”
Trình Hề cúi đầu, lúc này mới để ý thấy tay phải của mình đang nắm lấy góc áo của người ta. Đào Thời Diên mặc đồ cá nhân tới, vạt áo thun màu đen bị cậu nắm đến mức nhăn nhúm, có lẽ là hành động theo bản năng xuất phát từ sự sợ hãi, nên cậu không có ấn tượng gì.
Trình Hề chợt xuất hiện kích động muốn chết ngay tại chỗ.
Bị hù đến mức nắm chặt lấy quần áo của người ta này nọ, mất mặt quá đi chứ lại.
“….Ờm,” cậu thả tay ra, tìm một cái cớ rất trẻ con: “Không phải em nắm.”
“Ừm, là áo tôi tự chạy đến trong tay cậu.”
Trình Hề lập tức đánh trống lảng: “…Sao anh lại tới đây?”
Đào Thời Diên phun ra bốn chữ: “Bảo vệ Long tử.”
Trình Hề: “….Oh.”
Cmn thà đừng trả lời còn hơn.
“Tìm được manh mối gì sao?” Lúc này cuối cùng Đào Thời Diên cũng nhớ ra chuyện chính.
“Có mấy bức thư.”
Trình Hề quay lại trước bàn đọc sách, lúc nói chuyện mắt nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngăn kéo, cơ thể nghiêng qua một bên: “Ơ… trong này có thêm một cái trâm cài tóc.”
Đào Thời Diên bật cười, anh đi đến góc tường, trực tiếp túm người giấy ném ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó nghe thấy bên ngoài: “A a a mẹ ơi ma a a a a! Đây là cái thứ gì vậy… đạo diễn Lưu xin chú hãy đổi người khác quay đoạn này đi tôi chết mất thôi huhuhu…”
Trình Hề mặc niệm cho anh giai VJ ba giây, rồi lại đi tìm một vòng, sợ anh giai VJ sụp đổ nên không dừng lại lâu, mà nhanh chóng rời khỏi biệt uyển cùng Đào Thời Diên.
Dưỡng Tâm Điện và Tùng Lan Các không cùng hướng, đến chỗ rẽ, Trình Hề đang suy nghĩ xem nên cảm ơn để trở về chỗ ở của mình như thế nào, thì người đàn ông bên cạnh đã nghiêng đầu nói với cậu: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Trình Hề mờ mịt.
Đào Thời Diên nói: “Thị tẩm.”
Trình Hề im lặng trong chốc lát, trước đó cậu nói đùa muốn soán vị, giờ cậu thực sự rất muốn hành thích vua để soán vị.
Miệng tên hoàng đế chết tiệt này đúng là không thể mọc được ngà voi!
Nhưng dù sao cũng đang ghi hình, người ta là hoàng thượng đã mở lời thì cậu cũng không thể từ chối được, Trình Hề cầm thư và trâm cài tóc, nhắm mắt đi theo Đào Thời Diên.
Xa xa nhìn thấy hai giai đẹp như trong bức tranh phong cảnh, Tiểu Lộc Tử chào hỏi: “Ơ, Trình quý phi, người lại tới thị tẩm đấy à!”
Trình Hề: “…. Tôi và thầy Đào cần trao đổi một số chuyện.”
“Hoàng thượng, nên vũ lộ quân triêm,” Tiểu Lộc Tử hoàn toàn không thèm nghe lời Trình Hề nói, mà đỏ mặt lặp lại lời đạo diễn Lưu nói trong tai nghe: “Không thể chỉ bắt một con dê được, nàng ấy có con rồi mà!”
Quay đầu lại nhìn vành tai ửng hồng của cậu nhóc, Đào Thời Diên cầm tai nghe của Tiểu Lộc Tử: “Lão Lưu, chú cũng biết là tôi đền nổi tiền vi phạm hợp đồng mà.”
Ý là còn nhây nữa thì anh sẽ rút khỏi chương trình.
“Được được,” đạo diễn Lưu cười làm lành: “Tôi không nói nữa, cậu đừng giận nha.”
Không có sự trêu ghẹo của người ngoài, Trình Hề cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu sải bước vào đại điện của Dưỡng Tâm Điện, Đào Thời Diên dẫn cậu tới ngồi xuống cạnh chiếc bàn nhỏ quen thuộc, trên đó là cái lồng giữ ấm cũng rất quen thuộc.
Đồ ăn đêm nay khá thanh đạm, là cháo và mấy món ăn phụ đơn giản.
Nghe thấy có tiếng người quay về, Trương Tĩnh chạy lại định giúp bọn họ dọn bát đũa, nhưng Đào Thời Diên lại ra hiệu mình tự làm được, sau đó chuyển hướng qua Trình Hề: “Lấy bằng chứng ra đi, vừa ăn cơm vừa phân tích.”
Tim Trình Hề đập bịch bịch: “Anh gọi em đến đây không phải….”
“Không phải gì?”
“Không phải muốn… bắt nạt em à?”
Giống như lần trước, ỷ vào việc bốc thăm được thân phận tốt nên bắt cậu hành lễ, còn bắt cậu hầu hạ ăn cơm.
Đào Thời Diên im lặng, anh thừa nhận tính cách của mình không hiền lành gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng một số bạn nhỏ, hình tượng của mình lại là tên ác bá cố ý gọi người ta tới để bắt nạt.
Anh hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi bắt nạt cậu?”
Trình Hề: “….”
Tôi muốn anh băng hà.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc nhanh chóng tiu nghỉu, Đào Thời Diên hài lòng im miệng. Dù sao thì người ta cũng vừa giúp đỡ giải quyết vụ người giấy, nên Trình Hề quyết định tha thứ cho tên hoàng đế chết tiệt một lần, cậu lấy bằng chứng từ trong túi ra.
Mấy bức thư này nhìn chung đều giống nhau, tất cả đều là những câu từ giãi bày yêu thương với tiên đế, không thể suy đoán được gì, chỉ có thể nhìn ra Thái phi rất yêu tiên đế.
Vậy hy vọng duy nhất nằm trên cái trâm cài tóc, Trình Hề xem xét một lát rồi nói: “Chẳng khác gì trâm cài tóc trong phim truyền hình cả… điêu khắc rất tinh xảo, một cái trâm nhỏ như thế này, mà có thể khắc được hoa văn Phượng Hoàng rất hoàn chỉnh.”
Phượng Hoàng… Đào Thời Diên nhíu mày: “Hậu cung ngày xưa có thể tùy ý đeo trang sức có hoa văn Phượng Hoàng ư?”
Mắt Trình Hề sáng lên: “Hình như có mấy triều đại chỉ cho phép Hoàng hậu dùng trang sức có hoa văn Phượng Hoàng.”
Để nghiệm chứng suy nghĩ của hai người, Trình Hề cố ý gọi điện cho Thẩm Ý, Thẩm Ý quan sát phòng mình thật kỹ mấy lần, đúng là không phát hiện ra bất cứ vật gì có hoa văn Phượng hoàng.
“Nói cách khác,” giọng Trình Hề kích động: “Cái trâm cài tóc này không phải là của Triệu thái phi, mà là của Hoàng hậu!”
Vậy thì vấn đề lại tới nữa rồi, vì sao trâm cài tóc của Hoàng hậu lại ở trong phòng Triệu thái phi?
“Em có một suy đoán,” Trình Hề nói: “Đây là bằng chứng mà Triệu thái phi để lại, ám chỉ mình bị Hoàng hậu hại chết, Hoàng hậu thời đó, cũng chính là… Thái hậu bây giờ.”
Tình huống nạn nhân để lại gợi ý tại hiện trường vụ án rất phổ biến, nhưng nếu đúng là như vậy thật, Đào Thời Diên nói: “Thế ý nghĩa của những bức thư này là gì?”
Trình Hề nhớ lại cốt truyện ngày hôm qua: “Em nhớ Tiểu Hồng từng nói, trước khi chết Triệu thái phi đã ở trong trạng thái nửa người điên. Có lẽ bà ấy nhớ nhung tiên đế đến mức tinh thần thất thường, nên đã viết rất nhiều bức thư.”
“Còn một nhân tố nữa, không biết cậu đã cân nhắc chưa,” Đào Thời Diên dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu Thái hậu muốn hại Triệu thái phi, thì đã ra tay từ lâu rồi. Giờ tiên đế đã chết, Triệu thái phi chẳng còn chỗ tranh sủng với Thái hậu nữa, càng không uy hiếp được địa vị của bà, vậy động cơ giết người là gì?”
Trình Hề sửng sốt.
Đúng vậy, giờ Thái hậu giết Triệu thái phi chỉ là vẽ vời thêm chuyện. Ekip chương trình tốn rất nhiều thời gian và công sức, nên không thể nào