Thật ra họ Đào không đích thân ra tay thì Trình Hề cũng đang định follow anh. Cho dù đối phương có khốn kiếp đến đâu thì cũng là đại tiền bối của cậu, về tình về lý thì đều phải follow người ta.
Cậu không follow lại ngay, là vì không chắc chắn Đào Thời Diên muốn follow mình thật, hay là trượt tay ấn nhầm.
Dù sao thì ảnh đế tam kim chủ động đi follow một nghệ sĩ debut hơn nửa năm, số lượng fan hâm mộ mới tăng gấp đôi làm gì chứ?
Nhưng giờ đối phương lại dùng hành động nói cho cậu biết, chuyện này là thật. Trình Hề vừa rầu rĩ, vừa lén lút lùi về sau, định chạy trốn ngay khi cần thiết.
Hành động của cậu nhanh chóng bị phát hiện, Đào Thời Diên nhíu mày: “Cậu đi đâu đấy?”
Trình Hề: “Cái fanfic với anh ý, em mới mở ra thôi, chưa đọc được chữ nào hết, thật đó!”
Đào Thời Diên: “……”
Đào Thời Diên nín cười nói: “Cậu nghe rõ câu hỏi của tôi rồi hẵng trả lời.”
“….Oh,” Trình Hề tuyệt vọng rồi, sự tuyệt vọng khiến khuôn mặt cậu không có biểu cảm gì cả: “Ngày mai còn phải ghi hình nữa, em về ngủ.”
Nói xong, Trình Hề vứt hết mặt mũi xuống đất dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ để chạy ra ngoài!
Đào Thời Diên phản ứng cực nhanh, anh phát huy ưu thế chân dài mà tiến lên mấy bước, tay trái kéo cổ tay của cậu nhóc lại, tay phải chống vách tường, ấn người ta lên tường.
Trình Hề bị anh vây giữa cánh tay và vách tường.
“Chạy cái gì.” Đào Thời Diên cau mày.
Trình Hề theo bản năng lùi về phía sau, lùi đến mức không thể lùi được nữa, bẹp dí trên vách tường, giọng điệu hung dữ: “………Em, em sốt ruột muốn quay về ngủ, không được à!”
Bây giờ đã sắp 2 giờ sáng, bên ngoài tối thui còn chưa tính, cậu nhóc chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, rất dễ bị cảm lạnh.
“Ngủ ở đây đi,” Đào Thời Diên nói: “Nếu như giờ về mà có người nhìn thấy, ngày mai hotsearch sẽ đổi thành tin tức hai ta yêu đương vụng trộm đó.”
………Ông đây điên à mà vụng trộm với anh? Trình Hề muốn phản bác lại, nhưng nhận ra tình cảnh của bản thân, nên đành mạnh mẽ nuốt ngược lời chưa nói vào: “……..Được được được em không về nữa, anh thả em ra đi.”
Đào Thời Diên bật cười, rốt cục cũng thả cậu ra.
Hơi thở có cảm giác vô cùng ngột ngạt đã biến mất, Trình Hề hít một hơi thật sâu. Lúc này mới nhận ra vừa nãy cậu đã quên cả hít thở, nhịn đến mức phổi phát đau.
……Không đúng, không phải là đau.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn thấy chỗ vải vóc trên cổ tay áo ngủ dúm dó lại với nhau, họa tiết con mèo đã nhăn thành mấy hình thù vô cùng trừu tượng, giống như kẹo bông bị chảy nước.
Cậu vẩy vẩy tay, là bỏng, chỗ bị tóm lúc nãy nóng rát.
Dưỡng Tâm Điện có một thiên điện, ekip chương trình nghĩ không cần dùng tới nên không chuẩn bị chăn đệm gì. Hai ngày nay Đào Thời Diên đã sai Trương Tĩnh trải sẵn, Trình Hề không có mặt mũi chiếm dụng phòng ngủ của người ta, rất chủ động tự giác đi sang bên đó.
Khoảng cách tính theo đường chim bay từ thiên điện đến chính điện tầm ba thước, bởi vì lâu rồi không có đoàn phim nào sử dụng, nên cả căn phòng chẳng có hơi người, chỉ có mùi của đồ dùng làm bằng gỗ lẫn với mùi cỏ cây.
Trình Hề nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt trống rỗng. Mấy nay cường độ quay phim vô cùng lớn, rất hao phí thể lực, cảm giác mệt mỏi như một làn sóng ập tới, cậu nhắm mắt lại thử chìm vào giấc ngủ.
Sau mười phút chẳng có gì xảy ra, ngủ không được, thậm chí còn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào luôn.
Trạng thái như thế này không xa lạ gì, cậu trở mình chuẩn bị đếm cừu. Trong lúc vô tình cằm sượt qua cổ tay áo ngủ, ngửi được một mùi hương rất quen.
Giơ tay lên cẩn thận ngửi ngửi, cậu đã tìm ra nguồn gốc của mùi hương này rồi.
—— Đến từ tên khốn vừa nãy đã giam cầm cậu.
Mà lạ lắm nha, lúc ngửi thấy mùi hương này, thần kinh của cậu lại nhanh chóng thư giãn, tự nhiên cảm thấy rất yên tâm, thả lỏng.
Dường như có ai đó đang thì thầm bên tai cậu: “Yên tâm ngủ đi, anh ở đây.”
Vì vậy bóng tối không còn đáng sợ nữa, chuột bọ, côn trùng, rắn rết, yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối cũng không đáng sợ nữa, cậu có thể yên tâm ngon giấc rồi, cậu biết người kia sẽ xua đuổi mọi thứ đáng sợ đi.
Trình Hề lần thứ hai nhắm mắt lại, đáng tiếc một cơn gió vừa thổi qua, mùi hương trên quần áo lập tức bị gió thổi tan.
Liếc nhìn màn đêm đen đặc ở bên ngoài, thần kinh lại trở về trạng thái căng thẳng.
Mẹ kiếp, càng ngủ không được.
Trình Hề bực bội gãi tóc, ý thức được không thể tiếp tục như thế này nữa.
Hiện tại có Đào Thời Diên ở bên cạnh, cậu có thể tìm cơ hội tiếp cận Đào Thời Diên để ngủ, sau này thì phải làm thế nào? 《 Hành Trình 》 trước sau gì cũng sẽ quay xong, cậu và Đào Thời Diên cuối cùng vẫn phải mỗi người một ngả.
Phải nghĩ ra biện pháp.
Phương pháp làm một mẻ khỏe suốt đời, không gì bằng việc tìm ra nguyên nhân có thể ngủ lúc ở bên cạnh Đào Thời Diên, hiện tại về cơ bản đã có thể xác định được là do mùi hương.
Như vậy việc cần làm bây giờ, chính là phân tích kỹ càng xem rốt cục thì mùi hương nào có tác dụng.
Trình Hề nằm nhoài trên gối đầu, chống cằm cẩn thận nhớ lại:
Mùi hương trên người Đào Thời Diên không phức tạp lắm, có thể ngửi được có mùi thuốc lá, mùi nước hoa cùng với mùi hương dễ ngửi của loại bột giặt, nước xả quần áo nào đó.
Nhìn nhãn hiệu quần áo anh mặc, hầu hết là đồ cao cấp, cần phải đưa đến tiệm giặt ủi. Mà mỗi một cửa tiệm lại dùng một loại bột giặt, nước xả khác nhau, vì vậy cái thứ ba kia có thể trực tiếp gạch bỏ.
Còn lại hai cái trước đó.
Cậu chỉ cần biết rõ nhãn hiệu của nước hoa và thuốc lá, mua chúng rồi tự mình dùng thử một lần là OK rồi.
Nghĩ đến những giấc ngủ ngon ở cách đó không xa đang vẫy tay gọi cậu, Trình Hề vui vẻ đến mức đá đá chân —— Ngoại trừ tin được debut, đây là tin tức tốt nhất trong suốt 16 năm qua.
.
Ôm cái suy nghĩ này, dù cả đêm không ngủ được, lúc bị ekip chương trình gào rú bắt rời giường Trình Hề vẫn rất vui vẻ.
Cậu vốn muốn lén trở về Tùng Lan Các ăn bữa sáng, nhưng bị Đào Thời Diên chặn lại, hai người ăn xong ở Dưỡng Tâm Điện, Đào Thời Diên nói: “Đi theo tôi.”
Trình Hề nhớ ra, hôm qua đối phương đã nói muốn dẫn cậu tới một nơi. Cậu đi theo phía sau Đào Thời Diên, chờ đến lúc người trước mặt dừng lại, cậu mới nhận ra nơi này lại là cửa sau của Từ Ninh Cung.
Chỗ ở của Thái Hậu.
“Biết trèo tường không?” Đào Thời Diên hỏi.
“Biết,” Tâm trạng Trình Hề rất tốt, cậu nói đùa: “Anh định dạy hư em đấy à?”
Thời còn là học sinh, ở trong mắt thầy cô, trèo tường tuyệt đối là cái mác đặc trưng của học sinh hư. Đào Thời Diên nhíu mày: “Ừm, tôi dẫn cậu trốn học đi gặp phụ huynh trong nhà.”
…………Nói cứ như thể là đang yêu sớm vậy, Trình Hề xoa xoa vành tai: “Em trèo vào trước.”
Nói xong cậu dùng tay trái vịn tường, nhẹ nhàng lưu loát nhảy vào trong.
Thế này mà còn phải dạy? Đào Thời Diên nhún một cái, cũng theo cậu nhảy vào bên trong.
Từ lúc bắt đầu quay 《Hành Trình》, không ai nghĩ đến việc khách mời sẽ trèo tường, nên sân sau không lắp đặt camera cố định. Anh giai VJ thấy khách mời ‘vèo’ một cái rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, sốt ruột đến mức cũng muốn nhảy vào bên trong, nhưng không thể khiêng nổi máy quay lên, nên vội vàng yêu cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài: “Đạo diễn Lưu, nhanh nói người ta mở cổng sau Từ Ninh Cung ra, tôi không quay được!”
Đạo diễn Lưu ngạc nhiên: “Cậu đến cổng sau Từ Ninh Cung làm gì?”
“Thầy Đào dẫn Tiểu Trình trèo vào trong rồi!”
“…..” Đạo diễn Lưu muốn khóc quá.
Đào Thời Diên cmn cậu là do trời cao phái xuống khắc tôi hả?!!
Ông lập tức liên hệ với nhân viên quản lý bên khu quay phim mở cửa, mà trong khoảng thời gian chờ đợi đó, hai vị kia đã lặng lẽ âm thầm bước vào phòng ngủ của Thái hậu rồi.
Đào Thời Diên thấp giọng nói: “Tìm thứ gì đó có nét chữ của Thái hậu đi.”
Mặc dù Trình Hề không hiểu, nhưng cũng biết đây không phải là lúc để hỏi, hai người chia nhau ra tìm kiếm, cuối cùng tìm được một xấp giấy trên bàn đọc sách.
Trên giấy có tranh vẽ, kinh văn do thái hậu chép lại vv…..
Trình