Trình Hề có cảm giác mình đang bước vào vườn địa đàng.
Mà người đàn ông ở trước mặt, chính là rắn độc mê hoặc cậu ăn trái cấm.
Cậu thật sự rất muốn mùi hương trên áo của anh, nhưng làm nũng này nọ… cậu lại không làm được.
“……..Không được,” Trình Hề từ chối: “Em không biết làm nũng.”
Đào Thời Diên tuyệt tình vạch trần: “Đâu phải tôi chưa từng nghe thấy.”
“Ở đây nhiều người lắm…..” Trình Hề nói: “Nếu như bị chụp được, thì ba fansite kia của em phải làm sao đây?”
Nhiều người lắm?
Ba fansite?
Đào Thời Diên rốt cục cũng biết cậu nhóc này say đến mức nào rồi, nếu nói thêm gì nữa, thì có lẽ sẽ đủ để quay một bộ phim ma luôn.
Anh dở khóc dở cười: “Cậu nhìn kỹ xem, xung quanh ngoài tôi ra còn ai khác nữa à?”
Đầu quả dưa của Trình Hề chậm rãi xoay một vòng, để kết hợp với bộ vest, tóc của cậu được chải thành kiểu của người lớn, lộ ra vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi, lông mi cụp xuống làm đôi mắt trông rất mờ mịt.
“Anh đừng đong đưa nữa, em, em không nhìn rõ.”
Đào Thời Diên đứng im tại chỗ không hề lắc lư: “…..”
Lúc này, có một cơn gió thổi tới, áo sơ mi mỏng manh của Trình Hề chẳng mấy chốc bị xuyên thấu. Cậu xoa xoa cánh tay, Đào Thời Diên tỉnh rụi dùng thân thể chắn nơi lùa gió, rồi tiện thể nói: “Chỉ cần cậu nói lạnh, tôi sẽ đưa áo cho cậu.”
Chuyện này hình như rất dễ, Trình Hề quên mất mình cũng có áo khoác: “Lạnh, đưa cho em đi.”
Giống như một tên trẻ trâu đòi mẹ tiền tiêu vặt vậy.
“Đổi giọng điệu khác, thêm cả xưng hô nữa,” Đào Thời Diên dừng lại một lát rồi nói: “Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, gọi một tiếng anh cũng không có gì quá đáng.”
Phải nhỉ, khi còn bé Trình Hề luôn gọi Lục Hành Chỉ nhà chú Lục là anh. Nửa năm bị bắt cóc, cũng có một người anh đêm đêm ở bên cạnh cậu.
Mặc dù anh trai nhỏ đó bị bệnh ở mắt, không nhìn thấy người. Nhưng chỉ cần anh trai nhỏ ở bên cạnh, là cậu sẽ có can đảm để chiến đấu với bóng tối.
……..Hình như họ Đào cũng mang đến cho cậu cảm giác này.
Không đúng, Trình Hề dùng sức lắc đầu —— sao cậu lại có ý nghĩ đó được chứ!
Vì đôi mắt có bệnh không thể nhìn thấy ánh sáng quá mạnh, nên anh trai nhỏ vẫn luôn dùng băng gạc che mắt, cậu chưa nhìn thấy cả khuôn mặt của anh trai nhỏ bao giờ, nhưng biết vùng da ở cằm của đối phương trơn bóng nguyên vẹn.
Đâu có giống người đàn ông đối diện, bên trái cằm có một vết sẹo dài, nhìn chẳng giống người tốt chút nào.
“Hửm?” Thấy cậu ngẩn người, Đào Thời Diên lại áp sát một bước.
Khoảng cách quá gần, mạch suy nghĩ của Trình Hề bị cắt đứt, cậu bất giác lùi ra sau: “Em, em không phải người điếc, anh cách xa em một chút là được rồi.”
“Được,” Đào Thời Diên ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích: “Nói đi, lát nữa đạo diễn Lưu tới tìm thật đó.”
Đau đầu sau cơn say là trí mạng nhất, nếu như không ngủ một giấc thật ngon thì có lẽ ngày mai sẽ phải nằm liệt ở trên giường cả ngày. Cậu đã hẹn giáo viên dạy nhảy tập nhảy cho fanmeeting rồi, không thể làm lỡ thời gian được.
“Ừm…. khụ,” cậu cam chịu hắng giọng, rồi nói cực kỳ nhỏ: “Anh, em lạnh.”
“Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ.”
“….Anh, đưa áo cho em, em lạnh.”
“Không được, giọng rất không tự nhiên.”
“Anh…..”
.
Sau khi Trình Hề mặc áo khoác của Đào Thời Diên quay lại hội trường bị Hứa Lệ Sơ nhìn thấy, cô đã lập tức tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đáng xấu hổ.
Đang định tới phỏng vấn người trong cuộc, thì bị ánh mắt của Đào Thời Diên giết trở lại, những người khác nhìn thấy chuyện này nên cũng không dám mở miệng hỏi.
Chẳng có ai biết trên sân thượng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có bạn học Trình Tiểu Hề nước mắt lưng tròng, nếm trái đắng mà mình đã nuốt phải.
Thời đại này, tiền khó kiếm, cớt khó ăn, áo khó xin.
Haiz, cuộc sống không dễ dàng gì, Trình Trình thở dài.
Sau khi đánh thức đạo diễn Lưu bằng cách tàn nhẫn nhất, cắt xong bánh ga tô, mở xong champagne, chụp xong ảnh, 《Hành trình》thật sự đã kết thúc.
Không ai biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là năm nào, trước khi chia tay, Hứa Lệ Sơ rưng rưng nước mắt cầu xin: “Anh Diên, sắp đi rồi, cho em ôm Cam Nhỏ một cái nhé.”
Cô chỉ mê giai, chẳng có suy nghĩ gì khác với Trình Hề, nên Đào Thời Diên thoải mái đồng ý.
Nghe thấy vậy, Trình Hề không để con gái người ta phải chủ động, mà trực tiếp trao cho cô một cái ôm rất lịch thiệp.
Ôm xong mới phát hiện ra chỗ nào đó sai sai.
………Hứa Lệ Sơ muốn ôm cậu, thì nên hỏi ý kiến của cậu, hỏi Đào Thời Diên là có ý gì??
Đào Thời Diên lại còn đồng ý nữa chứ??
Hoàng đế và thái tử đúng là cmn cùng một giuộc với nhau!!!
Khoác áo của bệ hạ, Trình Hề hầm hừ lên máy bay.
Một đêm ngon giấc, sáng sớm Trình Hề bước vào tòa nhà công ty với đôi mắt ngái ngủ và mái tóc đỏ bù xù.
Vừa đến phòng tập luyện trên tầng bảy, thì chạm mặt với mấy chàng trai cô gái có ngoại hình rất đẹp, nhìn bề ngoài thì tuổi tác không lớn lắm, khoảng mười bảy mười tám tuổi, cũng trạc tuổi cậu khi mới vào công ty, rất xa lạ, chắc là thực tập sinh mới vào công ty vào năm nay.
Nhìn thấy cậu, có hai cô gái lập tức đỏ mặt, luống cuống tay chân cúi người chào: “Chào tiền bối Trình Hề ạ!”
Trình Hề dừng bước: “Chào mọi người.”
“Tiền bối, em thích anh lắm, anh ký tên cho em được không ạ?” Cô gái nhỏ giọng hỏi.
Lúc còn là thực tập sinh, Trình Hề từng tìm tiền bối Bách Dạ xin chữ ký hai lần, không ngờ giờ lại đến lượt mình.
Cậu nhận lấy quyển sổ mà cô gái đưa tới, hỏi: “Em tên gì?”
Cô gái nhỏ giọng nói ra một cái tên.
Trình Hề nghiêm túc viết lại tên của cô gái, phía sau còn viết thêm mấy chữ: Chúc bạn hào quang vạn trượng.
Khoảnh khắc cô gái nhìn thấy những chữ đó, trong đôi mắt thực sự bừng sáng lấp lánh.
Ký tên cho hai cô gái đó xong, thấy ba chàng trai còn lại không có ý định cầm sổ tới, Trình Hề gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục đi đến phòng tập với Triệu Tiểu Đào.
Xa xa, cậu nghe thấy tiếng phàn nàn của chàng trai: “Mấy đứa con gái các cô chỉ biết nhìn mặt, đúng là bó tay.”
“Bó tay chỗ nào?”
“Cô nhìn tiền bối Bách Dạ mà xem, đẹp trai này, có thực lực này, stage thì đẹp thôi rồi, đây mới là một ca sĩ nhạc dance kiểu mẫu, biết chưa!”
“Xí, nói như kiểu cậu hát với nhảy giỏi lắm vậy, cậu đẹp trai giống như tiền bối Trình cho tôi ngắm thử coi…”
Giọng của mấy thực tập sinh ngày càng xa, dần dần không nghe thấy gì nữa. Triệu Tiểu Đào xụ mặt, lấy điện thoại ra định gọi cho người phụ trách mảng thực tập sinh.
Nhưng lại bị Trình Hề ngăn lại.
Vẻ mặt của cậu rất tự nhiên: “Không cần đâu, anh Tiểu Đào.”
“Để anh hỏi xem thằng nhóc kia tên là gì, sao lại thích nói xấu sau lưng người khác như thế.”
“Cậu ấy nói không sai,”