Cổ tay của Trình Hề rất nhỏ, nhỏ đến mức Đào Thời Diên chỉ cần nắm hờ là đã có thể nắm hết.
Anh cầm tay Trình Hề, trước tiên đan ca-ra-vat thành hình chữ ‘X’, rồi quấn một vòng. Mãi cho đến lúc này, Trình Hề mới nhận ra Đào Thời Diên đang làm gì.
Anh đang dạy cậu thắt ca-ra-vat.
…..Tay cầm tay dạy luôn.
Không phải là Trình Hề chưa từng tiếp xúc tay chân với người khác, lúc mới debut, cậu và Triệu Tiểu Đào thường xuyên ngủ chung giường. Anh mập kia ngủ chẳng ngay ngắn chút nào, không phải ôm cánh tay cậu, thì chính là gác chân trên người cậu.
Cậu chẳng cảm thấy mất tự nhiên chút nào.
Bao gồm cả Hứa Lệ Sơ. Nói thật, Hứa Lệ Sơ là một cô gái rất xinh đẹp, tính tình lại tốt, rất nhiều người gọi cô là tình đầu quốc dân. Không ít lần cô động tay động chân với cậu, nhưng lúc bị đụng vào, ngoài bất đắc dĩ ra, Trình Hề cũng chẳng cảm thấy mất tự nhiên.
Không giống như bây giờ.
…. Y như bị điện giật ấy, mặt nóng hầm hập, tim cũng đập rất nhanh.
Trình Hề rất ghét cảm giác này, hoặc là nói không phải ghét, mà đúng hơn là sự phản kháng theo bản năng của con người đối với những trải nghiệm mà mình không biết.
Cậu dùng sức hất tay Đào Thời Diên ra, rồi đấm mạnh lên ngực đối phương: “Anh, không phải anh không biết thắt sao?”
Đào Thời Diên nhíu mày, anh chẳng lúng túng vì bị vạch trần chút nào: “Ừm, nhớ ra rồi.”
“Biết thì tự làm đi!” Trình Hề vứt ca-ra-vat lại, giận đùng đùng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của cậu, Đào Thời Diên giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, anh đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Là một idol hát nhạc dance, rèn luyện cơ thể là một trong những khóa học mà Trình Hề phải học mỗi ngày, nên cậu nhóc không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Cú đấm này nện thẳng vào tim Đào Thời Diên, đến giờ cơn đau vẫn chưa biến mất.
Nhưng điều anh thắc mắc không phải là vì sao cậu nhóc lại đấm mình.
Mà là hành vi của bản thân anh.
Từ lúc nói muốn dạy cậu nhóc thắt ca-ra-vat, cho đến khi thực sự bắt đầu, mọi thứ đều là hành động chưa trải qua suy nghĩ của não bộ. Sau khi xem xét kỹ càng anh mới phát hiện ra, điều này đã vượt qua quy củ của anh quá nhiều.
Vì Mạnh Bạch, mà mấy năm nay luôn lan truyền tin đồn anh thích đàn ông. Anh không làm sáng tỏ, thứ nhất là vì Mạnh Bạch đã dùng tính mạng để bảo vệ kỷ vật cuối cùng mà nhóc con để lại cho anh; thứ hai là Mạnh Bạch có thể làm bia đỡ đạn, giúp anh chặn được rất nhiều phiền toái.
Dù sao thì anh cũng chẳng thèm để ý đến scandal, mà nói chuyện bằng tác phẩm, không cần phải dựa vào tiền của fans.
Những lúc tương tác với người khác, đặc biệt là với đàn ông, anh luôn chú ý đúng chừng mực. Dù sao thì bản thân anh không ngại bị gán cho cái mác đồng tính, nhưng đối phương chưa chắc đã không quan tâm.
Nhưng việc ban nãy mà anh làm, rõ ràng đã vượt qua ranh giới mà anh tự đặt ra cho bản thân mình.
Nếu dùng một câu để hình dung —— thì chính là bị quỷ ám.
Đào Thời Diên day day mi tâm, rồi cầm ca-ra-vat quay về phòng.
.
Vốn định nhân cơ hội này ngủ một giấc thật ngon, nhưng lại bị một chiếc ca-ra-vat làm trễ nải kế hoạch, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, dưới mắt Trình Hề nổi lên màu xanh nhàn nhạt, môi mím thành một đường thẳng, chẳng vui vẻ chút nào.
Nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng lạch cạch, cậu bèn ló đầu nhìn xuống dưới, nghi ngờ Đào Thời Diên đang trên đường tới nhà bếp lấy dao phay lên đây chém cậu.
Thật ra tối hôm qua sau khi nguôi giận cậu đã thấy hối hận rồi, đàn ông con trai mà, anh nắm tay tôi tôi nắm tay anh là chuyện rất bình thường. Lúc còn học ở trường nội trú, có rất nhiều cậu trai sẽ cởi quần của người khác để so kích cỡ, hoặc chơi những trò thô tục như ‘khỉ trộm đào’.
(khỉ trộm đào: bóp trym)
Đào Thời Diên chỉ nắm cổ tay cậu thôi mà, có là gì đâu? Cậu đúng là chuyện bé xé ra to.
Lời xin lỗi hơi khó nói, Trình Hề quyết định lát nữa sẽ tìm cơ hội bù đắp. Hoặc là nếu Đào Thời Diên muốn, thì cũng có thể đấm lại cậu.
Trình Hề nghĩ như thế rồi gãi gãi tóc bước xuống lầu, vừa khéo đụng phải Đào Thời Diên đang từ trong phòng bếp đi ra: “……..Hi, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành,” Đào Thời Diên hất cằm về phía bàn ăn: “Bữa sáng sắp xong rồi, ngồi đợi thêm mấy phút nữa.”
“Không đâu, em về tìm anh Tiểu Đào để cùng bay tới Điền Châu.” Trình Hề quan sát vẻ mặt của đối phương.
Hình như Đào Thời Diên không có ý định chém cậu, giọng nói của anh rất ôn hòa: “Đừng tự làm khổ mình nữa, Kim Khôn đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, cùng một chuyến với tôi, chúng ta đi chung.”
Đặt vé máy bay……
‘Nạn nhân’ bị cậu đấm không chỉ không giận, mà còn đặt vé máy bay, Trình Hề càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cậu cố gắng cứu vãn sai lầm của mình: “Bữa sáng để em nấu cho, em biết nấu mì sợi!”
“Chỗ tôi không có mì sợi, không có gì đâu mà,” nghe thấy tiếng ‘ting’ từ máy nướng bánh mì, Đào Thời Diên xoay người đi vào phòng bếp: “Làm xong rồi.”
Ba phút sau, Đào Thời Diên bưng ra hai cái khay. Trong mỗi khay là một quả trứng chiên, hai cái xúc xích đức, hai miếng bánh mì nướng, một ly sữa bò.
Sự phong phú nằm ngoài dự đoán của Trình Hề.
Trình Hề nếm thử một miếng trứng chiên, im lặng một lát, rồi lấy ra kỹ năng cả đời học được từ thầy dạy diễn xuất để khen ngợi: “Ngon lắm.”
Đào Thời Diên gắp trứng chiên của mình qua cho cậu luôn: “Ngon thì ăn nhiều chút, quay phim tốn rất nhiều sức lực.”
So với việc ăn trứng chiên của họ Đào, Trình Hề lập tức cảm thấy lời xin lỗi không quá khó để nói ra nữa, cậu đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Nè… tối qua cho em xin lỗi nhé, anh còn đau không?”
Đào Thời Diên định nói không đau nữa, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã đi một vòng, rồi biến thành: “Còn hơi đau một chút.”
Đòe mòe, đó là vị trí ở tim đó! Trình Hề hối hận lắm luôn.
Với sự quý giá của ảnh đế Đào, nếu như anh bị đau tim này nọ, nhà họ Đào và ‘Thời Quang’ còn không xé xác cậu ra à?
“Hôm nay đừng tới đoàn phim nữa,” cậu nhíu mày: “Em sẽ dẫn anh tới bệnh viện tiến hành kiểm tra chuyên sâu.”
“Không cần thiết phải tới bệnh viện,” Đào Thời Diên dừng một lát rồi nói tiếp: “Thỉnh thoảng có cảm giác tức ngực thôi, có lẽ cần người chăm sóc.”
Trình Hề lấy điện thoại ra: “Vậy để em tìm cho anh hai hộ lý.”
Đào Thời Diên: “Nếu tìm hộ lý, thì ngày mai cậu sẽ nhìn thấy tin tức tôi mắc bệnh ngôi sao trên trang chủ đó.”
Đúng vậy, dẫn hộ lý tới đoàn phim thì hơi quá đáng. Trình Hề vắt hết óc để nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.
Nghĩ một hồi lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Tính tình Trình Hề không tốt, không có nghĩa là cậu không có đạo đức. Chỉ cần là lỗi lầm do mình gây ra, thì chắc chắn cậu sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
“Hay là……” Trình Hề cắn răng: “Lúc nào cảm thấy khó chịu thì anh cứ nói với em, em sẽ tới chăm sóc anh.”
Đào Thời Diên không tin: “Cậu biết chăm sóc người khác à?”
“Anh nghĩ em chẳng biết gì giống anh đấy à?” Trình Hề phẫn nộ: “Chỉ là chăm sóc người khác thôi mà, anh cứ đợi đó mà xem!”
Căn cứ vào giờ lành do thầy phong thủy tính ra, lễ khai máy sẽ được tổ chức vào 3h chiều. Sau khi ăn sáng xong, hai người vội vã tới sân bay.
Trương Tĩnh có việc xin nghỉ về nhà, Triệu Tiểu Đào cũng không có ở đây, hành trình lần này chỉ có hai người họ. May mà Kim Khôn đã liên hệ trước với công ty vệ sĩ, nên lúc xuất hiện ở sân bay, hai người mới tránh khỏi kết cục bi thảm bị chen thành bánh nhân thịt.
Nhưng ‘Thời Quang’ đến đón idol ở sân bay lại cảm thấy bối rối:
“Cái đầu tóc đỏ cực kỳ nổi bật này… là em giai Trình Hề đúng chứ?”
“Phải! Ban nãy tôi nhìn thấy rồi! Nhìn thấy người thật luôn, mặt thì nhỏ da thì đẹp huhuhu!”
“Tôi nhớ tối qua Trình Hề tham gia tiệc đêm giao thừa của Hoa Sinh Vệ Thị mà, sao lại tới sân bay Giang Thành với anh Diên rồi?”
“Không phải tối qua bọn họ đón giao thừa cùng nhau đấy chứ?”
Nghe thấy mấy chữ ‘đón giao thừa cùng nhau’ Trình Hề chột dạ cúi đầu.
Lúc này, trong đám đông chợt vang lên một tiếng gào kinh động lòng người, át hết toàn bộ những tiếng thắc mắc:
“Diên Hề Diên Hề, số một thế giới! Mẹ đồng ý với hôn sự này, mẹ sẽ chi tiền lĩnh giấy đăng ký kết hôn, hai đứa nhanh tới cục dân chính cho mẹ!”
Trình Hề: “……”
Thuộc làu làu luôn