Dưới sự vỗ về có quy luật của Đào Thời Diên, Trình Hề thật sự chìm sâu vào giấc ngủ, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh mới tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh chính là trả áo lại cho Đào Thời Diên, sau đó xách túi đứng dậy rời đi, bóng lưng dứt khoát chẳng khác nào gái làng chơi rút X vô tình, muốn cặn bã bao nhiêu thì cặn bã bấy nhiêu.
Nhìn vành tai ửng đỏ của cậu nhóc cặn bã, Đào Thời Diên không nhịn được mà khẽ bật cười.
Mấy ngày trước 《Liệp Nhật》 đã đóng máy, nếu không Đào Thời Diên cũng chẳng móc đâu ra thời gian mà sang Hàn Quốc tham dự lễ trao giải. Đương nhiên câu nói ‘lịch trình thay đổi đột ngột’ cũng chỉ là một cái cớ để lừa gạt Trình Hề thôi, sau khi xuống máy bay, anh phải lái xe mất 3 tiếng rưỡi để quay về phòng làm việc, rồi bắt tay vào xử lý những thứ còn tồn đọng trong khoảng thời gian vào đoàn phim.
Trình Hề lại quay về công ty tiếp tục làm album thứ hai, hai ngày cậu đi vắng đã làm xong hết mọi thứ rồi, cover, bìa album, đĩa CD cậu đều rất hài lòng, chỉ có chất lượng của photocard là có chút vấn đề, Trình Hề đã báo cho nhà xưởng in lại lần nữa, mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Sau khi cả nhóm ekip chế tác album hói đầu, giờ lại đến nhà xưởng hói đầu, ông chủ rưng rưng nước mắt —— Nếu không phải do Nặc Á chi rất nhiều tiền, ông ấy sẽ không bao giờ tiếp nghệ sĩ họ Trình nào đó ở trong danh sách của mình!!!
Ngày hôm nay, sau khi đã dằn vặt ekip tuyên truyền như thường lệ, Trình Hề nhận được một cuộc gọi từ số lạ: “Chào anh, xin hỏi anh có phải là anh Trình Hề không ạ?”
“Là tôi,” Trình Hề hỏi: “Anh là ai vậy?”
“Tôi là người bên chuyển phát nhanh SF Express, anh có một bưu kiện, tôi đã gửi ở phòng bảo vệ, là ba cái hộp rất lớn, lúc nào tiện nhớ ghé nhận nhé.”
Chuyển phát nhanh?
Hộp rất lớn.
Đầu óc Trình Hề trống trơn, hoàn toàn không nhớ ra gần đây nhất mình có mua cái gì.
Hơn nữa cậu luôn mặc định cài địa chỉ chuyển phát nhanh về biệt thự, không muốn gửi đến công ty, tránh việc sau đó lại còn phải chở đồ về nhà rất phiền phức.
Vừa vặn hiện tại đang có thời gian, Trình Hề bấm thang máy đi xuống phòng bảo vệ, sau đó ngay lập tức hiểu được “rất lớn” trong miệng anh giai shipper là chỉ cái gì.
—— Ba cái hộp acrylic hình chữ nhật đặt ngay ở cửa phòng bảo vệ, mỗi hộp cao hơn nửa người, rộng hơn một mét. Bao bì bên ngoài được đóng gói rất chắc chắn, có lẽ bên trong chứa đồ gì đó rất có giá trị sợ bị ép hỏng.
Nhận hóa đơn bên trên viết hai chữ Trình Hề, cậu lại càng mờ mịt. Nếu như chính tay mình mua món gì đó lớn thế này, thì không thể nào không có chút ấn tượng gì được?!
Bởi vì cậu đã đặt ra luật nghiêm cấm fans tặng quà, nên fansite và hậu viện hội chỉ có thể gửi thư tay và bưu thiếp tới, với lại chắc chắn sẽ không viết số điện thoại cá nhân của cậu, Trình Hề do dự một lát, rồi dùng dao rạch hộp acrylic đầu tiên ra.
Thứ nằm trong hộp rất quen thuộc, đó là hộp đựng giày của LV.
Mở hộp giày ra, một đôi đồng thương hiệu Off-White x LV không mua được ở Hàn Quốc, kích thước vừa vặn, là size mà cậu vẫn thường mang.
Cậu mở năm cái hộp đựng giày còn lại ở bên trong ra, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy AJ vàng đen và các kiểu dáng khác nhau của cùng một series.
Hai hộp acrylic còn lại cũng vậy, ba hộp tổng cộng 18 đôi giày, điểm chung duy nhất chính là đắt tiền.
Đắt chết đi được.
Tất cả đều là phiên bản limited, đôi này lại càng khó mua hơn đôi kia. Thậm chí có một đôi không còn sản xuất nữa, lâu lắm rồi không restock, thật sự là vô giá.
Chuyện không mua được mấy đôi giày này chỉ có Thẩm Ý đi shopping với cậu mới biết được. Chẳng đứa con trai nào mà không thích giày thể thao cả, đặc biệt lại còn là đồ limited nữa, nhưng cậu cảm thấy món quà gần một triệu như này là quá đắt, mối quan hệ có tốt đến mấy cũng không thể nhận được, Trình Hề ước tính giá cả thị trường của 18 đôi giày này, rồi mở wechat của Thẩm Ý ra.
Trình Hề: “…………..”
Trình Hề chụp hình đôi giày:
Nhìn thấy bức ảnh, Thẩm Ý giật mình.
Cho dù là phụ nữ, cũng không ngăn được sở thích yêu giày thể thao, hơn nữa có mấy đôi không phải cứ có tiền là có thể mua được. Cô nhìn ảnh mấy đôi giày chảy nước miếng đúng năm phút đồng hồ rồi mới tỉnh táo lại:
Dừng một chút lại nhắn thêm một câu:
…….Gì?
Lúc này đến lượt Trình Hề giật mình.
Hóa ra không phải do Thẩm Ý gửi, vậy còn có thể là ai?
Cậu cố gắng suy nghĩ một lát, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng một người. Mấy ngày trước ở sân bay, người kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau cậu, rất có khả năng đã nghe được chuyện cậu nói không mua được giày với Triệu Tiểu Đào.
Để xác nhận, cậu tìm avatar của Triệu Tiểu Đào:
Trình Hề sửng sốt, hóa ra là Đào Thời Diên thật.
Lúc đó cậu chỉ thuận miệng nói mấy câu với Triệu Tiểu Đào thôi, nói xong ngay cả bản thân cậu cũng quên luôn, không ngờ Đào Thời Diên vẫn nhớ, còn đặc biệt mua cho cậu rồi gửi qua.
Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng đủ loại cảm xúc, Trình Hề không nói rõ được cảm xúc hiện tại của mình là gì. Cậu sưu tầm giày khá lâu rồi, tất nhiên hiểu rõ có được chúng khó khăn đến nhường nào —— cần tìm người ra giá cao, không chừng còn phải dựa vào mối quan hệ ở khắp nơi để khiến chủ nhân cũ của nó chịu nhượng lại, nói chung là cực kỳ khó khăn.
Đặc biệt là Đào Thời Diên không bao giờ mang giày thể thao, bình thường không để ý đến mấy tin tức này, quá trình từ ‘tìm hiểu’ cho đến ‘tìm được’ chắc hẳn đã tốn rất nhiều sức lực và tâm tư.
Hàng rào vất vả lắm mới xây lên được, nhẹ nhàng bị đào lên một góc.
“Oh my god! Tớ không nhìn nhầm chứ?”
Lúc này, có mấy cậu trai từ cửa bước tới cười cười nói nói với nhau, sau khi nhìn thấy một đống giày thể thao thì mắt sáng lấp lánh.
Bọn họ là thực tập sinh của Nặc Á, năm ngoái từng đứng trong hành lang nói kháy Trình Hề dựa vào khuôn