Mười tám năm trôi qua, Đào Thời Diên lại bị Chong Chóng Nhỏ của anh mê hoặc một lần nữa.
Bọn họ trán kề trán, lải nhải kể hết những sự thay đổi của mười mấy năm qua. Đào Thời Diên nói rất ít, phần lớn thời gian đều là Trình Hề nói còn anh lắng nghe, nghe Chong Chóng Nhỏ của anh phải ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng biết bao nhiêu oan ức.
—— Thật ra Trình Hề toàn kể những chuyện hạnh phúc, nhưng ở trong lòng Đào Thời Diên, mỗi một ngày Chong Chóng Nhỏ không ở bên cạnh anh, thì đều là đứa trẻ tội nghiệp chẳng ai thương.
Nói mệt, đứng cũng mệt, hai người rốt cục cũng nhớ ra…. đòe mòe, hình như bên ngoài có một đám người đang chờ bọn họ!
Trình Hề luống cuống: “Họ Đào, làm sao bây giờ?”
Đào Thời Diên: “….. Gọi anh.”
Lúc trước muốn thấy sang bắt quàng làm họ để ngủ với người ta, cậu có thể gọi bất cứ xưng hô gì mà mình cho là hay. Nhưng giờ đã ở bên nhau rồi, Trình Hề lại cảm thấy xấu hổ: “Ờm…. anh Diên, nếu bọn họ hỏi thì phải nói sao?”
Đào Thời Diên liếc cậu một cái: “Tôi đoán bên ngoài chẳng còn ai nữa rồi.”
Bây giờ các phương tiện liên lạc rất phát triển, không tìm được người thì có thể gọi điện gửi wechat, không thì trực tiếp tới gõ cửa cũng được, ai ngu mới đứng chờ bên ngoài mấy chục phút mà chẳng nói gì.
Trình Hề nhẹ nhàng đẩy cửa thành một cái khe nhỏ, sau đó phát hiện hậu trường trống không, những người bạn của mình và staff đúng là đã rời đi chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Cậu vội vàng ấn số gọi cho Triệu Tiểu Đào, mở loa ngoài rồi ném lên cái ghế ở bên cạnh: “Em thay đồ, anh giúp em với nhé.”
“OK.” Đào Thời Diên sung sướng giúp cậu cởi dây lưng.
“…….” Trình Hề cạn lời, lúc này điện thoại có người nghe máy, cậu chỉ có thể nuốt lại câu chửi thề đã sắp ra khỏi miệng: “Alo, anh Tiểu Đào, mọi người đang ở đâu vậy?”
Triệu Tiểu Đào báo địa chỉ nhà hàng, rồi hỏi ngược lại: “Cậu thì sao, đi đâu rồi?”
Không đợi Trình Hề mở miệng, Đào Thời Diên đã hờ hững nói: “Cậu ấy đang tận hưởng dịch vụ thay quần áo đẳng cấp VIP hàng đầu thế giới.”
Triệu Tiểu Đào: “?”
“Cậu ấy là hội viên duy nhất của cửa hàng thay quần áo này.”
Triệu Tiểu Đào: “??”
Trình Hề giành lại điện thoại: “Anh Tiểu Đào, anh đừng nghe anh ấy nói xàm…. Này! Thả tay ra! Ấy, cái này không cần, cái này em tự cởi…. Anh Tiểu Đào, em cúp máy đã nha, em đến ngay giờ ấy mà!”
Triệu Tiểu Đào: “???”
Triệu Tiểu Đào: “Trình Hề, anh nói cho cậu biết, vất vả lắm cậu mới lên được tuyến một, đừng để xảy ra scandal kích tình ở trong phòng thay đồ đấy nhé! Alo? Alo!”
Còn chuyện chính đang chờ, đương nhiên Đào Thời Diên sẽ không cởi ‘cái này’ của Trình Hề thật, anh chỉ muốn trêu cậu mà thôi.
Sửa soạn xong, đến địa chỉ do Triệu Tiểu Đào báo lại, mọi người đã ăn xong tăng một, đang bắt đầu tụm năm tụm ba uống rượu chơi game.
Trình Hề bao hết cả nhà hàng thịt nướng, ekip và staff ngồi ở đại sảnh, vì nghề nghiệp nhạy cảm nên những người nổi tiếng thì ngồi trong phòng riêng. Trình Hề chào hỏi hết một vòng, rồi dẫn Đào Thời Diên vào phòng riêng ở trong cùng.
Vì có Hứa Lệ Sơ ở đây, nên phòng riêng ầm ĩ hơn bên ngoài rất nhiều, thấy hai người sóng vai nhau xuất hiện ở cửa, bên trong thoáng chốc yên tĩnh lại, tầm mắt đồng loạt bắn về phía hai người họ.
Vương Tử Hàn đau lòng nói: “Đói bụng rồi phải không Cam Nhỏ, nhanh lại đây ăn chút gì đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Thẩm Ý khẽ cười: “Bọn họ không đói đâu, không chừng ban nãy đã trốn đi ăn vụng gì đó rồi.”
Vương Tử Hàn chậm chạp get được ý của Thẩm Ý, bèn lộ ra nụ cười của người cha hiền từ.
Trình Hề: “………”
Một đám minh tinh mấy người, ý dâm người ta như thế thật sự OK à???
Trình Hề buồn bực ngồi xuống, để tránh nghi ngờ nên cố ý không ngồi cạnh Đào Thời Diên, mà ngồi cạnh Triệu Tiểu Đào, Đào Thời Diên bèn ngồi xuống đối diện cậu.
Nếu như là trước đây, Đào Thời Diên chắc chắn sẽ không cho cậu làm vậy. Nhưng hôm nay thịt thiên nga nóng hôi hổi đã ăn đến miệng, lại mua một tặng một được kèm thêm một Chong Chóng Nhỏ nữa, rồi còn nhận được một nụ hôn, thực sự rất thỏa mãn nên quyết định tạm thời vứt bỏ ý định bắt nạt người ta.
Hứa Lệ Sơ bề ngoài trông hơi đen tối, nhưng thực ra trong lòng rất đơn thuần, cô không hiểu ý của Thẩm Ý lắm, nên ngốc nghếch nói: “Cam Nhỏ, ban nãy hai người ăn gì vậy?”
Trình Hề: “Ban nãy không ăn gì cả, tôi chỉ thay đồ và làm tóc thôi.”
Ánh mắt Hứa Lệ Sơ lóe sáng giống như Conan: “Thay đồ gì mà lâu vậy? Nói sản xuất quần áo tôi còn dễ tin hơn, hai người chắc chắn đã làm những chuyện khác!”
Đúng lúc đó, ngón tay Đào Thời Diên quét qua vết thương bị Trình Hề cắn ra ở trên môi. Vết thương bằng phẳng, khá giống cảm giác miệng mở ra lâu quá nên bị khô nứt ra.
Hứa Lệ Sơ: “ !!!!”
Hứa Lệ Sơ lập tức hoàn thành quá trình thay đổi từ bề ngoài hơi đen tối thành trong lòng cũng đen tối.
Chuyện như vậy không thể nói ra ở đây, mọi người đều biết rõ ở trong lòng là được rồi, Hứa Lệ Sơ thôi cười dâm đãng, im lặng tiêu hóa niềm vui bất ngờ của CP nhà mình.
Thấy mấy người đó không nói gì nữa, Trình Hề nghĩ việc mình biến mất gần một tiếng đồng hồ rốt cục cũng lừa gạt được, bèn thở phào nhẹ nhõm, cậu kéo thực đơn qua ầm ầm gọi một đống đồ.
Trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, Trình Hề mới chợt nhận ra hình như trên bàn thiếu một người…. Lục Hành Chỉ không có ở đây.
Từ lúc bắt đầu vào đoàn phim 《Liệp Nhật》, cậu đã có cảm giác Đào Thời Diên và Lục Hành Chỉ không hợp nhau, nên không dám hỏi thẳng, mà dùng khuỷu tay đụng đụng Triệu Tiểu Đào: “Anh Lục đâu?”
“Ban nãy cậu ta nói có việc, nên đưa tụi anh đến đây xong thì đi luôn.”
Trình Hề sửng sốt: “Không phải anh bảo mọi người đến đây trước à?”
“Không phải,” Triệu Tiểu Đào chùi miệng: “Anh vốn định đợi hai người một lát đã, nhưng cậu ta lại nói là mọi người bận rộn cả một buổi tối chắc đói bụng rồi, hay là vừa ăn vừa đợi. Anh nghĩ như vậy hay hơn, nên kéo mọi người tới đây luôn.”
Trong số tất cả những người quen biết Trình Hề, có không ít người luôn trêu cậu và Đào Thời Diên, nhưng người biết cậu thích Đào Thời Diên chỉ có một mình Lục Hành Chỉ.
Nếu như ban nãy có người tới phòng thay đồ tìm bọn họ, thì rất dễ nghe thấy những lời mà bọn họ nói, gặp phải người miệng rộng thì sẽ bị lan truyền khắp nơi.
Hơn nữa ngộ nhỡ ngắt lời bọn họ, không có thời gian nói rõ ràng mọi chuyện, thì có lẽ giờ cậu và Đào Thời Diên đã mỗi người đi mỗi ngả, hoàn toàn trở thành người xa lạ rồi.
Là Lục Hành Chỉ che chở, tác thành cho bọn họ.
….Nhưng sao anh Lục phải đi chứ, cậu còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa!
Trình Hề lấy điện thoại ra, ở dưới bàn gõ chữ:
Khoảng ba phút sau, Lục Hành Chỉ mới trả lời:
Nhìn cái emo mặt cười này, không biết vì sao trong lòng Trình Hề lại cảm thấy ê ẩm, giống như anh Lục đang ngày càng cách cậu thật xa…..
Lúc này, xâu thịt gọi lên sau đã gần chín, Trình Hề day day chóp mũi cất điện thoại lại, vừa ngẩng đầu lên thì có năm cây thăm bằng trúc đồng thời duỗi đến trước mặt cậu.
Hứa Lệ Sơ: “Xâu thịt bò chín bảy phần này ngon lắm đó, tôi ăn thử rồi, cậu cũng nếm thử đi!”
Vương Tử Hàn: “Chắc là đói lắm rồi đúng không, ăn một miếng thịt viên lấp bụng trước đã.”
Thẩm Ý: “Mấy thứ đó nhiều mỡ lắm, không tốt cho body của cậu, ăn nấm hương đi, ngon mà không mập.”
Đào Thời Diên giơ một khay tôm hùm nướng lên.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, Trình Hề lúng túng mỉm cười, rồi xua tay với những người khác: “Mọi người cứ ăn đi, không cần phải quan tâm đến em đâu.”
Ngay sau đó, cậu lấy khay tôm hùm từ trong tay Đào Thời Diên, thỏa lòng thỏa dạ nuốt một ngụm thịt tôm thật lớn.
Thẩm Ý: “???”
Thẩm Ý: “Tiểu Trình, không phải cậu không thích ăn tôm hùm à? Lần trước chúng ta ở Hàn Quốc, chị nhớ cậu không ăn con nào hết mà!”
“Khẩu