Lâm Ngữ không có ý định nói chuyện anh cũng có ý định làm một truyền kỳ lội ngược dòng, đành phải lấy cớ lấy tư liệu quay video.
“Có lẽ anh hỏi nhầm người rồi, thành tích của em chỉ tăng lên đôi chút mà thôi, mấy người Lưu Hân khoác lác thành ra em như thiên tài.
”Triệu Tiểu Lộc tỏ vẻ muốn giúp mà không được: “Chuyện này anh nên đi tìm những thiên tài thật sự ở cấp 3 và đại học, tốt nhất là tìm ở mấy trường cấp 3.
”“Được.
”Lâm Ngữ nghe vậy thì buồn rầu không thôi: “Anh đã hỏi rồi, có người thì nói đây là thiên phú, từ nhỏ đã học giỏi, còn có người nói lên lớp toàn ngủ, thỉnh thoảng lật vài trang sách, sau đó đi thì cứ được điểm cao.
”“Vậy thì anh tức điên lên đúng không?”Nghe vậy Triệu Tiểu Lộc cũng đã hình dung được cảnh tượng Lâm Ngữ ăn trái đắng, cô cười khúc khích, đôi mắt đẹp cong cong như trăng lưỡi liềm.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi, cảm giác xa lạ giữa hai người đã vơi đi không ít, Lâm Ngữ lại ba hoa, nói chun là giản lược chuyện anh cũng là một tên học dốt thâm niên.
“Em không phải người học giỏi gì đâu, nhưng mà những tâm đắc trong chuyện học tập, anh muốn thứ này thật hả?” Sau khi nói xong, Triệu Tiểu Lộc đảo mắt nhìn Lâm Ngữ, sau đó lại híp mắt cười khúc khích.
Vẫn mang theo chút ngây thơ đáng yêu pha chút tinh ranh, nhưng là khi ánh mới Lâm Ngữ rơi vào đôi mắt trong suốt sáng rực của cô thì chẳng biết có phải ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy đằng sau nụ cười này có ý đồ xấu xa gì đó.
Nhưng nhìn cô gái dịu dàng như cô em nhà bên, hai mắt long lanh này, làm sao lại có ý đồ xấu được.
“Lẽ nào cô ấy muốn lừa mình?” Trong lòng Lâm Ngữ nổi lên gợn sóng nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cứ thuận theo mà gật đầu: “Muốn chứ… Có phiền em không?”“Không phiền đâu, chuyện này đơn giản lắm.
”Triệu Tiểu Lộc cười hì hì nói: “Vấn đề của anh chắc là bệnh lười thâm niên, còn nữa, có lẽ anh không đủ tập trung, không có hứng thú học tập mà thôi.
”“Chỉ nhiêu đây thôi hả?” Lâm Ngữ thấy khó hiểu, anh thật sự chẳng hiểu nổi thế giới của mấy thiên tài