Đỗ Cửu và Điền Nguyên một người cố tình một kẻ cố ý, nói khắp trời nam đất bắc rất nhanh đã làm thân với nhau, cho nhau số liên lạc.
Sau mấy chén rượu trôi xuống bụng đã xưng anh gọi em, anh em tốt bắt đầu nói chuyện xã giao.
Tửu lượng Phong Tuyệt Đại không kém, dù gì thì người trong nước đều bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, từ khi y mới lớn cha Phong đã bắt đầu luyện cho y tửu lượng và cách đánh giá rượu, mấy chén rượu mạnh vào bụng nhìn thì ngà ngà say thật ra lại cực kỳ tỉnh táo, nhưng kẻ thật lòng miệng xã giao tay chuốc rượu Đỗ Cửu thật sự uống tới ngu người, bị Đỗ Cửu âm thầm moi không ít tin tức nội bộ.
Đương nhiên Đỗ Cửu không thể xác định được anh ta có nhớ được chuyện sau khi say hay không nên cũng không dám hỏi tới chuyện quá mức bí mật, biết chừng biết mực mà chọn mấy chuyện không khiến Điền Nguyên phật lòng thôi.
Điền Nguyên say rượu không tỉnh nên Đỗ Cửu chỉ đành gửi lại cho y một đoạn tin thoại rồi xuống tàu bay trước.
Ra khỏi sân bay cha Phong đã cho tài xế tới chờ từ sớm, xe bay nhanh như chớp lái thẳng tới nhà họ Phong.
Nói là nhà họ Phong thật ra lại là nhà họ Tần, mẹ Phong Tuyệt Đại họ Tần, nói như vậy có nghĩa là cho Phong ở rể, tục ngữ gọi là con rể tới cửa.
Thậm chí nói khó nghe chút thì cha Phong chính là chạng vương, nhưng mà ông không phải chạng vương vong ân phụ nghĩa, cũng không có nhiều người thân họ hàng tạp nham dưới quê mà một lòng với mẹ Tần, đương nhiên bản thân ông cũng thật ưu tú, nếu không cũng không thể lọt được vào mắt xanh của mẹ Tần.
Hơn nữa lúc cha Phong ở rể nhà họ Tần chỉ có chút tiền của, không được tính là giàu có, xí nghiệp Phong thị hiện giờ là do cha Phong một tay gầy dựng từ chút gia sản của nhà họ Tần mà nên.
Cho nên họ hàng họ Tần chỉ lo nịnh bợ cha Phong chứ nào dám nói bừa, dù gì thì chỉ cần cha Phong cho chút của cải cũng đủ để họ ấm no cả đời.
Cha Phong là người rất biết nhớ ơn, bởi vì cha mẹ mình đều đã mất nên vẫn luôn phụng dưỡng hai cụ Tần, cho dù sau này hai cụ sinh bệnh vẫn ở lại nhà họ Tần không chuyển đi.
Nhà họ Tần ở trong một biệt thự riêng theo phong cách phục cổ, nghe nói ngôi nhà này vốn là một tòa nhà cổ trăm năm được tổ tiên họ Tần tình cờ mua được nên vẫn ở tới bây giờ.
Đỗ Cửu vừa xuống xe đã thấy được cha Phong và mẹ Tần đang đón mình trong nhà, hai người vẫn giống như trong trí nhớ của Phong Tuyệt Đại, cho Phong thần thái nhẹ nhàng ngọc thụ lâm phong, dù cho lớn tuổi vẫn không mất đi vẻ phong hoa, Đỗ Cửu nghi ngờ rằng ngày xưa mẹ Tần thích cha Phong là vì gương mặt này của ông.
Đương nhiên dáng vẻ của mẹ Tần cũng không kém, nếu không cũng không sinh ra được Phong Tuyệt Đại có chỉ số nhan sắc siêu cấp tới vậy, hơn nữa khuôn mặt Phong Tuyệt Đại rõ ràng là được di truyền từ mẹ Tần nên tương đối nhu hòa, hay nói đúng hơn là nữ tính, mắt mũi lại giống cha Phong, hoàn mỹ kế thừa toàn bộ ưu điểm của hai người.
"Tiểu Cửu!" Mẹ Tần bước tới ôm chầm lấy y sau đó x0a nắn từ đầu tới chân y một lần, trên mặt toàn là đau lòng miệng thì ân cần hỏi han.
Lúc Phong Tuyệt Đại sinh ra xếp thứ chín trong nhà họ Tần, vì vậy mẹ Tần bèn lấy Tiểu Cửu làm tên ở nhà của y.
Cha Phong đứng bên cạnh không bước tới nhưng trong mắt lại toát ra niềm vui cùng sự hiền từ.
Đỗ Cửu có hơi hốt hoảng, tuy rằng đây không phải là lần đầu y có thiết lập còn đủ cha mẹ nhưng cha mẹ thân thiết tới vậy lại là lần đầu tiên.
Người cha đẹp trai nhưng không kém phần nghiêm khắc cùng với một người mẹ dịu dàng quý phái.
Cực kỳ giống với hình ảnh cha mẹ mà y tưởng tượng ra thuở ấu thơ.
Đỗ Cửu vốn là cô nhi lớn lên ở viện mồ côi, năm 8 tuổi được hiệu trưởng trường học người nhập vai đồng thời là tổ trưởng tổ 2 đưa về trường bồi dưỡng, đương nhiên hiện giờ y đã biết được sự thật, lúc đó chắc chắn rằng hiệu trưởng đã phát hiện ra tài năng bẩm sinh không có tơ tình của y nên mới đưa y về hư giới dạy dỗ.
Lúc tuổi còn nhỏ ngây thơ mờ mịt Đỗ Cửu từng mơ về tình thân với cha mẹ, sau này càng ngày càng hiểu nhiều chuyện, hơn nữa có "tài năng" quấy phá nên ngược lại không còn quá trông mong nữa, nhưng hiện giờ có được tơ tình, nhìn thấy cha Phong và mẹ Tần trong lòng không khỏi rung động.
"Cha, mẹ.
" Có lẽ vì sự rung động này mà khi gọi hai người y lại hiếm khi cam tâm tình nguyện.
"Đi đi đi, vào nhà đã.
" Mẹ Tần dắt y, "Biết hôm nay con về nên mẹ cố tình dặn chị Trương chuẩn bị mấy món con thích nhất, mấy nhà hàng Trung ở nước ngoài vừa đắt vừa không ngon như ở nhà! "
Cha Phong vỗ mạnh lên vai y: "Trở về là được rồi, chuyện cha nói với con đợi cơm nước xong xuôi lại bàn kỹ hơn.
"
Mẹ Tần trừng ông một cái: "Con mới vừa về mà, ông không thể để nó nghỉ ngơi một lát à! "
"Thì chẳng phải do tôi nóng ruột quá sao, dù gì thì chuyện này rất quan trọng! "
"Quan trọng hơn cả con trai à?"
"Được được được, tôi sai rồi! "
Đỗ Cửu lẽo đẽo đi theo mẹ Tần, nỗi vui sướng trên mặt xuất phát từ tận đáy lòng.
Mấy ngày kế Đỗ Cửu vừa bàn bạc chuyện Niệm Cổ với cha Phong vừa hẹn gặp mấy người bạn thân thiết trong nước.
Thái Tử và Điền Nguyên đều có vòng giao thiệp của riêng họ, mà kiểu phú nhị đại như Phong Tuyệt Đại cũng có vòng của riêng mình, lợi ích của việc được dạy dỗ từ nhỏ là cho dù có ra nước ngoài nhưng y và bạn bè trước kia vẫn giữ liên lạc, mỗi lần về nước đều sẽ liên lạc gắn kết tình cảm, suy cho cùng thì cũng đâu ai biết được ngày nào đó mình sẽ cần tới người kia.
Cha Phong kể hết tất cả tin tức bên ngoài về Niệm Cổ mà mình nghe được cho Đỗ Cửu, thậm chí bao gồm cả vài cái tên trong danh thăm dò nội bộ, trong đó vừa hay có một người quen là bạn học cấp 2 của Đỗ Cửu, cũng là người có quen biết không tệ, xem chừng người kia cũng biết được chút chuyện nên Đỗ Cửu bèn hẹn anh ta ra gặp mặt, mà anh ta cũng đồng ý ngay.
Vì vậy vì hợp mặt bạn bè hai người nhân cơ hội này thăm do trao đổi một chút tin tức, xem như thành lập liên minh tạm thời, lại âm thầm dẫn đường cho những người bạn thân còn lại cùng tham gia trò chơi.
Còn về bên phía Điền Nguyên, có lẽ vì trên tàu bay muốn chuốc rượu dụ Đỗ Cửu nói thật lại bị lật kèo nên cảm thấy mất mặt hay gì đó mà không liên lạc tiếp, Đỗ Cửu cũng không thể tùy tiện liên lạc với người ta, làm vậy sẽ để lại ấn tượng cố tình trèo cao đành tạm thời treo ở đó đợi cơ hội.
Mà cái cơ hội này nhanh chóng tới rồi.
Thời gian thoáng cái trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tháng, ngày trừ tịch cùng đại đoàn viên mỗi năm một lần sắp đến, đương nhiên Đỗ Cửu đã gửi lời chúc tết cho Điền Nguyên, hy vọng có thể nhân cơ hội này nhắc cho anh nhớ về sự tồn tại của mình.
Y nghĩ kỹ rồi, trừ tịch không được thì còn có nguyên tiêu, nếu cả hai lần đều không trả lời