Ngày tháng cứ trôi theo kế hoạch cai (xài) thuốc (đồ) của Đỗ Cửu, thoáng cái y đã nhặt được Nhị Ngốc tròn một tháng, ngày hắn sắp khôi phục lại ký ức đã không còn xa.
Theo cốt truyện quá trình Nhị Ngốc nhớ lại có hơi kịch tính.
Lục Hướng Cửu vốn muốn dạy dỗ hắn thành chó săn nhỏ hoàn toàn trung thành với mình nhưng Nhị Ngốc chỉ là mất đi ký ức chứ không bị ngu, theo kiến thức tiếp thu được ngày càng nhiều dần dần khiến hắn sinh ra nghi ngờ.
Nhưng mà bởi vì không có ký ức nên hắn cũng không quá mức chống đối với Lục Hướng Cửu mà chỉ nghĩ cách ứng phó y, hơn nữa có Lục Tiểu Chu giúp đỡ cũng không khiến Lục Hướng Cửu nghi ngờ.
Qua một tháng, Lục Hướng Cửu thấy thời cơ đã chín muồi, y cũng không thỏa mãn chỉ với sờ sờ nữa nên định xách súng thật đạn thật ra trận, Nhị Ngốc đã có ý thức chống đối đương nhiên không làm, trong lúc hai người xô đẩy hắn lỡ tay đẩy ngã Lục Hướng Cửu, Lục Hướng Cửu không ngờ hắn sẽ làm vậy với mình, dưới sự tức giận đã chộp lấy bình hoa trong tầm với đập vào đầu Nhị Ngốc đang hoảng hốt khiến hắn ngất xỉu, tới lúc tỉnh dậy hắn đã khôi phục được ký ức.
Nhị Ngốc nhớ lại hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ, bởi vì không biết tình huống bên quân đoàn ra sao nên cũng không lập tức tỏ vẻ mình đã khôi phục ký ức mà lựa chọn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, chuẩn bị sẵn sàng liên lạc với cấp dưới.
Bởi vì cú đập kia mà tạm thời Lục Hướng Cửu mất hứng, vậy nên mới có đủ thời gian cho Nhị Ngốc xả hơi.
Nhưng lần này có Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu "quấy rối" cốt truyện khiến cho bọn họ xác định danh phận từ trước, đương nhiên cũng không có chuyện sẽ phản kháng, phải làm sao để Nhị Ngốc nhớ lại đây?
Ký ức này chắc chắn sẽ khôi phục lại, tuy rằng Đỗ Cửu đã thay đổi quan hệ giữa hai người nhưng vì ý chí của cốt truyện mà những bước ngoặt lớn chắc chắn sẽ được giữ lại, trừ khi đoạn trước thay đổi quá lớn, nhưng nhìn tình hình hiện giờ mà nói thì Đỗ Cửu chỉ làm quan hệ cả hai dịu đi, bước ngoặt về ký ức này chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là không biết bấy giờ cốt truyện sẽ tung chiêu gì mà thôi.
Đỗ Cửu có cảm giác số phận đã được sắp xếp sẵn rằng cốt truyện sẽ không để y suôn sẻ như vậy đâu.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Hôm nay, Đỗ Cửu dẫn Nhị Ngốc và Lục Tiểu Chu đi dự tiệc đầy tháng con một người bạn, Lục Hướng Cửu nhờ vào gương mặt giả dối mà tiếng tăm trong vòng cũng không tồi, có được vài người bạn tốt, nhưng chỉ dừng lại ở bạn tốt thôi chứ không đến mức anh em thân thiết.
Tặng quà gửi lì xì xong, y bảo Nhị Ngốc và Lục Tiểu Chu đi tới nhà ăn trước còn mình ở lại chào hỏi bạn bè, kết quả còn chưa nói được mấy câu đã nhận được điện thoại của Lục Tiểu Chu, giọng điệu nôn nóng bất an báo cho y biết Nhị Ngốc đã xảy ra chuyện.
Đỗ Cửu kinh ngạc, nhanh chóng chào tạm biệt bạn bè chạy qua xem, hóa ra là có con cái nhà minh tinh nào đó nghịch ngợm lỡ tay làm rơi chậu hoa trên ban công, trùng hợp thế nào lại rơi trúng đầu Nhị Ngốc.
"Xin lỗi anh rất nhiều!" Mẹ đứa bé bị dọa ngây người, vội kéo con trai tới xin lỗi Đỗ Cửu.
Minh tinh kia cũng sợ hãi, chuyện này nếu xử lý không khéo thì danh tiếng của anh ta sẽ bị tổn hại, lập tức ngỏ ý: "Anh Lục, thật xin lỗi anh, chuyện trẻ con nghịch ngợm này em sẽ hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm, bảo đảm giúp vị trợ lý này của anh chữa khỏi hẳn."
Trong lòng Đỗ Cửu mặc niệm một phút cho Nhị Ngốc, ý chí cốt truyện thật hài hước mà, cái kiểu tình tiết này cũng xảy ra nổi.
Trên mặt lại ra vẻ nôn nóng: "Nhanh đưa tới bệnh viện trước đã, chuyện khác để sau."
Với tính cách của Lục Hướng Cửu tuy rằng sẽ không tới mức ồn ào làm căng với người khác vì một trợ lý nhưng thái độ vẫn phải có, nếu không chẳng phải sẽ khiến cấp dưới thất vọng sao?
Hơn nữa lúc này y cũng thật sự sốt ruột nên không rảnh lo bắt tội ai, Nhị Ngốc quan trọng hơn.
Thậm chí y còn không có thời gian đi chào hỏi chủ bữa tiệc, dù gì ngày vui thế này ai cũng sẽ vui vẻ, trước kia Lục Hướng Cửu sẽ lo liệu mọi chuyện ổn thỏa chắc chắn không quên chuyện này, nhưng bây giờ y lại thất thố.
Không thể không nói tấm chân tình đơn thuần của Nhị Ngốc mấy ngày nay thật sự đã khiến y động lòng, để lại trong tim y một dấu ấn thật sâu, lặng yên không tiếng động vỗ về vết thương lòng mà y từng chịu, nếu có thêm thời gian y sẽ hoàn toàn mở rộng lòng mình chấp nhận Nhị Ngốc.
Chỉ là kế hoạch mãi mãi không theo kịp đổi thay.
Thể chất Nhị Ngốc mạnh mẽ nên cú đập này cũng không gây ra vết thương quá nghiêm trọng cho hắn, nhưng vì mất trí nhớ mà chỗ bị đập lại lại vừa hay đụng trúng nơi lưu trữ ký ức khiến hắn nhớ lại.
Nhưng mà-
"Các người đã cứu tôi sao?"
Nhị Ngốc trước mắt khẽ nhíu mày, ánh mắt trong trẻo sắc bén nhưng lại không có chút khờ ngốc nào, hắn xốc chăn lên bước xuống giường bệnh, sống lưng thẳng tắp, vừa cài nút tay áo vừa nhìn mấy người Đỗ Cửu, dù tự nhiên nhưng vẫn toát ra khí thế cao cao tại thượng đè ép kẻ khác.
"Nhị...!Ngốc?" Đỗ Cửu, Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu liếc nhìn nhau, thử hỏi, "Cậu nhớ lại rồi sao?"
Ánh mắt Nhị Ngốc phóng lại, sắc bén khiếp người.
Bao Thăng Minh khe khẽ nhích tới chắn trước mặt Đỗ Cửu: "Nhị, à, không biết hiện giờ nên gọi cậu thế nào, cậu nhớ lại mọi chuyện trước khi mất trí nhớ rồi sao?"
Nhị Ngốc nhíu mày dường như đang tự hỏi câu nói của Bao Thăng Minh có ý gì, giây sau cái tay đang đặt trên nút tay áo của hắn khẽ khựng lại, sờ đến thứ đang nằm trên cổ tay kia mới liếc mắt nhìn mấy người Đỗ Cửu một cái rồi mở lên, xem xong không khỏi ngạc nhiên, hơi trầm ngâm ngẩng đầu: "Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Mặt Đỗ Cửu trắng bệch, chỉ qua mấy câu ít ỏi trong lòng y đã có một suy đoán, mà suy đoán này khiến cả y và Lục Hướng Cửu cùng hoảng hốt.
Lục Hướng Cửu hoảng hốt là vì người khiến y khó khăn lắm mới động lòng có lẽ đã biến mất, y lạnh người nhìn chăm chú vào Nhị Ngốc đã hoàn toàn thay đổi, cảm xúc quay cuồng, có buồn thương có hoảng loạn thất thố, còn có một chút hối hận.
Đỗ Cửu hoảng hốt là vì cốt truyện trật khỏi sự tính toán của y, cốt truyện vì để giữ thiết lập quả thật đủ tàn nhẫn, vậy mà thẳng tay xóa bỏ ký ức sau khi Nhị Ngốc mất trí nhớ khiến hắn trở về trước khi mất trí nhớ, thật sự đáng giận.
Nhưng mà vậy thì sao chứ, chỉ cần chuyện trước đó đã thành thì kết quả không thể thay đổi được, y sẽ có cách chộp lấy hắn thêm lần nữa!
Đỗ Cửu suy nghĩ một lượt dần dần bình tĩnh lại, trở về hết lòng diễn tròn vai Lục Hướng