Ớt Cay Nhỏ là ai à, Ớt Cay Nhỏ họ Nhan tên Lăng nhi, là sư muội bà cả chính cung Vân Chỉ Nhu của Tần Cửu Chiêu, cũng là đạo lữ định sẵn cho Diệp Bình Chi.
Phát triển theo tuyến hoan hỉ oan gia với Diệp Bình Chi, lần đầu gặp mặt còn là kiểu oan gia ngõ hẹp không vừa mắt nhau, cuối cùng ai ngờ lại chọc phá ra cảm tình, cuối cùng ở bên nhau.
Với Đỗ Cửu mà nói người đẹp cho dù dịu dàng động lòng hay an tĩnh, lạnh lùng như sương y đều ngắm được, chỉ có một loại duy nhất y không thẩm nỗi chính là cái kiểu ngang ngược kiêu ngạo này, nhưng ở thế giới nam tần lại thường xuyên xuất hiện dạng nữ chính nữ phụ thế này, mà xui xẻo làm sao Diệp Bình Chi bị phát cho nữ phụ ấy.
Rõ ràng nữ chính Vân Chỉ Nhu thông tuệ rộng rãi, mà sư muội Nhan Lăng Nhi vừa điêu toa vừa thô lỗ khiến người ta đau đầu.
Lần trước Đỗ Cửu vì thiết lập cho dù trong lòng không thẩm nổi nhưng vẫn phải chạy theo diễn cùng nàng, chỉ là còn chưa kịp từ oan gia biến thành tình nhân đã bị Tần Cửu Chiêu đột nhiên trở mặt trói y bên cạnh hắn, như vậy coi ra còn phải cảm ơn Tần Cửu Chiêu cứu y thoát khỏi biển khổ sớm.
Nhưng mà cái xưng hô Ớt Cay Nhỏ này y chỉ càm ràm với hệ thống, sao Tiểu Tần lại biết được vậy? Chẳng lẽ hắn khôi phục ký ức rồi?
Trong lòng Đỗ Cửu ngờ vực, thử hỏi: "Ớt Cay Nhỏ gì chứ?"
Tần Cửu Chiêu nhíu mày, vẻ mặt mê mang, tựa như bản thân cũng rất mù mờ: "Đệ không biết nữa, chỉ là bỗng dưng nhớ ra cái xưng hô này, cứ thấy hình như có người như vậy khiến lòng đệ dâng lên ghen ghét! "
Đỗ Cửu không kìm được lau mồ hôi, phải oán hận tới chừng nào mà ngay cả khi đầu thai rồi vẫn còn nhớ để ghét vậy, lúc này y càng quyết tâm tuyệt đối sẽ không đi chọc Nhan Lăng Nhi, bèn khẽ ho rồi nói dối trắng trợn: "Chuyện này ta cũng không biết nữa, chắc do ảo giác của đệ đấy! "
"Có lẽ là đệ cả nghĩ rồi! " Tần Cửu Chiêu mới ở cùng Đỗ Cửu được mấy ngày, hơn nữa dựa vào ký ức trong đầu đã hiểu rõ tính tình y đương nhiên nhìn ra được y đang lừa hắn, trong lòng thầm bật cười nhưng không bóc trần y, chỉ đè nghi ngờ xuống đáy lòng để mai tính tiếp.
Thuận lợi lấy được cơ duyên, Tần Cửu Chiêu bắt đầu bế quan tiếp thu truyền thường, Đỗ Cửu bèn ở bên cạnh bảo vệ hắn nhân tiện cũng tăng tu vi bản thân.
Với tu vi hiện giờ của y ở Tây Mãng cũng được xem là có máu mặt nhưng so với Đông Hoa và Trung Châu lại không đủ, lần này y không phải nhập vai mà sống thật, chết là chết hẳn nên cần phải cố gắng tăng lên thực lực.
Thế giới bắt đầu lại, hào quang nhân vật chính của Tần Cửu Chiêu vẫn còn, tuy ngoài mặt y thay thế sự tồn tại của Diệp Bình Chi nhưng suy cho cùng vẫn không phải cậu ta, cũng không đi theo con đường định sẵn cho Diệp Bình Chi nên đương nhiên không có hào quang nhân vật phụ, cần phải tự mình cố gắng.
Lần này hai người bế quan suốt 2 năm.
Thần thể của Tần Cửu Chiêu bộc lộ vào năm ngoái, tu vi tăng lên gấp ba trong một ngày, lại có tay lão làng là Đỗ Cửu chỉ dẫn rất nhanh đã thành chí sĩ.
Còn Đỗ Cửu không đột phá mà càng ngày càng cô đọng.
Đương nhiên mấy năm này không phải ngày nào hai người cũng bế quan, giữa chừng thi thoảng bước ra giao lưu tâm đắc, đương nhiên chủ yếu là Tần Cửu Chiêu tới tìm Đỗ Cửu giao lưu, hắn dường như ước gì tất cả thời gian đều có thể dùng để tu luyện, Đỗ Cửu cũng nhân cơ hội này thắt chặt tình cảm giữa hai người.
Không biết có phải Đỗ Cửu lầm tưởng hay không mà cứ cảm thấy Tiểu Tần càng ngày càng giống Đại Tần.
Ngày nọ Đỗ Cửu đang luyện đan còn Tần Cửu Chiêu tu luyện ở cách vách, đột nhiên sắc mặt Đỗ Cửu thay đổi, thân hình thoắt cái xuất hiện trong phòng Tần Cửu Chiêu.
Chỉ thấy Tần Cửu Chiêu nhắm chặt mắt chau mày, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng chảy máu.
Không ổn!
Đỗ Cửu không nói tiếng nào thẳng tay vỗ một cái lên ngực cắt ngang tu luyện, Tần Cửu Chiêu bỗng phun ra một ngụm máu sau đó mở bừng mắt.
Đỗ Cửu một tay đỡ lấy hắn, tay kia đặt lên cổ truyền chân nguyên vào giúp hắn vỗ về chân khi tán loạn, nhíu mày: "Đệ mới thành chí sĩ, cứ củng cố tu vi trước đã, cần gì phải làm liều?"
"Xin lỗi, là do đệ nóng lòng mạnh lên khiến đại ca lo lắng.
" Tần Cửu Chiêu lau đi vệt máu bên môi, cười khổ.
Đỗ Cửu lại không biết nguyên nhân là do Tần Cửu Chiêu bị y k1ch thích, trời sinh hắn đã là kẻ mạnh mẽ, mà từ khi quen biết Đỗ Cửu tất cả mọi chuyện đều nhờ vào y, tuy rằng ngoài mặt không thể hiện gì nhưng vẫn hơi chạnh lòng, Tiểu Tần còn chưa trải qua những chuyện sau này nên dưới sự k1ch thích khó tránh khỏi chuyện gấp gáp khi tu luyện.
Đỗ Cửu không nhìn ra chút tâm tư này nhưng lại phát hiện sai lầm của bản thân.
Y không nên giảm độ khó mọi chuyện mà Tần Cửu Chiêu trải qua, hay nói đúng hơn là không nên làm tất cả thay hắn.
Tu đạo vốn đã là chuyện đi ngược lẽ trời, nên đương nhiên phải nếm trải mọi thứ, trong lằn ranh hiểm nguy giành được cơ duyên, chỉ có một chữ thôi, là giành! Giành với người giành với sinh linh giành với đất trời.
Nhưng mà hiện giờ Đỗ Cửu lại san phẳng hết tất cả gai nhọn trên đường Tần Cửu Chiêu đi, khiến hắn mất đi cơ duyên rèn luyện, tâm tính khó tránh khỏi không theo kịp tu vi, cứ như vậy mãi sớm muộn gì cũng có chuyện.
Đỗ Cửu còn chưa biết Tần Cửu Chiêu gặp cốt truyện sẽ tự động mở khóa ký ức tương ứng của Đại tần, nhưng mà ký ức là ký ức còn cảm xúc cần phải tự mình trải qua mới tính.
"Ta lầm rồi.
" Đỗ Cửu mang vẻ mặt áy náy nói ra suy nghĩ trong đầu, "Như vậy coi ra những cơ duyên sau này của đệ e là ta không thể trực tiếp giúp đỡ nữa.
"
Tần Cửu Chiêu cũng vừa nghĩ ra được nhưng chậm hơn một bước, Đỗ Cửu nói vậy khiến lòng hắn càng thêm hổ thẹn, đợi đỡ hơn bèn nắm ngược lấy tay y: "Đại ca đừng như vậy, huynh đối với đệ đã tốt lắm rồi, con đường tu đạo vốn muôn vàn hiểm trở cùng nguy nan, đệ đã hiểu ra từ lâu rằng những con cháu xuất thân từ danh môn nhà cao cửa rộng cũng phải xách kiếm đi xa tự mình dò dẫm, đệ há có thể mãi mãi ở dưới sự che chở của đại ca?"
Quả nhiên là Tần Cửu Chiêu, Đỗ Cửu thở dài lấy một viên đan dược cho y uống: "Cũng hay, dù sao cái gì là của đệ thì vẫn sẽ là của đệ, ai cũng không thể giành được, sau này trừ khi đệ gặp nguy hiểm tới tính mạng còn không ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp đệ nữa.
" Y coi như hiểu được chuyện y làm cơ bản chỉ là gây cản trở chứ không giúp được gì, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy, chỉ cần ngày nào trên người Tần Cửu Chiêu còn có hào quang nhân vật chính thì hắn sẽ không xảy ra chuyện, y cứ lo cho chính mình trước thì hơn.
Tần Cửu Chiêu uống thuốc xong sắc mặt