Đỗ Cửu không nghĩ Tần Cửu Chiêu sẽ để bụng Nhan Lăng Nhi tới vậy, chỉ gặp mặt một lần đã sinh ra tâm ma!
Cái thứ như tâm ma này là tối kỵ với tu sĩ, một khi đã sinh ra tâm ma cần phải tiêu diệt ngay, nếu không sẽ lớn chuyện, nhẹ thì tu vi hoàn toàn bị phế bỏ trở thành người thường, nặng thì thân tử đạo tiêu hồn phi phách tán.
Vị hôn thê cũ Khúc Tòng Dung của Tần Cửu Chiêu sở dĩ dùng hết thủ đoạn muốn diệt trừ Tần Cửu Chiêu chính là vì hắn là tâm ma của nàng ta.
Cho nên khi Đỗ Cửu nhìn thấy màu đỏ trong mắt Tần Cửu Chiêu, mấy chuyện râu ria gì mà dụ dỗ trẻ em bày vẽ linh tinh lập tức tan thành mây khói, hoài toàn chiều theo Tần Cửu Chiêu, nếu không đợi tâm ma mạnh lên hậu quả y không dám tưởng tượng.
Đại Tần đã thạo nghề rồi nhưng Tiểu Tần lại 0 điểm, sau khi đẩy ngã Đỗ Cửu chỉ biết hành động theo bản năng, đè y xuống cũng chỉ biết sờ sờ cọ cọ, sau đó mắt càng ngày càng đỏ, trong mắt không còn tí tỉnh táo nào, rõ ràng đã rơi vào tâm ma.
Đỗ Cửu không biết nên làm sao chỉ có thể tự mình dạy dỗ hắn.
Tần Cửu Chiêu mất đi ý thức hoàn toàn bị tâm ma sai khiến, hai người ở trong phòng 3 ngày 3 đêm không ra ngoài, may là Đỗ Cửu đã sớm lập kết giới để không ai vào được.
Giờ mới thấy được chỗ hay của thế giới tu tiên, không dính bụi trần không ăn không uống, đừng nó là 3 ngày 3 đêm mà 10 ngày 10 đêm cũng không đùa.
Thậm chí còn hơn nữa, nếu tu luyện công pháp song tu thì một hai năm thậm chí mấy năm liền cũng được.
Qua ba ngày tay nghề nấu nướng của đồng chí Tiểu Tần tiến bộ đáng kể, không thầy cũng tự mình học được đủ món chay mặn khiến Đỗ Cửu thấy hổ thẹn, trong lòng trộm mừng vì là thế giới tu tiên, nếu không cứ lăn lộn như vậy tới nửa cái mạng cũng không còn.
Đây là lần đầu tiên tâm ma bộc phát nên thế tới ào ạt, Đỗ Cửu bất đắc dĩ phải xâm nhập thức hải giúp hắn chống cự.
Lúc tâm ma dữ dội nhất đôi mắt Tần Cửu Chiêu chỉ còn một màu đỏ máu, trên người toát ra sát khí đậm đặc tựa như thật sự muốn xét nát y rồi nuốt hết máu thịt xương cốt vào bụng.
"Nói, ngươi là của ta!" Hai mắt Tần Cửu Chiêu đỏ bừng, vẻ mặt bướng bỉnh dường như nếu y không cho hắn một đáp án vừa lòng thì hắn sẽ không bỏ qua vậy.
Thần thức Đỗ Cửu quấn quýt lấy hắn, dưới sự ảnh hưởng của sát khí có hơi thất thần: "Đúng...!Ta là của ngươi..."
Đôi mắt đỏ bị tâm ma ăn mòn của Tần Cửu Chiêu tối đen, giọng nói lạnh lẽo: "Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Ý thức Đỗ Cửu thoáng tỉnh táo lại, kề sát lại cắn một cái thật mạnh lên môi Tần Cửu Chiêu, mãi tới khi hắn trầy da chảy máu mới buông ra: "Ta cũng vậy!" Bộ chỉ mình ngươi mới biết nói năng hung dữ à, có tâm ma thì ghê lắm sao!
Cuối cùng tâm ma của Tần Cửu Chiêu bị đánh tan, màu đỏ trong mắt dần dần biến mất, ý thức tỉnh táo lại mới nhớ tới chuyện xảy ra, nhìn thấy Đỗ Cửu bên cạnh sau một hồi lâu mới hoàn hồn lại, mặt đầy ảo não cùng áy náy.
"Xin lỗi, là lỗi của ta."
Đỗ Cửu thật ra lại khẽ thở phào, đứng dậy mặc quần áo vào: "Chuyện này không trách ngươi được, đưa tay ta xem trước đã."
Tần Cửu Chiêu vươn tay trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Đỗ Cửu tức giận trừng mắt: "Còn nói kiểu này hả! Chẳng lẽ chưa làm thì ngươi sẽ không chịu trách nhiệm à? Hay ý ngươi là trước kia ngươi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chịu trách nhiệm?"
Tần Cửu Chiêu vội đáp: "Dĩ nhiên là không!"
Hiếm khi thấy được dáng vẻ Tần Cửu Chiêu hoảng loạn như vậy, Đỗ Cửu bật cười, lại cố ý trêu hắn thêm mấy câu, mãi tới khi Tần Cửu Chiêu ra vẻ không biết làm gì cho phải mới để tay lên tay hắn kiểm tra, sau đó khẽ thở phào: "Còn may, tâm ma được trấn an rồi, tạm thời không có chuyện gì nữa."
Tần Cửu Chiêu bày ra vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi, là do ta vô dụng khiến cho A Cửu lo lắng."
Ngươi cũng biết à! Đỗ Cửu lườm hắn: "Nói hay quá ha, tâm ma ở đâu chui ra thế, ta không phải đã bảo mình và Nhan Lăng Nhi không có quan hệ gì rồi sao!"
Tần Cửu Chiêu mím môi: "Rõ ràng là ngươi vẫn nhớ kỹ tên nàng ta..."
"Ta..." Bỗng chốc Đỗ Cửu không biết nên nói sao cho vừa.
Mắt Tần Cửu Chiêu lộ ra vẻ ấm ức: "Nếu ngươi không có tình cảm gì với nàng ta vì sao lại nói phải tán được nàng ta..."
"Đó là do trí nhớ của ta tốt! Hơn nữa đó chỉ là câu nói khi tức giận." Đỗ Cửu cạn lời, lườm hắn, "Không chỉ mỗi Nhan Lăng Nhi đâu, ta còn nhớ rõ nhiều lắm đấy, cái gì mà Vân Chỉ Nhu Tống Phán Liễu Thượng Chi Đào, còn có Phương Ninh Tuyết, Tô Nhu Nhi, Đàm Song..."
Đỗ Cửu đếm ngón tay, càng nói càng giận: "Ta đâu thể so với ai kia đâu, tận chín ngón đấy, này mà muốn so sánh thì chắc ta phải có chín cái tâm ma mất, thay được nguyên tuần không trùng nhau luôn đấy!"
Tần Cửu Chiêu nghiêm mặt, lời lẽ chính trực: "Những người kia là ai? Ta không quen ai hết, A Cửu không thể vu oan cho người ngay! Lòng ta với ngươi có trời đất làm chứng nhật nguyệt soi rọi!"
Đỗ Cửu cười khẩy một cái: "Nhớ kỹ lời ngươi đấy, may là trước kia ngươi còn chưa thật sự có gì với mấy người kia, nếu không, ha ha..."
Lần trước Tần Cửu Chiêu đều đã gặp gỡ 9 nữ chính nhưng khi đó y không tim không phổi nên vốn chẳng hề bận tâm, thậm chí còn đưa tay đẩy thuyền không ít, hiện giờ nhớ lại chỉ ước có thể tát mình một cái, cũng may Tần Cửu Chiêu vững lòng không xảy ra chuyện gì với các nàng ấy, nếu không hiện giờ e rằng y sẽ không xuất hiện ở đây.
Tần Cửu Chiêu nghiêm túc: "Chắc chắn sẽ không, ta có thể cảm giác được ta và những người ngươi nhắc không có quan hệ gì..." Nói đoạn chợt dựa sát vào Đỗ Cửu, "Cho dù trước kia ra sao thì hiện giờ với ta mà nói trong lòng chỉ chứa một người..."
Đỗ Cửu thoáng hoảng hốt.
Tần Cửu Chiêu lại chồm lên tiếp, liếc nhìn biểu cảm của y: "Ta rất thích A Cửu..." Nói rồi không đợi y phản ứng lại đã hôn lên môi y.
Đỗ Cửu không từ chối, chuyện cần làm đã làm cả rồi, một cái hôn chả bõ bèn.
Nhưng mà Tần Cửu Chiêu hôn hôn lại bắt đầu động tay động chân, một tay hắn vuốt nhẹ bên hông y, tay kia đỡ đằng sau tựa như muốn đè y xuống.
Đỗ Cửu chợt mở mắt ra lấy tay chặn lại, kiên quyết từ chối, nói gì cũng mới làm ba ngày ba đêm nên nghỉ ngơi chút đi, cẩn thận hư thận đó, cho dù là thế giới tu tiên cũng nên kiềm chế một chút chứ!
Tần Cửu Chiêu có chút thất vọng nhưng cũng không buông y ra mà cứ vậy ôm lấy eo y, ngay cả khi Đỗ Cửu gọi La Nhất La Nhị vào hỏi chuyện cũng không buông tay, điệu bộ như thể hắn chuẩn bị ôm tới trời tàn đất lụi mới thôi.
Đỗ Cửu cũng không hề khó chịu mà ngược lại còn có cảm thấy hiển nhiên, dù gì trước kia Tần Cửu Chiêu cũng đối với y kiểu này, qua mấy trăm năm y đã sớm quen rồi.
Đương nhiên nếu đồng chí Tiểu Tần có thể khống chế được bàn tay làm bậy của mình thì càng tốt.
Trong mấy ngày La