Khúc Tòng Dung mỉm cười mà đến ôm giận ra về, Đỗ Cửu không thèm quan tâm nàng bố trí thế nào, y đã quyết tâm lần này nhất định sẽ ép chết nàng.
Y chợt nhìn Tần Cửu Chiêu: "Ta định sau khi tiến vào chiến trường sẽ giết nàng ta, ngươi thấy sao?"
Tần Cửu Chiêu không thèm suy nghĩ đáp: "Tùy ngươi.
"
Trong lòng Đỗ Cửu sung sướng, khóe miệng không kìm được nở nụ cười, kéo Tần Cửu Chiêu lại hôn một cái thật vang: "Nể mặt câu trả lời mười điểm này của ngươi, ta đây không tính toán tính ngươi cố chấp.
"
Nửa tháng tiếp theo hai người bế quan tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi lấy sức để tiến vào chiến trường, Đỗ Cửu biết có lẽ 20 năm kế tiếp trong tương lai sẽ không xảy ra bèn chuẩn bị trước mọi thứ.
Đến đúng ngày chính đạo và ma đạo cử ra vài vị tiên nhân hợp sức mở đường vào, đường vào này đặt ngay trong sông Thanh Diễm, nước sông dập dền bị tách ra hai bên để lộ một cánh cửa.
Đây là lần thứ 2 Đỗ Cửu vào nên không chờ dặn dò đã dẫn Tần Cửu Chiêu cùng Đàm Song nhảy thẳng vào trong trước.
Trong chiến trường Tiên Ma ngoài chém giết ra còn có không ít linh dược linh vật hiếm thấy, lần này nhất định y phải giành được.
Chiến trường chỉ mở ra trong ba tháng, Đỗ Cửu đã đưa bản đồ đánh dấu toàn bộ linh dược mà y biết cho Tần Cửu Chiêu và Đàm Song trước rồi.
Ba người chia ba ngả tranh thủ gom hết mấy linh dược kia, cuối cùng tụ họp ở trung tâm chiến trường.
Lúc này thời gian ba tháng chỉ còn lại ba ngày.
Chiến trường rất lớn nên Đỗ Cửu muốn chạm mặt với Khúc Tòng Dung cũng không dễ dàng, nhưng nếu Khúc Tòng Dung còn sống thì nhất định sẽ tới di tích ở trung tâm, bởi vì ở đây có pháp bảo, một tòa bảo tháp chín tầng tựa như trụ chống trời sừng sững đứng giữa chiến trường.
Mỗi tu sĩ thành công tiến vào đều có thể lấy được pháp bảo từ đó, lần nhiều nhất từng có 10 người tiến vào lấy được 10 pháp bảo, hơn nữa mỗi cái đều bất phàm, thậm chí còn có lần còn lấy được tiên khí.
Cho nên đối với tu sĩ tiến vào chiến trường mà nói thì tòa tháp chín tầng ở trung tâm chính là đích đến cuối cùng, tòa tháp này lại chỉ mở ra vào ngày cuối cùng.
Thật ra Đỗ Cửu không nóng lòng vào tháp, vì nếu không có gì bất ngờ bọn họ sẽ ở lại đây 20 năm, mà cuối cùng cả tòa tháp này sẽ bị Tần Cửu Chiêu chiếm lấy.
Bên cạnh Đàm Song có hệ thống chăm nom nên Đỗ Cửu không cần lo tới, hơn nữa với tiếng ác của y và Tần Cửu Chiêu cũng không sợ có ai động tới nàng, thậm chí có vài tu sĩ còn tự động bảo về Đàm Song nhằm mong đổi lấy sự che chở từ hai người.
Đỗ Cửu gặp được Đàm Song trước, dù gì có hệ thống đưa tin nên rất dễ dàng tìm thấy nàng, vừa mới bước vào di tích đã bắt gặp Tần Cửu Chiêu đang ngồi trên tường thành bị tàn phá ôm kiếm chờ đợi.
Lại ra vẻ ngầu rồi.
Đỗ Cửu cười, còn không kịp mở miệng đã thấy bóng dáng Tần Cửu Chiêu chợt lóe lên tới cạnh y, ôm lấy cho y một nụ hôn.
Tình hình gì vậy?
Đỗ Cửu ngơ người, không phải chỉ mới tách ra có hai tháng thôi sao, với tu sĩ mà nói hai tháng cũng không khác mấy với hai ngày, bế quan một cái mở mắt nhắm mắt là xong.
Tần Cửu Chiêu lại tựa như cực kỳ kích động ôm lấy y hôn thật lâu, như muốn rút cả linh hồn y ra vậy.
Tần Cửu Chiêu kích động là có lý do cả, vì hắn nhớ lại được ký ức trong chiến trường Tiên Ma, cuối cùng nhớ ra được ngọn nguồn khiến mình động lòng.
Vốn ban đầu hắn thật sự đề phòng Đỗ Cửu, nghi ngờ thậm chí là chán ghét y, nhưng hắn không ngốc nên nhanh chóng phân biệt được thật giả trong những câu lải nhải giữa y và hệ thống.
Vì vậy hắn biết được Đỗ Cửu là người nhập vai, mà hắn là vai chính trong thế giới nhỏ này, giống với nhân vật trong thoại bản, vận mệnh của hắn đã được sắp đặt sẵn từ trước.
Hắn từng hoài nghi cũng từng mê mang, âm thầm nghe ra được càng nhiều tin tức.
Đó là trước khi tiến vào chiến trường Tiên Ma, ngoài mặt hắn đều giả vờ mình coi Đỗ Cửu là anh em.
Có lẽ bởi vì Đỗ Cửu hay sỉ vả với hệ thống mà hắn bắt đầu thấy căm ghét phản cảm với cái gọi là cốt truyện kia, đặc biệt là hậu cung mà y nhắc tới, hắn tự thấy bản thân không phải là người lạm tình nên rất khó tin được sau này hắn sẽ cưới chín người vợ.
Cho nên Đỗ Cửu càng nói nhiều hắn lại càng không muốn tiếp xúc với mấy người phụ nữ kia, đường như làm vậy là có thể thoát khỏi thứ gông xiềng mang tên cốt truyện.
Đặc biệt là sau khi Khúc Tòng Dung giáng cho hắn một đòn, hắn thật sự không ngờ vậy mà nàng lại nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết.
20 năm bị nhốt trong tháp, 5 năm đầu chỉ có hắn và Đỗ Cửu, mười năm giữa lại đổi thành hắn và Vân Chỉ Nhu, mà 5 năm cuối cùng biến thành bốn người họ ở cùng nhau.
Bị bắt ở trong một không gian nhỏ hẹp nhìn mặt nhau mỗi ngày, hắn buộc phải lúc nào cũng nghe thấy Đỗ Cửu lải nhải với hệ thống.
"A a a, chán quá đi, ngày tháng kiểu này lúc nào mới chấm dứt đâyyyy?!"
"Mi thấy vui không? Ta không vui tí nào! Ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt đơ kia~~ bảo ta vui kiểu gì được đây! Vui kiểu gì~~ vui kiểu gì~~"
"Nếu để ta chờ một mình thì hay quá rồi, vậy là có thể muốn làm gì thì làm, vì sao lại bắt ta ở cùng Tần Cửu Chiêu năm vậy? Đây có phải truyện tình trai đâu, chi bằng đổi thành em gái đi, cho dù là Ớt Cay Nhỏ cũng được luôn, ít nhất còn có thể trò chuyện, ai như Tần Cửu Chiêu ngày ngày đều lặng thinh kiểu đó.
"
"Nhào vô, mở bộ phim coi coi, điểm ta trả! Hết chịu nổi rồi! Haiz, nếu có thêm đ ĩa đậu phộng với cốc bia càng tốt! "
"Đm cốt truyện củ chuối này, đổi bộ khác nhanh đi! "
"Hahaha, buồn cười vãi, không ổn, ta cười gần chết rồi,! Ha ha ha! thiệt sự! "
!
Ngày ngày trôi đi, hắn nghe Đỗ Cửu vui buồn sầu thương, dù cho không thể tham dự vào nhưng ngày tháng cuối cùng cũng không còn vô vị nữa, tính cách thật sự của Đỗ Cửu dường như luôn luôn vui vẻ xán lạn như vậy, cho dù đau lòng cho nhân vật trong phim đi nữa thì chỉ cần mấy giây sau đã bắt đầu sôi nổi trở lại.
Loại lạc quan này dần dần lây nhiễm đến hắn, vỗ về tổn thương do Khúc Tòng Dung gây ra.
Nhưng mà khi ấy hắn còn chưa có cảm giác gì, chỉ là cuối cùng thấy được người kia sẽ không hại mình, mãi tới khi hắn tách khỏi y bị dịch chuyển tới cùng tầng với Vân Chỉ Nhu.
Tiếng chuyện trò lải nhải bên tai biến mất không còn, ban đầu hắn còn khẽ thở phào, cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng dần dần hắn lại cảm thấy trống vắng, đợi tới khi hắn theo thói quen gọi một tiếng A Cửu với Vân Chỉ Nhu mới sự tỉnh nhận ra, hóa ra trong vô thức không hay không biết hắn đã sớm quen có Đỗ Cửu bầu bạn, quen với tiếng chuyện trò linh tinh của y cùng hệ thống.
Trong mười năm kia hai năm đầu hắn còn dốc lòng tu luyện, năm thứ ba hắn bắt đầu cảm thấy cô đơn, tới năm thứ tư hắn bắt đầu hoài niệm, năm thứ năm năm thứ sáu bắt đầu nhớ lại, nhớ lại mỗi câu mỗi chữ Đỗ Cửu nói, lật tới lật lui từng câu từng chữ, cuối cùng nghiền ngẫm cẩn thận những thứ lúc ấy hắn nghe không hiểu.
Đến năm thứ bảy hắn bắt đầu nhớ nhung, nhớ Đỗ Cửu, nhớ sự ồn ào nhốn nháo của y, thậm chí còn nhớ cái hệ thống kia.
Đến năm thứ tám hắn bắt đầu tò mò, tò mò Đỗ Cửu thật sự là người thế nào, y bao nhiêu tuổi cao chừng nào, là người hay thần, hắn dần dần phác họa ra một hình ảnh trong đầu.
Hai năm cuối cùng tu vi hắn rốt cuộc ở nơi lầu cát linh khí chảy xuôi này mà sắp sửa đột phá, đành phải tạm thời gác lại tò mò trong lòng bế quan đột phá, trở thành chân nhân.
Mà khi hắn mở mắt ra không ngờ lại nhìn thấy Đỗ Cửu, hóa ra không biết bốn người bọn họ đã được dịch chuyển tới cạnh nhau từ lúc nào.
Vừa nhìn thấy y trong lòng hắn trào dâng vui mừng khôn xiết, lúc đó hắn còn chưa hiểu được mà chỉ cảm thấy muốn xem đối phương là bạn thân thật sự, cũng không hề so đo y có phải Diệp Bình Chi thật hay không, mãi tới khi Đỗ Cửu và Nhan Lăng Nhi mờ ám với nhau.
Giây phút ấy ý nghĩ trồi lên trong đầu hắn không phải là mừng vui khi bạn tốt tìm được đạo lữ mà là giết nàng ta, giết Nhan Lăng Nhi!
Chỉ cần giết nàng ta thì Đỗ Cửu chính là của hắn!
Giây phút ấy cuối cùng hắn cũng hiểu rõ hóa ra hắn ôm tâm tư như thế!
Ngay từ đầu hắn vốn định phát triển từ từ, thông qua trò chuyện giữa A Cửu và hệ thống hắn biết hắn không thể vạch trần y, lỡ đâu OOC như lời y nói thì y sẽ phủi tay đi mất, muôn vàn thế giới hắn biết đi đâu để tìm một người mà ngay cả mặt mũi hắn còn không biết đây.
Vì vậy hắn âm thầm cẩn thận vờ như thuận theo cốt truyện, lại ngấm ngầm từng chút một thu thập tin tức hắn muốn biết.
Chỉ là hắn đánh giá cao sự tự chủ của bản thân mình, biết rõ A