Tác giả: Sách Mã Thính Phong
Editor: Yly
-
Tống Viện Viện cúp điện thoại, thấy Tô Vân Cảnh đang đứng ở cửa thì vẫy tay với cậu.
"Minh Minh, em đứng ở đó làm gì, mau vào đây nào."
Tô Vân Cảnh chậm rãi đi vào.
Tống Viện Viện bẹo má Tô Vân Cảnh, thấy vừa trơn vừa mềm thì nhịn không được lại bẹo thêm cái nữa.
"Đã lâu không gặp, có nhớ chị không nè?" Cô nàng chỉ mặt mình nói với Tô Vân Cảnh, "Hôn chị cái nào."
Tô Vân Cảnh:...!
"...Chị ơi, chị mới mua di động mới sao ạ?" Tô Vân Cảnh không hôn, cậu dời đề tài đi.
"Ừ, Nokia bản mới nhất, đẹp không?" Tống Viện Viện khoe ra chiếc điện thoại màu đen trong tay.
"Đẹp ạ." Tô Vân Cảnh gật đầu, "Chị ơi, điện thoại cũ của chị đâu ạ? Có thể cho em cái đó không?"
"Em muốn di động làm gì?" Tống Viện Viện nhìn Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh nâng gương mặt ngây thơ vô tội, nói nhỏ, "Mấy hôm trước em bị bệnh nằm viện, ở bệnh viện chán lắm, rất muốn gọi cho bà ngoại nhưng mà điện thoại của mẹ em luôn có người gọi đến."
Tô Vân Cảnh không tiết tháo bán thảm.
Tống Viện Viện nghe được lời này thì trong lòng cũng hơi khó chịu, cô nhéo nhéo khóe miệng Tô Vân Cảnh, cười.
"Di động cũ của chị bị cậu của em cầm mất rồi nhưng di động cũ của cậu ấy có thể cho em."
"Nhưng cái di động đó là Nokia đời cũ nhất, không có trò chơi gì cả, chỉ có thể gọi điện thoại thôi."
Tô Vân Cảnh ngoan ngoãn tỏ vẻ, "Em không chơi trò chơi, chỉ muốn gọi điện thoại cho mọi người thôi ạ."
"Được rồi." Tống Viện Viện đứng dậy khỏi giường, "Chị đi lấy cho em, em ngồi chờ ở đây nhé."
Tô Vân Cảnh ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Viện Viện đi đến phòng cậu của nguyên chủ, tìm được di động cũ cùng dây sạc.
Hiện tại đang có hoạt động, tiền điện thoại nạp một trăm đồng thì được tặng thêm một trăm đồng.
Nhưng tiền thẻ điện thoại thuê theo tháng cũng đắt kinh khủng, một tháng tận năm mươi đồng.
Tống Viện Viện không cần cái thẻ đó nên cũng cho Tô Vân Cảnh luôn.
"Lúc nào di động hết tiền điện thoại thì gọi cho chị, chị mua cho em cái thẻ mới."
"Cảm ơn chị ạ." Tô Vân Cảnh cầm di động.
Tống Viện Viện giơ cao điện thoại, cô cười trêu Tô Vân Cảnh, "Chị có tốt không?"
"...Tốt ạ."
"Vậy em hôn chị cái đi."
"..."
Trẻ con đáng yêu ở thế giới này quá nguy hiểm, dễ bị mấy chị mấy cô kì quái theo dõi.
Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
"Cái này cho cậu."
Tô Vân Cảnh đưa điện thoại di động lấy được từ chỗ Tống Viện Viện cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu nhìn chiếc điện thoại di động chỉ lớn bằng bàn tay hắn, con ngươi như lưu li đen khẽ rung động.
"Cho tôi cái này làm gì?" Hắn hỏi.
Tô Vân Cảnh: "Di động này là một người chị của tớ cho, cậu cầm đi.
Như vậy về sau có chuyện gì thì tớ có thể gọi điện thoại cho cậu rồi."
Phó Hàn Chu mím môi, hắn không nói gì cả.
Tô Vân Cảnh mở điện thoại ra, bên trong có ba số điện thoại.
"Đây là số máy bàn nhà tớ, cậu có chuyện gì thì gọi vào số này cho tớ.
Nếu không ai nhận thì gọi cho mẹ tớ, mẹ tớ cũng không nhận thì gọi cho bố tớ."
Dưới ánh hoàng hôn, mặt mày Phó Hàn Chu trầm tĩnh lạ thường, lông mi dài dày bị nhuộm ánh vàng nhàn nhạt, giống như cánh bướm đậu lại trên mặt.
Hắn nhìn ba dãy số dài kia thật lâu cũng không hoàn hồn lại.
Đến tận khi Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Cậu biết dùng điện thoại không?"
Phó Hàn Chu ngước mắt nhìn cậu rồi lắc đầu, hiếm khi lộ ra dáng vẻ mê mang của một đứa trẻ bảy tuổi.
Thấy hắn như vậy, Tô Vân Cảnh không kìm được cười, "Vậy tớ dạy cậu nhé, rất đơn giản."
Chiếc điện thoại này hơi cũ, có vài chữ trên phím đều bị mờ đi.
Tô Vân Cảnh chỉ hắn chỗ nào tìm được danh bạ, chỗ nào là nhận điện thoại, chỗ nào gọi điện thoại.
Phó Hàn Chu rất thông minh, dạy hắn một lần là hắn đã nhớ kỹ.
Tô Vân Cảnh đưa điện thoại cùng dây sạc cho Phó Hàn Chu, " Nhớ để ý lượng pin nhé, lúc nào ô vuông này chỉ còn một thì phải nạp điện cho nó."
Phó Hàn Chu vẫn không nói nhiều lắm, hắn ừ một tiếng.
Nhưng chẳng biết có phải do cầm được chiếc điện thoại đầu tiên trong đời hay không mà loại an tĩnh này của Phó Hàn Chu khác hoàn toàn với an tĩnh kiểu lạnh như băng, không thích phản ứng người khác.
Hắn ít lời càng giống như là không biết nói gì hơn.
Bụng ngón tay non mềm của Phó Hàn Chu nhẹ nhàng vuốt ve các phím di động, đôi mắt đen nhánh yên lặng rũ xuống, đôi mắt có chút ôn hòa.
Thấy Phó Hàn Chu vẫn im lặng sờ điện thoại di dộng, Tô Vân Cảnh cảm thấy hắn đang vui vẻ.
Tô Vân Cảnh cũng vui theo.
"Về sau tớ lại kiếm thêm một cái,lúc đó hai đứa mình có thể gửi tin nhắn cho nhau rồi." Tô Vân Cảnh cười hỏi hắn, "Cậu có muốn tớ dạy cậu ghép vần với Hán tự không?"
Gương mặt Phó Hàn Chu hiện lên vẻ bình thản, hắn ừ một tiếng.
Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
Đưa điện thoại cho bé khốc kiều xong thì Tô Vân Cảnh về nhà.
Sau khi trở về từ nhà bà ngoại của nguyên chủ thì cậu đến thẳng cô nhi viện luôn, hiện tại cũng nên về nhà rồi.
Lúc Tô Vân Cảnh về đến nhà thì Tống Văn Thiến đang xử lí lạp xưởng với thị hun khói mang từ nhà mẹ đẻ về.
Tô Vân Cảnh rửa sạch tay, lúc đang muốn về phòng thì máy bàn ở phòng khách đột nhiên vang lên.
Nhìn dãy số hiện trên màn hình máy bàn, Tô Vân Cảnh thấy quen mắt lắm.
Cậu nhấc điện thoại nghe, quả nhiên là Phó