Sau khi Tô Vân Cảnh tắm cho Phó Hàn Chu xong thì để hắn mặc quần áo mới vào.
Vào thứ bảy tuần trước, Tống Văn Thiến không chỉ mua giày cho Phó Hàn Chu mà còn mua quần áo mùa thu cho hắn.
"Giày với quần áo là quà sinh nhật mẹ tớ tặng cậu đó."
Tô Vân Cảnh quàng lên cổ Phó Hàn Chu một cái khăn màu đen và đội lên đầu hắn một cái mũ cùng màu.
"Đây là quà sinh nhật của tớ, còn có găng tay nữa, khi nào lạnh thì cậu đeo vào nhé."
Tô Vân Cảnh nhét găng tay nhung màu đen vào túi áo Phó Hàn Chu.
Những thứ này vốn là đồ năm ngoái của Tô Vân Cảnh, ban đầu Tống Văn Thiến dự định đưa nó cho cháu ngoại trai của mình nhưng khi biết điều kiện của cô nhi viện không tốt thì giặt sạch chúng để Phó Hàn Chu sử dụng.
Cổ Phó Hàn Chu được quấn hai vòng khăn, che khuất gần nửa gương mặt, chỉ để lộ ra chóp mũi tinh xảo cùng đôi mắt đen nhánh xinh đẹp.
"Vẫn là Hàn Chu lớn lên đẹp." Tống Văn Thiến càng nhìn Phó Hàn Chu càng thấy thích, bắt đầu sử dụng ngôn ngữ làm tổn thương con trai mình, "Con mặc như này không dễ nhìn như người ta."
Tô Vân Cảnh:......!
Quả nhiên, không có so sánh sẽ không có đau thương.
"Sắp 8 giờ rồi, dì đưa con về nhé." Tống Văn Thiến cầm tay Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu quay đầu nhìn Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh nhận được tín hiệu của đối phương, lập tức bày tỏ, "Mẹ ơi, con đi cùng mẹ nữa nha."
"Con đi làm gì? Bên ngoài lạnh như vậy, bị cảm lạnh thì sao." Tống Văn Thiến nhíu mày.
"Con mặc thêm quần áo, chờ con xíu nha." Tô Vân Cảnh kéo Phó Hàn Chu khỏi tay Tống Văn Thiến rồi túm hắn chạy về phòng mình.
Tống Văn Thiến oán trách nói, "Thằng nhóc này, thay quần áo thì thay quần áo, con kéo Hàn Chu làm gì?"
Tô Vân Cảnh tất nhiên không thể nói với Tống Văn Thiến rằng Phó Hàn Chu không thích người khác kéo tay hắn.
Vào đến phòng của mình rồi, Tô Vân Cảnh buông Phó Hàn Chu ra, đến tủ quần áo tìm thứ đủ ấm để mặc.
Tô Vân Cảnh mặc xong quần áo, lúc quay đầu lại thì thấy Phó Hàn Chu đang nhìn chằm chằm vào hộp cọ màu trên bàn sách.
Hộp cọ màu này là lần trước Tô Vân Cảnh mua cho Phó Hàn Chu, đối phương không chỉ không lấy mà còn tặng cậu một cục lông xù không còn sinh mệnh.
Nhớ tới Phó Hàn Chu lúc mới quen, một bé khốc kiều cao lãnh, Tô Vân Cảnh cười cười.
Cậu đi qua, đưa hộp cọ màu ấy cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu ngẩn ra, "Tặng cho tớ sao?"
Tô Vân Cảnh: "Vốn dĩ tớ mua nó là để tặng cho cậu mà."
Nhìn nụ cười không có chút vướng mắc nào của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu mím môi, yên lặng nhận hộp cọ màu ấy.
Tô Vân Cảnh cũng quấn khăn quàng cổ cho mình, cậu nói với Phó Hàn Chu, "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, cậu tắt đèn phòng, cùng Phó Hàn Chu một trước một sau ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Tô Vân Cảnh vì đề phòng bị cảm mà sắp bọc mình thành một quả cầu rồi, Tống Văn Thiến cũng không nói thêm gì nữa.
Bản edit được đăng duy nhất tại:
-
Sau khi đưa Phó Hàn Chu tận tay cho viện trưởng, Tống Văn Thiến kéo Tô Vân Cảnh trở về.
Lúc này ô tô mới có rất ít, trên đường cái cũng không có nhiều xe cộ đi lại.
Lúc Tô Vân Cảnh đi theo Tống Văn Thiến đến vạch kẻ đường thì như có cái gì tác động đến, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cửa sắt của cô nhi viện đã đóng, Phó Hàn Chu đứng sau cánh cửa, không hề chớp mắt mà nhìn phương hướng mà Tô Vân Cảnh đã rời đi.
Phía sau hắn là một mảnh bóng tối, tựa cái miệng khổng lồ của đáy vực sâu thẳm, áp sát từng chút một, giống như muốn nuốt gọn hắn.
Thân hình gầy yếu đơn bạc của đứa trẻ ấy ở giữa màn đêm lạnh lẽo có vẻ cực kỳ cô đơn.
Trong chớp mắt, Tô Vân Cảnh muốn mang hắn về nhà.
Nhưng Tống Văn Thiến vừa mới mang thai, không có khả năng nhận nuôi Phó Hàn Chu.
Hơn nữa, Phó Hàn Chu có bố, bố hắn sắp đón hắn về rồi.
Phó Hàn Chu nắm lấy thanh sắt lạnh băng, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến trắng bệch, giống tầng sương lạnh mỗi sớm đông.
Vào khoảnh khắc Tô Vân Cảnh quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp giữa ban đêm tịch liêu đó, sáng đến kinh người.
Tô Vân Cảnh giống như đã hiểu sự chờ mong của Phó Hàn Chu, cậu ngẩng đầu nói nhỏ với Tống Văn Thiến một câu, đối phương chần chờ buông tay cậu ra.
Sau đó, Tô Vân Cảnh đi tới chỗ Phó Hàn Chu.
Lúc đi đén trước mặt Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh kéo tay hắn qua, móc từ trong túi ra hai viên kẹo cho hắn.
"Mau trở về đi, đừng bị cảm." Tô Vân Cảnh kéo khăn quàng cổ trên cổ Phó Hàn Chu lên, che kín hơn nửa mặt, ngăn gió lạnh xâm nhập.
Phó Hàn Chu rũ mắt, giấu đi mất mát trong đôi mắt.
Hắn nắm chặt hai viên kẹo mà Tô Vân Cảnh đã cho hắn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trở về.
Nhìn Phó Hàn Chu cô đơn, Tô Vân Cảnh cũng khó chịu trong lòng.
Chờ một chút thôi.
Nhiều nhất hai tháng, cha ruột của Phó Hàn Chu sẽ tới đón hắn, lúc đó hắn sẽ có nhà.
-
Ngày hôm sau, lúc Tô Vân Cảnh đi học thì thấy Phó Hàn Chu đứng trong gió lạnh, nhìn Tống Văn Thiến đạp xe đạp đưa cậu đi học.
Lúc Tô Vân Cảnh đi học về, lại thấy Phó Hàn Chu ở cửa chờ cậu.
"Mẹ ơi, dừng một chút ạ." Tô vân Cảnh túm quần áo của Tống Văn Thiến.
"Làm sao vậy?" Tống Văn Thiến dừng xe lại.
Tô Vân Cảnh nhảy xuống khỏi ghế sau, "Mẹ ơi, mẹ cứ về trước đi ạ, con chơi với Hàn Chu ở bên ngoài một lát ạ."
"Trời lạnh như vậy, bên ngoài có gì thú vị chứ?"
Tống Văn Thiến cũng nhìn thấy Phó Hàn Chu, bà sợ Tô Vân Cảnh bị cảm nên đẩy xe vào cô nhi viện nói với viện trưởng một tiếng rồi mang theo hai đứa trở về nhà.
Tống Văn Thiến cho hai đứa hạt dưa và quýt rồi nói, "Hai đứa tự chơi đi nhé, mẹ đi nấu cơm.
Buổi tối Hàn Chu ở lại ăn cơm nhé, dì nói với viện trưởng rồi."
"Cảm ơn dì ạ." Phó Hàn Chu khách khí cảm ơn.
Thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn sinh đẹp, Tống Văn Thiến cảm thán, "Con xem này, lông mi so với bé gái còn đẹp hơn, dì thích con lắm."
Tô Vân Cảnh:.....!
Cứ cảm thấy lúc ở gần Phó Hàn Chu là địa vị trong nhà của cậu sẽ giảm xuống.
Chẳng lẽ đây chính là mị lực của nam phụ?
Ngoại trừ nữ chính thì những người khác đều thích hắn.
Tống Văn Thiến vừa đi, Tô Vân Cảnh liền mang Phó Hàn Chu đi rửa tay.
Thấy tay hắn lạnh như băng, Tô Vân Cảnh đổ nhiều nước ấm hơn, để Phó Hàn Chu ngâm một lát.
Trở lại phòng của mình, Tô Vân Cảnh đóng cửa lại rồi bóc quýt cho Phó Hàn Chu.
"Cậu ăn đi, tớ làm bài tập một lát đã."
Phó Hàn Chu gật đầu, không quấy rầy cậu.
Bài tập tiểu học rất đơn giản, Tô Vân Cảnh rất nhanh đã làm xong.
Làm xong bài tập của mình, Tô Vân Cảnh bắt đầu bố trí bài tập số học ngày mai cho Phó Hàn Chu.
Buổi tối Tống Văn Thiến định làm hoành thánh, sau khi trộn xong nhân thì rửa ít dâu tây mới mua cho hai đứa