Tác giả: Sách Mã Thính Phong
Editor: Yly
-
Sau khi tắm xong, Phó Hàn Chu mặc áo ngủ của Tô Vân Cảnh.
Trên quần áo mang theo hương xà phòng nhàn nhạt giống như đúc mùi hương trên người Tô Vân Cảnh, hắn rất thích ngửi.
Lúc hai người tắm rửa xong còn chưa đến 8 giờ, Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu, "Cậu muốn xem TV không, bây giờ kênh thiếu nhi hẳn là vẫn còn chiếu phim hoạt hình."
Phó Hàn Chu không có hứng thú với phim hoạt hình, "Cậu dạy tớ dụng di động gõ chữ đi."
"Sao tự nhiên lại muốn học gõ chữ vậy?" Tô Vân Cảnh hơi buồn bực.
"Không phải cậu nói rằng sau này nếu có thêm một cái điện thoại thì sẽ nhắn tin với tớ sao?"
Nhìn đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng kia, Tô Vân Cảnh nhất thời không nói gì.
Nói thật, nếu không phải Phó Hàn Chu nhắc nhở thì cậu cũng quên mất mình từng nói điều này.
"Lên phòng tớ đi, tớ dạy cho cậu."
Trước khi dạy Phó Hàn Chu gõ chữ thì Tô Vân Cảnh thoa kem trị nẻ cho hắn.
Da tay bé khốc kiều rất non, ngón trỏ và ngón út bị giá rét tổn thương, vừa sưng vừa đỏ.
Sau khi thoa xong, Tô Vân Cảnh đưa kem trị nẻ cho Phó Hàn Chu, dặn hắn mỗi ngày đều phải thoa.
Phó Hàn Chu: "Ừm."
Phó Hàn Chu đã sớm học xong ghép vần nhưng lại không biết nhiều chữ như vậy.
Tô Vân Cảnh dạy hắn gõ chữ tên của mình đầu tiên.
Phó Hàn Chu rất thông minh, sau khi gõ ra tên của mình thì hắn đã biết gõ mấy chữ khác ra sao.
Nhưng vì không quen thuộc trình tự sắp xếp của những chữ cái ấy nên tốc độ gõ tương đối chậm thôi.
Tô Vân Cảnh lại dạy hắn làm sao để gửi tin nhắn đi.
-
Mặc dù bé khốc kiều dần cởi mở hơn nhưng vẫn không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ khác.
Mà Tô Vân Cảnh cũng chẳng phải trẻ 8 tuổi thật sự nên không có hứng thú gì với đồ chơi trẻ con.
Vậy nên hai nhóc thành thục này vừa đến 8 giờ đã tắt đèn lên giường rồi.
Tống Văn Thiến thấy bọn họ im lặng quá mức nên thừ dịp 8 giờ lúc quảng cáo giữa phim lên ngó qua phòng Tô Vân Cảnh.
Kết quả, mở cửa ra thì thấy trong phòng tối om.
Hai cái đầu nhỏ trên giường cùng nhìn về phía bà.
Tống Văn Thiến:......!
Sớm vậy đã đi ngủ rồi?
Sinh hoạt lành mạnh dữ vậy trời?
Bà còn tưởng rằng hai đứa trẻ hiếm khi được ngủ cùng một chỗ thì chắc chắn phải chơi quên lối về, thậm chí buổi tối cũng không muốn ngủ chứ.
"Mẹ, có việc gì sao ạ?" Tô Vân Cảnh hỏi.
"Không có việc gì, các con cứ ngủ đi, ngủ đi." Tống Văn Thiến vẫy tay, rời khỏi phòng.
"Giảm tiếng TV đi, hai đứa nhỏ đều đi ngủ rồi." Tống Văn Thiến hạ giọng, quát Lục Đào một trận.
"......Bây giờ mới 8 giờ, anh chỉ ngồi xem cùng em thôi mà, sao lại nói anh, điều khiển là em cầm mà?"
Lục Đào ủy khuất như bé mập mạp hai trăm cân.
"Đừng ngồi cùng em, sang bên khác đi." Tống Văn Thiến đá Lục Đào một cái, nhặt điều khiển lên giảm tiếng TV.
Thật ra Tô Vân Cảnh với Phó Hàn Chu chưa ngủ, chỉ nằm trong ổ chăn thôi.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu thì Phó Hàn Chu vì không thoải mái mà cử động.
Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Làm sao vậy?"
"Tay ngứa quá."
Trong ổ chăn ấm áp, chỗ bị tổn thương do giá rét của Phó Hàn Chu nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó nhìn.
Lúc còn nhỏ Tô Vân Cảnh cũng từng bị động lạnh tay nên biết cảm giác này.
Cậu kéo tay Phó Hàn Chu qua, thuần thục xoa xoa chỗ bị tổn thương, giúp máu tuần hoàn.
Phó Hàn Chu lại gần, gương mặt non mịn trắng nõn dán vào đầu vai Tô Vân Cảnh, nhắm hai mắt lại.
Đây là một hành động thân mật thể hiện hàm ý không muốn rời xa.
Ngửi được mùi vị thanh tân thoải mái trên người Tô Vân Cảnh, hô hấp của Phó Hàn Chu dần vững vàng.
Tô Vân Cảnh thả tay Phó Hàn Chu ra, chèn kín chăn cho hắn, ngáp một cái rồi điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái.
Sau khi Tô Vân Cảnh ngủ, Phó Hàn Chu mở mắt.
Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Vân Cảnh chăm chú, lát sau Phó Hàn Chu ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu.
-
Cái việc ngủ lại này, có lần một là sẽ có lần hai.
Phó Hàn Chu ngủ rất ngoan, không ngáy ngủ, không nghiến răng cũng không lăn lộn lung tung.
Nhưng hắn có một tật xấu, đó là thích dính người khác mà ngủ, có lúc sẽ đè lên cánh tay của Tô Vân Cảnh, ngày hôm sau tê đến nỗi cậu không nâng lên nổi.
Sau khi ý thức được rằng tư thế ngủ ấy sẽ gây phiền toái cho Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu thu liễm không ít nhưng vẫn thích dựa sát vào cậu.
Tô Vân Cảnh có thể hiểu được, đây là một trong những biểu hiện của việc khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Dù sao thì thời thơ ấu của Phó Hàn Chu quá nát, hơn nữa còn thấy mẹ ruột của mình nhảy lầu, thật vất vả mới gặp được người thân cận, chắc chắn sẽ bắm chặt lấy.
Vậy nên Tô Vân Cảnh sửa cho Phó Hàn Chu.
Dính thì dính đi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lúc ngủ ai mà chẳng có đam mê nhỏ chứ?
Bởi vì thường xuyên ra vào nhà Tô Vân Cảnh nên cơ hội ở chung của Phó Hàn Chu với Tống Văn Thiến và Lục Đào đã tăng lên nhiều.
Bé khốc kiều sau khi bỏ đi lớp da cao lãnh kia, dựa vào vẻ ngoài xuất sắc thì trong cái thế giới xem mặt thế này thì mọi việc đều thuận lợi.
Hai vợ chồng đều có hảo cảm với Phó Hàn Chu.
Ngoại trừ Tô Vân Cảnh thì Phó Hàn Chu không quá chú ý tới người khác.
Dù là vậy thì hắn cũng chú ý thấy bụng Tống Văn Thiến ngày càng to hơn.
"Tớ chưa nói với cậu sao? Mẹ tớ vì mang thai nên bụng mới như vậy đó." Tô Vân Cảnh cười giải thích với hắn.
Đồng tử đen nhánh của Phó Hàn Chu khẽ run lên.
"Cậu muốn em trai hoặc em gái sao?" Yết hầu của hắn giống như bị bóp nghẹt, thanh âm nghèn nghẹn.
Nhận thấy lời nói của Phó Hàn Chu có gì đó không ổn, Tô Vân Cảnh vội vàng tỏ thái độ, "Dù tớ có thêm em thì tớ vẫn thương cậu mà."
Khoảng thời gian trước, Phó Hàn Chu không cho cậu chia kẹo cho những đứa trẻ khác.
Lúc đầu Tô Vân còn không biết nguyên nhân nhưng sau khi cân nhắc lại mọi chuyện thì đã hiểu.
Nhóc con này ghen tị.
Trong tiểu thuyết, Phó Hàn Chu là một người có chiếm hữu dục rất mạnh, đến nỗi sắp trở thành bệnh trạng.
Làm người ta cảm thấy biến thái nhưng cũng làm người ta hô to kích thích.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh không phải nữ chính, một nhóc bảy tuổi như Phó Hàn Chu càng không thể nảy sinh tình yêu với cậu.
Nhưng tình thân, tình bạn cũng sẽ làm người khác đố kỵ.
Ví dụ như anh trai sẽ ghen ghét em được cha mẹ yêu thương hơn, A sẽ đau lòng vì B chơi thân với C hơn.
Phó Hàn Chu muốn độc chiếm Tô Vân Cảnh, muốn Tô Vân Cảnh chỉ đối xử tốt với một mình hắn.
Với nhân thiết của hắn thì có ý nghĩ như vậy chẳng có gì ngoài ý muốn.
Tô Vân Cảnh giống như người cha sắp có đứa con thứ hai, đảm bảo với đứa lớn Phó Hàn