Lúc ngẩng đầu lên, Phó Hàn Chu đã áp xuống lệ khí trong lòng mình.
Đôi mắt đen nhánh đầy vẻ xa cách lạnh nhạt, vô cảm.
Con dao gọt bút chì kia, hắn không lấy ra.
Lúc Phó Hàn Chu muốn cầm lấy bánh bao thì Tô Vân Cảnh rụt tay lại.
“Trên tay cậu là cái gì?” Tô Vân Cảnh nhìn bàn tay nho nhỏ của Phó Hàn Chu, trên đó dính không ít thứ bột màu đen.
Hình như là vụn than chì.
Trước khi Tô Vân Cảnh tới đã rửa sạch tay, cậu kiễng chân, người nghiêng về phía trước, đưa bánh bao nhỏ tới bên miệng Phó Hàn Chu.
“Trên tay cậu có vết bút chì, không sạch sẽ, cậu ăn trên tay tớ đi.”
Phó Hàn Chu yêu sạch sẽ, tay hắn đúng là rất bẩn.
Nhưng hắn cũng không quá thích người trước mặt, hắn chỉ là không muốn nhóc mập kia hưởng lợi.
Phó Hàn Chu vươn tay khác cầm lấy cái bánh bao kia, cúi đầu cắn một miếng.
Bàn tay này ăn mười mấy cái đánh, lòng bàn tay vừa sưng vừa đỏ.
Phó Hàn Chu từ nhỏ đã bị đánh, người đã chắc nịch, không cảm thấy vết thương nhỏ này có vấn đề gì.
Tô Vân Cảnh nhìn thấy nhịn không được thở dài.
Hy vọng cha ruột của Phó Hàn Chu mau đến đây, mang đứa nhỏ đáng thương này về nhà, nuôi dưỡng thật tốt.
Đương nhiên, có điều kiện kinh tế thì Phó Hàn Chu có thể gặp bác sĩ tâm lý.
-
Phó Hàn Chu hiển nhiên là đói bụng nhưng vẫn rất kiêu căng.
Tô Vân Cảnh mang tới sáu cái bánh bao nhỏ, Phó Hàn Chu ăn xong còn uống hết ly sữa đậu kia.
Hoàn thành xong nhiệm vụ đưa ăn của hôm nay, Tô Vân Cảnh cũng không nán lại lâu.
Cậu đến cửa hàng mua bánh mỳ và sữa chua đưa cho thằng nhóc đánh nhau với Phó Hàn Chu.
Nhóc này chính là bé mập mạp vẫn luôn xin kẹo của Tô Vân Cảnh.
Bé mập mạp cũng bị nhốt lại nhưng nó không thật sự bị đánh, dì phụ trách cô nhi viện đánh nó năm, sáu cái thôi đã dừng tay khi nó xin khoan dung.
Nhóc béo không ăn cơm chiều, thấy Tô Vân Cảnh như thấy người thân.
“Cậu sau này đừng bắt nạt Phó Hàn Chu nữa được không?” Tô Vân Cảnh xé vỏ bánh mì.
Nhóc béo đói muốn chết, cầm được bánh mì là ăn ngấu nghiến.
“Tớ không bắt nạt nó, là nó đánh tớ trước.” Vì nhai bánh mì nên tiếng của nó không rõ ràng lắm.
“Cậu mắng mẹ của cậu ấy bị bệnh tâm thần, cậu ấy đương nhiên phải tức giận.”
Không biết là ai truyền ra mà hiện tại cô nhi viện đều biết hoàn cảnh của Phó Hàn Chu.
Nhóc béo ngẩng đầu, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, “Mẹ của nó vốn bị bệnh tâm thần mà.
Thế mà còn đánh tớ.”
Tô Vân Cảnh hơi bất đắc dĩ nhìn đối phải đúng lí hợp tình nói.
Trẻ nhỏ ngây thơ nhưng cũng bởi vì quá ngây thơ nên lời nói càng có sức sát thương với người khác.
Tô Vân Cảnh hỏi nó, “Vậy nếu có người mắng cậu là đứa không có cha mẹ, cậu có tức giận không?"
Nhóc béo ngừng ăn, mũi hít hít, mắt đỏ lên.
“Tớ không phải không có cha mẹ, viện trưởng nói, không có cha mẹ là Tề Thiên Đại Thánh, chỉ có Tề Thiên Đại Thánh là sinh ra từ đá.”
Nó càng nói càng tủi thân, nó lau nước mắt bằng mu bàn tay, nhấn mạnh rằng, “Tớ là do mẹ sinh ra, không phải nhảy ra từ cục đá.”
Tô Vân Cảnh xoa đầu nó, “Cậu xem, chính cậu cũng cảm thấy lời này làm người khác tổn thương.
Vậy nên về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
“Nếu không, tớ sẽ không mang kẹo cho cậu nữa đâu.”
Nghe thấy lời uy hiếp của Tô Vân Cảnh, nhóc béo ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn cậu hồi lâu rồi mới nói một câu.
“Về sau cậu muốn che chở Phó Hàn Chu sao?”
Nó hỏi vô cùng nghiêm túc.
Tô Vân Cảnh:…
Đây là tiếng lóng của đám nhóc con à?
Tô, lạnh nhạt vô tình, Vân Cảnh nói, “Đúng, tớ về sau sẽ che chở cậu ấy, cậu nói cho các bạn khác, nếu ai bắt nạt cậu ấy thì về sau đều không có kẹo.”
Ta thiên lương vương phá.(?)
Tô Vân Cảnh thề, sau này Phó Hàn Chu mà bị bắt nạt nữa thì cô nhi viện này sẽ không bao giờ có kẹo nữa, dù chỉ một cái.
Nhóc béo hừ một tiếng, cúi đầu hung hăng gặm bánh mì.
“Nghe thấy không đó?” Tô Vân Cảnh chọc chọc khuôn mặt tròn tròn của nó.
Nhóc béo kiên quyết không cúi đầu trước thế lực hắc ám, trừ khi…
“Cậu cho tớ một cây giăm bông thì tớ đồng ý với cậu.”
Trong túi Tô Vân Cảnh có một cây giăm bông nhưng đó là đồ rẻ cho mèo hoang, khá nhiều tinh bột trong đó, ăn nhiều dạ dày sẽ không thoải mái.
“Được.
Ngày mai tớ sẽ mua cho cậu cây giăm bông vua trong vua giăm bông luôn.”
Nhóc béo lúc này mới vui vẻ gặm bánh mì.
Tô