Tiêu Sở Dịch suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra mấy chữ: "Thật trùng hợp."
Ai có thể ngờ rằng trước đó không lâu, bèo nước tình cờ gặp nhau còn tưởng rằng cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa trong nháy mắt sẽ xuất hiện trước mặt mình đâu.
Ánh mắt Thịnh Dư Hàng quét qua gương mặt đang thất thần của cậu, sau đó rũ mắt thu lại thâm ý, dịu dàng cười cười: "Đúng vậy, thật là trùng hợp."
"Cậu muốn đi đâu?" Thịnh Dư Hàng hỏi, "Lát nữa tôi phải đi đón người, bây giờ còn chưa tới giờ, đang rảnh rỗi."
Tiêu Sở Dịch ngồi ở ghế phụ, từ bản ghi nhớ trong điện thoại nói ra địa chỉ: "Tiệm mì Hạnh Phúc số 327, đường Trường Giang bắc lộ?"
"Thật trùng hợp, chúng ta vừa vặn tiện đường."
"Ha ha, vậy sao." Tiêu Sở Dịch cười gượng hai tiếng, "Vậy làm phiền anh."
Chắc do đối phương là người hiền lành, bề ngoài có tính mê hoặc cao, Tiêu Sở Dịch khi đối mặt với anh luôn có cảm giác choáng ngợp.
Bọn họ rõ ràng cũng không phải là người cùng một thế giới —— xét về tính cách, khi mắc nợ người khác, cậu sẽ luôn chú ý không để lộ bản tính của mình.
Không cần biết quan hệ sâu hay không, hù đến đối phương cũng không tốt.
Lúc này không phải là thời gian làm việc, đường không ùn tắc như vào giờ cao điểm, một đoạn đường lái xe chỉ mất gần hai mươi phút.
Trong khoảng thời gian đó, Thịnh Dư Hàng cũng để cho bầu không khí quá tẻ nhạt, anh nói chuyện rất khéo, không có hỏi tới một chút vấn đề riêng tư nào, anh bày tỏ ấm ức cùng bất đắc dĩ của mình khi trợ lý làm "việc ác" cấm anh gọi thức ăn ngoài, ngẫu nhiên còn kèm theo một chút phàn nàn về đứa cháu trai nhỏ.
Tiêu Sở Dịch nắm lấy cơ hội khe hở mà "Ừm" vài lần, cũng không thật sự đem những việc này để vào trong đầu để giết thời gian.
Khi xe dừng lại ở điểm đến, Thịnh Dư Hàng mới nhấc lên một chủ đề khác: "Về sau cậu có định ở lại thành phố B không?"
Tiêu Sở Dịch dừng một chút, bàn tay chuẩn bị mở cửa dừng lại ở giữa không trung.
Thịnh Dư Hàng hỏi lời này cũng không phải là không có lý, nhà họ Tiêu ở trong thành phố A, nguyên chủ đã chọn trường đại học ở thành phố B với lý do quen thuộc với thị trường.
Sau đó cậu ta ở chỗ này gặp Thẩm Bích Tiêu, sau khi tốt nghiệp cũng vì hắn mà ở lại.
Trên nguyên chủ còn có một người anh trai, cũng là người thừa kế gia tộc, ngoài lo lắng cùng hi vọng của cha mẹ, cậu ta cũng không cần trở lại thành phố A làm gì.
Về sau nguyên chủ vì Thẩm Bích Tiêu mà trở mặt với người nhà, mấy năm sau đó không trở lại thành phố A một chuyến.
Nhưng bây giờ không giống xưa nữa, Tiêu Sở Dịch đã trở mặt với Thẩm Bích Tiêu, rời khỏi công ty.
Những ràng buộc ở thành phố B đã không còn, theo lý mà nói, cậu hẳn là nên về nhà.
Thịnh Dư Hàng cũng tận mắt chứng kiến hiện trường bọn họ chia tay, trở về hiểu tình huống thì hỏi như vậy cũng không tính là kỳ quái.
Tiêu Sở Dịch suy tư hồi lâu, không xác định trả lời: "Có lẽ đi..."
Sau này có lẽ cậu sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ.
Làm một người thù dai, cậu không có khả năng phân rõ giới hạn với Thẩm Bích Tiêu nhẹ nhàng như vậy, từ bây giờ coi như sự lừa gạt của quá khứ và tương lai đều không tồn tại.
Nợ bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, đây là nguyên tắc của Tiêu Sở Dịch.
Thịnh Dư Hàng nhàn nhạt trả lời, sau đó lại hỏi: "Cân nhắc đến công ty của chúng tôi không? Tôi thấy ngành này đối cậu có giá cũng rất cao."
Anh nói lại bổ sung một câu: "Đương nhiên nếu như cậu muốn tự mình lập nghiệp, có gì cần hỗ trợ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
Câu dầu còn có thể nói là đào chân tường, câu sau liền có chút kỳ quái —— coi như Thịnh Dư Hàng là người tốt, nói như vậy cũng có chút quá rộng rãi rồi đi.
Có âm mưu.
Trong lòng Tiêu Sở Dịch khẽ động, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, chèo chống trả lời: "Cảm ơn, Thịnh tổng đúng là người tốt.
Tôi đến rồi, hôm nay tôi có việc gấp, lần sau nếu có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm."
Thịnh Dư Hàng liếc mắt một cái liền nhìn ra Tiêu Sở Dịch đang cảnh giác, nhìn bóng lưng cậu đang vội vàng rời đi cũng không còn cách nào khác, có chút thất vọng thở dài một hơi.
Chẳng lẽ anh nhìn giống như một người có ý xấu lắm sao?
Rõ ràng rất nhiều người đều nói dáng dấp anh đặc biệt có tính mê hoặc, nhìn một chút đã làm người khác cảm giác rằng anh là một người rất ôn nhu và thân thiết.
Mặc dù những điều này đều không phù hợp với bản tính của anh...!Nhưng tốt xấu gì cũng không có người tránh anh không kịp như vậy.
Thịnh Dư Hàng tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ tới chuyện mình bị ép phải làm, đau đầu nhíu mày.
Không phải chỉ là người giám hộ tạm thời thôi sao, sao lại khó như vậy...
Tiêu Sở Dịch có chút oan uổng, cậu thật sự đang rất gấp.
Lúc vừa bước vào cửa tiệm mì, điện thoại Tiêu Sở Dịch lại lần nữa vang lên.
Tuy nhiên ngay lúc cậu trả lời cuộc gọi, điện thoại chỉ còn 1% rốt cục không kiên trì nổi nữa, màn hình nhấp nháy hai lần liền biến đen.
Tiêu Sở Dịch nhìn chằm chằm điện thoại hai giây, liền nghe thấy trong tiệm có người gọi tên cậu.
"Xin hỏi cậu là Tiêu Sở Dịch sao?" Người đàn ông trung niên tóc bạc nửa đầu đeo kính dày, híp mắt, có chút không xác định nhìn về phía Tiêu Sở Dịch.
"Ngài chính là hiệu trưởng Chu sao?" Tiêu Sở Dịch ngẩn người, lập tức nghênh đón, "Là Chu Tiêu giới thiệu tôi đến —— "
"Không sai không sai là tên nhóc đó.
Ái chà, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nha."
Trên mặt Hiệu trưởng Chu nở nụ cười, vừa nói vừa vội vàng đứng lên nắm tay Tiêu Sở Dịch, tựa hồ sợ ông buông tay ra người liền chạy mất.
"Tình huống của cậu tôi đã nghe Chu Tiêu nói, nhóc đó giới thiệu người tôi tuyệt đối tin tưởng, như vậy đi, vừa vặn trường học đang thiếu người, cậu xem lúc nào thì có thể làm việc, tôi lập tức liền gọi người giúp cậu sắp xếp ký túc xá, có yêu cầu gì khác cậu cứ thoải mái nói ra, chỉ cần tôi có thể làm nhất định sẽ đáp ứng cậu!"
Người đàn ông trung niên trước mặt đã có vài nếp nhăn giữa lông mày, trông càng thêm nghiêm túc và hung dữ.
Nhưng giờ khắc này trên mặt lại lộ ra nụ cười đầy nhiệt tình, nhìn đã không thể nói là hài hòa, mà có thể nói là kinh hỉ.
Khóe miệng Tiêu Sở Dịch giật một cái.
Không phải đã nói là đặc biệt nghiêm túc, cứng nhắc à? Không phải đã nói là nghiêm túc thận trọng sao? Không phải đã nói là phỏng vấn đặc biệt nghiêm khắc sao?
Người trước mặt rõ ràng hận không thể để cho cậu nhậm chức ngay lập tức, thậm chí còn không hỏi một câu nào về thông tin cơ bản nhất——
Nói là "Người do Chu Tiêu giới thiệu có thể tin tưởng được" là ngụy trang đi...
Tiêu Sở Dịch nhạy bén ngửi ra được mùi âm mưu.
Nói đến, Chu Tiêu là con của hàng xóm nguyên chủ, hai nhà là bạn bè với nhau, vừa lúc con trai hai nhà đều cùng tuổi, cùng tháng cùng ngày sinh, từ nhà trẻ đã bắt đầu làm bạn học, mãi cho đến khi lên đại học mới chính thức mỗi người đi một ngả.
Với sự tác động của duyên phận đặc biệt này, hai người muốn không quen cũng khó.
Chẳng qua Chu Tiêu cùng Tiêu Sở Dịch hoàn toàn là hai người trái ngược nhau, nhóc không có kiêu ngạo, lý tưởng lớn nhất trên đời chính là ăn cơm chờ chết.
Theo như mọi người nói, Chu Tiêu chính là phú nhị đại có tính cách ngốc bạch ngọt.
Ngày bình thường không làm việc đàng hoàng, đi cùng một đám bạn xấu bị bọn hắn bán còn giúp đếm tiền, từ đầu đến chân đều viết mấy chữ to "Không đáng tin cậy".
Cho nên quan hệ của nguyên chủ cùng Chu Tiêu vẫn luôn tương đối nhạt nhẽo, quan hệ không tệ lắm, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người cùng một đường, từ khi nguyên chủ cùng trong nhà trở mặt, bọn họ cũng rất ít liên lạc lại.
Trong kịch bản gốc, nhóc này thậm chí còn không có cơ hội ra sân.
Cho đến khi Tiêu Sở Dịch xuyên qua, những người bạn xấu phú nhị đại kia mượn cơ hội lan truyền chuyện nhục nhã của cậu ra ngoài một phạm vi nhỏ, ở giữa còn thêm mắm dặm muối một chút chuyện cậu có mối quan hệ xấu hổ nào đó nên thẹn quá hoá giận cùng người khác trở mặt.
Những lời này vốn dĩ chỉ quanh quẩn trong một vòng tròn nhỏ ở thành phố B, không hiểu sao lại lọt vào tai Chu Tiêu ở thành phố A.
Chu Tiêu mặc dù có chút không đáng tin cậy nhưng lại rất có nghĩa khí, vừa nghe tin anh trai lớn lên cùng mình bị ức hiếp, cậu nhóc lập tức tức giận.
Sau đó cậu nhóc liền gọi điện thoại tới cho Tiêu Sở Dịch mắng đám phú nhị đại đã khi dễ cậu hết mấy tiếng liền.
Tiêu Sở Dịch tỉnh lại sau một giấc ngủ, vừa vặn Chu Tiêu cũng vừa mới nói xong.
Chu Tiêu một bên uống nước ừng ực, một bên khí thế hung hăng hỏi Tiêu Sở Dịch có tính toán gì: " Anh Dịch anh nói xem chúng ta nên trùm bao tải đánh bọn hắn một trận, hay là để cho nhà bọn hắn phá sản trước?"
Tiêu Sở Dịch vừa mới tỉnh ngủ, ý thức còn chưa tỉnh táo lắm nên thuận miệng