Trong một quán cà phê bên ngoài trường học.
Tiêu Sở Dịch đẩy một xấp tài liệu cho người đàn ông đối diện: "Cơ bản đều ở đây, các cậu xem rồi xử lý đi.
"
"Cậu thật sự… không cần?” Văn Duệ đè vào văn kiện, thận trọng hỏi, “Công ty là tâm huyết của cậu mấy năm nay.
"
Tiêu Sở Dịch cười khổ một tiếng: "Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến hắn ta nữa.
"
Văn Duệ ngập ngừng, ánh mắt không khống chế nổi lộ ra chút đồng tình.
Mối quan hệ giữa Tiêu Sở Dịch và Thẩm Bích Tiêu không thể giấu nổi với những người xung quanh, khi vừa xác định mối quan hệ, Thẩm Bích Tiêu chưa bao giờ che giấu mối quan hệ đặc biệt của bọn họ ngoài danh nghĩa "độc chiếm dục".
Mà những ai đã nhìn thấy Tiêu Sở Dịch vây quanh Thẩm Bích Tiêu như thế nào cũng không khỏi bất ngờ trước kết quả này.
Chỉ là khi Tiêu Sở Dịch chìm sâu vào trong đó, cậu mới trở nên "Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê".
Ai cũng có thể thấy Thẩm Bích Tiêu sau này đối với Tiêu Sở Dịch hững hờ và qua loa như thế nào.
Ban đầu, bạn bè vốn có quan hệ tốt đều cho rằng vì thời gian mà Thẩm Bích Tiêu mới thay lòng.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng ngay từ đầu hắn đã đang lừa gạt Tiêu Sở Dịch đâu.
Không chỉ bị lừa dối trái tim chân thành mà suýt chút nữa cậu đã bị lừa bán nhà của chính mình.
Ngoài đồng tình và thương cảm, không còn từ nào khác có thể miêu tả những gì đã xảy ra với Tiêu Sở Dịch.
Văn Duệ cảm thấy có chút áy náy và hối hận: "Ban đầu A Hiên đã đề cập chuyện này với tôi, giá như chúng tôi nhắc nhở cậu sớm hơn.
"
Tiêu Sở Dịch chống cằm, không phản bác mà nói: "Phải trải qua một màn như vậy mới có thể nhẫn tâm được.
"
Văn Duệ là một người đàn ông tốt, đồng tình và áy náy đều là thật, nhưng người bạn tốt của cậu ta lại không tốt như vậy.
Tống Hạo Hiên là một kẻ cơ hội điển hình, nhưng vẫn có chút lương tâm hơn kẻ cặn bã như Thẩm Bích Tiêu.
Gã ta cũng là người duy nhất thường xuyên liên lạc với Tiêu Sở Dịch kể từ khi cậu trở mặt với Thẩm Bích Tiêu.
Mục đích của gã ta cũng rất rõ ràng, chính là muốn cổ phần công ty trên tay Tiêu Sở Dịch.
Nếu nói sâu hơn thì gã ta muốn một mình tiếp quản công ty và bóp chết Thẩm Bích Tiêu.
Gã ta luôn đứng xem trước mọi chuyện, lại là người rất tinh ý, có thể nhìn thấy rõ ràng sự bất thường giữa hai người Thẩm Bích Tiêu và Tiêu Sở Dịch, và nếu chuyện này không có lợi ích gì với gã, gã ta tuyệt đối sẽ không bao giờ chủ động gánh vác những rắc rối đó.
Tuy nhiên là bạn bè thân thiết, Văn Duệ và Tống Hạo Hiên thật sự là bạn tốt, người sau chỉ có chút lương tâm, còn lại sự dịu dàng và hiền lành đều tụ lại hết trên thân người bạn tốt này rồi.
Tiêu Sở Dịch và Tống Hạo Hiên về nguyên tắc không có thù oán, nên cậu sẽ không chọc thủng sự dịu dàng giả tạo trong mắt bạn bè của gã ta làm gì.
Vả lại, hai người giờ đã là “chiến hữu” cùng chung một mặt trận, nên tất nhiên chẳng cần phải quan tâm đến quá khứ của người đang kề vai sát cánh cùng mình như thế nào.
Tống Hạo Hiên muốn công ty, Tiêu Sở Dịch muốn Thẩm Bích Tiêu lăn càng xa càng tốt.
Nói tóm lại, Thẩm Bích Tiêu đều là mục tiêu của bọn họ.
Kể từ khi trao đổi ánh mắt tại hiện trường lừa đảo kia, cả hai đã thành công ăn nhịp với nhau.
Công ty là tâm huyết của nguyên chủ với biết bao tiền tài, thời gian, tinh lực, nói chung là bỏ vào gần hết cái thanh xuân, nếu tùy tiện nói không cần, đương nhiên là cậu không nỡ rồi.
Nhưng đó cũng là bằng chứng rõ nhất về quá khứ bị Thẩm Bích Tiêu lừa dối.
Tận cùng ký ức của nguyên chủ, khi bị Thẩm Bích Tiêu giam cầm và sắp chết, mọi chỗ dựa tinh thần đều sụp đổ, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Thẩm Bích Tiêu và nghĩ đến bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ của bọn họ cũng khiến cậu buồn nôn đến tận xương tủy.
Cậu bắt đầu căm hận Thẩm Bích Tiêu, cũng không muốn tiếp tục đụng vào quá khứ của bọn họ nữa.
Bao gồm cả công ty đó.
Thay vì để Thẩm Bích Tiêu chiếm giữ quá khứ chung của họ, Tiêu Sở Dịch thà giao nó đến tay người ngoài.
Mặc dù Tống Hạo Hiên không tính là người tốt lành gì, nhưng bạn thân Văn Duệ của gã lại là người tốt.
Người làm bạn với người tốt sẽ không bao giờ là kẻ ác ôn cặn bã không đáng tin cậy.
Đây cũng là lý do Tống Hạo Hiên lựa chọn đuổi Văn Duệ đến nói chuyện "làm ăn" với Tiêu Sở Dịch.
Văn Duệ tính tình hiền lành, nhưng những thứ trong công việc làm ăn thì lại không nói một lời.
Sau khi đơn giản nói chuyện vài câu, Văn Duệ lại vô ý chọc vào vết thương của Tiêu Sở Dịch, nên liền