Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 25


trước sau


"...!Khụ khụ khụ ——"
Thịnh Dư Hàng lần đầu tiên trải qua cảm giác suýt bị nước sặc chết.
Thịnh Giáng Hà thấy thế chỉ cảm thấy anh đang chột dạ*, nên vội vàng bổ sung thêm "Chứng cứ": "Cháu vừa mới nghe! Chú đang lôi kéo làm quen với mẹ của thầy ấy! Còn nói cái gì mà bao nuôi, tiểu bạch kiểm, khó trách chú trước đó vẫn luôn đứng bên cạnh thầy ấy!"
*Chột dạ: Giật mình lo sợ vì cảm thấy điều mình đang giấu giếm có nguy cơ bị phát hiện.

( Nguồn: Wiktionary)
Đứa cháu trai nghe được một nửa thì tràn đầy tức giận, giống như thật sự cho rằng những gì anh "giáo huấn" mình thực chất đều là lấy lòng thầy Tiêu hồ ly tinh kia mà thôi.
Đúng vậy, dưới đáy lòng nhóc đã đem người thầy ma quỷ kia so sánh với hồ ly tinh chuyên môn quyến rũ người khác để đạt được mục đích tra tấn những học sinh tội nghiệp như bọn họ.
Nếu không thì tại sao người chú dịu dàng dễ gần trong mắt người ngoài của nhóc lại có thể cùng anh ta ép buộc nhóc, cả ngày thúc giục nhóc làm bài tập chứ?
Thịnh Giáng Hà như đã tìm ra chân tướng, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: "Không nghĩ tới anh ta lại là một người thầy như vậy! Vì để cho cháu viết nhiều bản kiểm điểm mà cũng có thể nghĩ ra loại biện pháp này, thật sự là quá, quá mức...! Cháu tuyệt đối sẽ không khuất phục trước thế lực xấu xa này của các người đâu!"
Tay Thịnh Dư Hàng khẽ run lên, đặt cái ly xuống, đè nén gân xanh đang nảy lên trên trán, lộ ra một nụ cười dịu dàng dị thường.
"Ít xem mấy cái phim truyền hình với mấy cái tiểu thuyết lộn xộn kia đi." Thịnh Dư Hàng đi đến bên cạnh cháu nhỏ, sờ sờ đầu của nhóc, giọng điệu ôn nhu hỏi, "Làm bài tập xong chưa? Toán nâng cao có hiểu không? Bản kiểm điểm viết xong rồi à?"
Thịnh Giáng Hà: "...!Còn, còn chưa."
Ý cười trên mặt Thịnh Dư Hàng càng sâu, trong mắt xuyên qua mắt kính có một tia lạnh nhạt: "Vậy còn không mau đi viết."
Thịnh Giáng Hà: "..." QAQ
Nhóc sai, nhóc muốn thu lại lời nói ban đầu.
Chú của nhóc cũng là ma quỷ!!!
Nhìn bóng lưng đứa cháu nhỏ ủy khuất chạy về phòng, Thịnh Dư Hàng đứng dậy xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng.
Được rồi, anh so đo với một đứa nhỏ làm gì.
Trẻ con làm sao hiểu được những chuyện này...
Thịnh Dư Hàng nhìn về phía cửa, sau đó nhướng mày, lại đi vào phòng bếp rót một ly nước.
Bọn anh cũng chỉ là hàng xóm có thể "giúp đỡ lẫn nhau" trong tương lai mà thôi.
Chỉ có như vậy.
Ừm.
Số lượng lớn vật dụng hàng ngày mua ở trung tâm thương mại nhanh chóng được đưa tới tận cửa, căn phòng vừa mới dọn dẹp cũng đủ rộng để ba Tiêu mẹ Tiêu ở tạm.
Chỉ là sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt mẹ Tiêu khi nhìn cái căn phòng trống rỗng này vẫn khiến cho Tiêu Sở Dịch cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Sự đồng tình và thương xót trong mắt đối phương gần như muốn tràn ra.

Cậu rất hoài nghi, nếu như mẹ Tiêu dễ xúc động hơn xíu nữa, có khả năng bà sẽ khóc ngay tại chỗ mất.
Cũng may ba Tiêu là một người kiềm chế tốt, không mặn không nhạt nói một câu có thứ gì cần thì mua thêm, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ba Tiêu vẫn còn một công ty phải quản lý, ngay cả thời gian để đến nhìn con trai cũng bị vắt kiệt.
Ông chỉ cùng mẹ Tiêu ở nhà mới của Tiêu Sở Dịch một đêm, sáng hôm sau liền vội vàng đi thăm mấy người bạn cũ ở thành phố B.
Trời vừa rạng sáng, ông đã vội vàng đến sân bay, chuẩn bị quay về thành phố A.
Tiêu Sở Dịch nhận được quà chia tay là một tấm thẻ ngân hàng —— thẻ phụ, không giới hạn.
Ba Tiêu quả nhiên đơn giản thô bạo hơn rất nhiều.
Mẹ Tiêu thì đem tất cả công việc đều vứt cho chồng, nói là muốn ở cùng con trai mấy ngày, sau đó liền thật sự ở lại.
Sau khi tiễn ba Tiêu, mẹ Tiêu liền kéo lấy con trai đi đón xe, từ sân bay đến trung tâm mua sắm lớn ở trung tâm thành phố.
"Đáng thương, thời gian dài như vậy đều ăn không ngon thì thôi đi, sao lại mặc những bộ quần áo hàng vỉa hè thế này."
Mẹ Tiêu nói xong còn đưa tay lau những giọt nước mắt không tồn tại một cái, giống như mấy năm nay con trai bà vẫn luôn đi ăn xin ở bên ngoài, chỉ có một chút ánh sáng kích động trong đáy mắt lộ ra một ít ý nghĩ khác.
Nụ cười trên mặt Tiêu Sở Dịch cứng đờ, nhưng mẹ Tiêu đã khoác tay cậu kéo đi, cậu đành phải đi theo.
Vừa bước vào cổng trung tâm thương mại, mẹ Tiêu đã lộ nguyên hình.
"Sở Dịch, lại đây thử cái này một chút —— cái này cũng rất đẹp, còn có cái kia, cái kia nữa ——"
Tiêu Sở Dịch chìm trong quần áo cũng không thể giữ nổi nụ cười trên môi, nhất là khi cậu kiểm tra lại một ít ký ức trong trí nhớ của nguyên chủ.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nhưng mẹ Tiêu khác người bình thường ở chỗ là bà càng yêu cái đẹp của người khác hơn.
Ngay cả những đứa con của thân thích trong nhà, bà cũng đặc biệt quan tâm đến việc cho đối phương mặc thử và mua quần áo, càng đừng đề cập đến hai đứa con của bà.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Tiêu Sở Dịch đột nhiên hiểu ra ý muốn để cậu chạy trốn của Chu Tiêu.
Hiện tại cậu cũng muốn xoay người bỏ chạy.
"Sở Dịch ——" Mẹ Tiêu ngẩng đầu trông mong nhìn Tiêu Sở Dịch.
Mẹ Tiêu và Tiêu Sở Dịch có năm phần giống nhau, nhưng lông mày và ánh mắt của bà mềm mại dịu dàng hơn rất nhiều, hơn nữa tâm tính trẻ tuổi được bảo dưỡng rất tốt, đến nay vẫn là đại mỹ nhân khó gặp, khi nhăn lông mày lại một chút liền có một loại cảm giác u buồn động lòng người.
Người bên cạnh đồng loạt ném cho Tiêu Sở Dịch ánh mắt lên án.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cậu, sự lên án trong mắt lại giảm đi mấy phần.
Cái đẹp luôn luôn có thể nhận ưu đãi, bất luận là nam hay nữ.
Mà bộ dáng giống nhau như thế, có lẽ là chị em đi.
Người qua đường không hẹn mà cùng thả chậm lại bước chân, thậm chí còn có người móc điện thoại di động ra lén lén lút lút chụp ảnh.
Tiêu Sở Dịch vuốt mái tóc hơi loạn của mình ở sau đầu, bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy quần áo đi vào phòng thử đồ.
Đợi đến khi cậu bước ra khỏi phòng thử đồ, bên ngoài liền có vài tiếng xì xào bàn tán, mấy cô gái nhỏ đỏ mặt len lén nhìn cậu.

Tiêu Sở Dịch trời sinh là cái móc áo, dù sao thì gương mặt quá mức tinh xảo cùng đôi chân dài cân đối hoàn hảo, coi như có mặc "hàng vỉa hè" trong miệng mẹ Tiêu, cho dù tóc có hơi loạn thì cũng không thể che giấu được tia sáng của bản thân cậu.
Chỉ là trước đó cùng mẹ Tiêu đi dạo, vì để thuận tiện cùng bà giao tiếp, nên vẫn luôn cúi đầu, có chút câu nệ*, người khác nhìn thấy mẹ Tiêu liền lập tức bị thu hút.
*Câu nệ: Xử lí thiếu linh hoạt, cứ rập khuôn theo cái đã định sẵn.

( Nguồn: Wiktionary)
Nhưng khi Tiêu Sở Dịch một mình đứng ở một bên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khép hờ, biểu cảm có chút lãnh đạm, mày và mắt sắc lạnh, giống như Cô Nguyệt trong bầu trời đêm, không thể chạm tới.
Ngay cả bước chân đi chậm lại vì mệt mỏi, trong mắt người qua đường, cũng là một loại lười biếng khác.
Tiêu Sở Dịch thật sự rất mệt mỏi.
Thể xác và tinh thần đều kiệt sức.
Đối với ai vừa chuyển nhà xong hôm qua, hôm sau liền bị mẹ ruột lôi đi thử quần áo điên cuồng thì cũng sẽ cảm thấy mệt.
Sau khi thử vài bộ, lúc trở ra, Tiêu Sở Dịch nhìn thấy bên cạnh mẹ Tiêu có thêm một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ thoạt nhìn cũng trạc tuổi mẹ Tiêu, nghiêm trang hơn một chút, nhưng khí chất lại không bình thường.
Hai người phụ nữ đứng chung một chỗ thấp giọng trò chuyện với nhau cái gì đó, trên mặt liền lộ ra mấy phần ý cười, xem quan hệ rất tốt.
Đại khái là người bạn nào đó của mẹ Tiêu đi.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Sở Dịch là thở dài một hơi.
Rốt cuộc cũng không cần phải thử quần áo nữa rồi.
"Sở Dịch, lại đây, đây là dì Cố, đến gọi một tiếng xem nào." Mẹ Tiêu nhìn thấy Tiêu Sở Dịch hai mắt liền tỏa sáng, kéo cậu đến bên người, "Trước kia bọn mẹ là bạn học, hiếm lắm mới tới được một lần nên liền gọi cô ấy ra tụ họp một chút."
Tiêu Sở Dịch luôn cảm thấy mục đích của mẹ Tiêu không chỉ có thế, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, quay đầu ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chào dì Cố ạ."
"Đây chính là Sở Dịch à, đã lâu không gặp.

Năm đó còn là một cái bánh bao nhỏ, không ngờ trong nháy mắt lại lớn như vậy." Dì Cố khép mắt lịch sự nói, "Thật sự là một nhân tài tuấn tú lịch sự nha, nghe nói cháu vẫn luôn ở thành phố B, sao không đến chỗ dì ngồi một chút..."
"Khụ khụ ——" Mẹ Tiêu ho khan hai tiếng, đánh gãy lời dì Cố, bà lại cầm lấy một bộ quần áo khác so thử trên người Tiêu Sở

Dịch, "Tôi cùng Sở Dịch mua quần áo, bà cũng giúp đỡ góp ý một chút, cái này thế nào?"
Dì Cố nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng đề nghị: "Tôi cảm thấy cái trên người cháu ấy mặc đẹp hơn, cái này nhìn rất đẹp mắt, hợp với màu da của cháu ấy."
Mẹ Tiêu cũng liên tục gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Tôi thấy áo khoác bên kia cũng không tệ, thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, vừa vặn có thể mua..."
"Cũng không tệ, lát nữa chúng ta cùng thử xem." Ánh mắt dì Cố nhìn lướt qua mặt tiền cửa hàng, ổn định tại một chỗ, vừa đi tới vừa gọi nhân viên cửa hàng, "Còn có cái kia, chính là cái tận cùng bên trong đó, có mẫu của nhóc này không? Làm phiền lấy cho tôi một bộ để thử một chút.


Còn có bộ ở phía trên kia nữa..."
Tiêu Sở Dịch rất muốn thở dài.
Tại sao việc mua quần áo thôi mà lại rắc rối như thế?
Chỉ cần vừa người, tùy tiện mua một tá rồi thay đổi thường xuyên không phải là được rồi sao, nhiều quần áo như vậy cũng không thể coi như cơm mà ăn được.
Một đôi tay vươn đến bóp má Tiêu Sở Dịch, đánh gãy dòng suy nghĩ chán nản của cậu.
Mẹ Tiêu tựa hồ nhìn ra được trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, xoa xoa mặt của cậu, chua xót nói: "Không được! Mẹ sinh con ra đẹp mắt như vậy, không ăn mặc đàng hoàng thì thật lãng phí!"
Nhưng cậu cũng không đâu phải là một cô gái nhỏ đâu...
Tiêu Sở Dịch bị xoa mặt, đối mặt với vẻ mặt của mẹ Tiêu, cũng chỉ có thể yên lặng nuốt xuống câu phản bác, mơ hồ không rõ đáp: "...!Vậy được rồi..."
Trên mặt mẹ Tiêu lập tức lộ ra một nụ cười ôn nhu, Tiêu Sở Dịch giật mình, tựa hồ hiểu ra cái gì, liền không nói nữa.
Làm sai chuyện cũng không phải ba Tiêu mẹ Tiêu, nhưng nhìn con trai mình chịu khổ sở ở bên ngoài nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn không tránh khỏi cảm giác áy náy và đau lòng.
Mẹ Tiêu tính cách so với ba Tiêu thì hướng ngoại hơn, nhưng cũng không phải lúc nào cũng sẽ đem đau lòng và áy náy treo ở bên miệng.
Dành thêm vài ngày cho cậu và chăm lo cách ăn mặc cho cậu thật tốt chỉ là cách để bà ấy bù đắp mà thôi.
Tiêu Sở Dịch nghiêng đầu, không giãy dụa nữa, để bà đưa tay giúp cậu cài hết cúc áo cuối cùng.
Nhưng cảnh ấm áp này không kéo dài được bao lâu thì đã bị người khác đánh vỡ.
"Ồ, đây không phải là cái cậu họ Tiêu gì đó sao? Tại sao cậu vẫn còn ở đây sau khi đã lấy tiền của tôi? Đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Âm thanh âm dương quái khí* có chút quen thuộc, mang theo sự cao cao tại thượng và xem thường người khác.
*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Tiêu Sở Dịch giật mình, quay đầu nhìn lại —— nhìn quen quen.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề đứng cách đó không xa, đang giễu cợt nhìn cậu.
Ngoại trừ khinh miệt cùng ghê tởm, trên mặt của bà còn có chút khó chịu và không cam lòng.
Đây là ai thế?
Mờ mịt trong mắt Tiêu Sở Dịch cũng không phải giả vờ, cậu có chút mù mặt.
Chính xác hơn mà nói, khuôn mặt của những nhân vật râu ria này cậu sẽ không cố ý ghi nhớ trong đầu.
Mà người trước mắt này, hiển nhiên chính là một trong những "nhân vật râu ria" đó.
Bất quá đối phương nhắc tới "Tiền", trong lòng Tiêu Sở Dịch ngược lại có mấy phần suy đoán.
Người mẹ ruột sung làm đồng đội heo của Thẩm Bích Tiêu, bà Thiệu.
Cũng chính là người mà khi cậu mới xuyên qua liền ném cho cậu một tấm chi phiếu kếch xù kia.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Sở Dịch, giống như đang nhìn người xa lạ, trong lòng bà Thiệu nghẹn oán khí càng nhiều.
Người sống đến trình độ này của bà chính là hạ đẳng*, một bên cao cao tại thượng tuyệt đối ai cũng không xứng với nhà mình, nhưng mà nhìn thấy thái độ xa lạ và lãnh đạm này của đối phương, bà lại cảm thấy đối phương chính là đang khinh thường mình.
*Hạ đẳng: từ chỉ sự thấp bé hoặc địa vị thấp kém, thấp kém dung tục, không cao nhã, hèn mọn.


( Ý của bà này là người sống đến trình độ như anh bé gọi là hạ đẳng á, nói ngắn gọn hơn là bà coi anh bé như thứ hạ đẳng).
*Lãnh đạm: Không có biểu hiện tình cảm, tỏ ra không muốn quan tâm đến.

( Nguồn: Wiktionary)
Tóm lại từ lúc bắt đầu gặp Tiêu Sở Dịch, dù thế nào thì bà cũng không thể vui vẻ lên được.
Đây chính là người đã tuyên bố muốn đá con trai bà để con bà đừng dây dưa với mình nữa.
Tiện nhân.
Giả vờ giả vịt.
Không biết xấu hổ.
...
Bà Thiệu ở đáy lòng từng tầng từng tầng chồng chất những từ ngữ tiêu cực, lúc nhìn Tiêu Sở Dịch sắc mặt lại càng trầm hơn.
Lập tức ánh mắt bà chuyển động, rơi xuống người phụ nữ bên cạnh Tiêu Sở Dịch.
Từ góc độ của bà chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất của đối phương, cùng với những món đồ cao cấp đắt tiền trên người.
Đầu óc bà Thiệu không tốt lắm, ánh mắt khi nhìn thấy những món đồ này ngược lại rất độc ác.
Người phụ nữ biểu hiện thân mật với Tiêu Sở Dịch này rõ ràng là rất giàu có.
Đầu óc bà Thiệu hoạt động, chợt cảm thấy như đã phát hiện ra chân tướng, giọng điệu phát ra càng thêm xem thường và khinh miệt.
"Tôi tưởng cậu làm cái gì, hóa ra là trèo được lên cành cây cao khác, kim chủ của cậu có biết cậu là đồng tính luyến ái không? Tôi nói cho cậu biết cậu đừng có nằm mơ mình sẽ làm chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, cũng không nhìn một chút xem mình là cái mặt hàng gì...!A, tôi quên mất, mấy lão bà này thích nhất chính là mấy loại thanh niên trẻ tuổi như cậu, nói không chừng chỉ là chơi đùa mà thôi, nên chắc cũng không thèm để ý đâu ha."
Bà Thiệu càng nói càng có chút kích động, thanh âm nói ra cũng lớn hơn không ít, lập tức dẫn tới ánh mắt của người qua đường chung quanh.
Ngay cả nhân viên cửa hàng cũng dừng công việc trong tay, ánh mắt không ngừng nhìn về phía này.
Tiêu Sở Dịch vừa định mở miệng, trên cổ liền bị một trận cảm giác ngạt thở đánh gãy, cậu vội vàng gỡ tay mẹ Tiêu đang nắm chặt cổ áo mình ra, cho mình thở phào một hơi.
Mẹ Tiêu lạnh mặt quay đầu nhìn chằm chằm bà Thiệu, gằn từng chữ hỏi ngược lại: "Bà nói ai là lão bà thế?"
Động tác buông cổ áo của Tiêu Sở Dịch khựng lại: "..." Thì ra đây là điều mà phụ nữ quan tâm nhất sao?
Nhưng riêng khía cạnh này mà nói, bà Thiệu đã nói quá phận rồi.
*Quá phận: Vượt ra ngoài cái phần của mình.

( Nguồn: Thivien)
Là mẹ của hai đứa con, mẹ Tiêu đã ngoài năm mươi tuổi, lớn hơn bà Thiệu một chút.
Nhưng bà trời sinh có khuôn mặt dịu dàng, nhìn không già, thoạt nhìn cứ như ngoài ba mươi, nắm tay cậu con út ra ngoài sẽ bị coi như chị em ruột.
Bất cứ nơi nào nhìn vào một người như vậy, thì đây chính là kiểu người đẹp tiêu chuẩn.
Người đẹp đã quen với việc được tung hô, đặc biệt là những người phụ nữ yêu cái đẹp luôn đặc biệt quan tâm đến tuổi tác của mình.
Không để cho bà Thiệu có thời gian trả lời lại, mẹ Tiêu liền liền lạnh lùng nói tiếp: "Còn nữa, bà đối với xu hướng tính dục của con trai tôi có ý kiến ​​gì?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện