27/10/2022
Thẩm Bích Tiêu sắc mặt tái nhợt, một nửa là đau, một nửa là vì hoảng sợ.
Có cái gì đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Tiêu Sở Dịch đối với hắn cho tới bây giờ luôn luôn đều là nói gì nghe nấy, là tiểu thiếu gia ngốc bạch ngọt không có đầu óc, sao có thể đột nhiên làm như vậy với hắn?
Chẳng lẽ là những người kia đã nói cái gì với cậu ta?
Sớm biết thế thì đã không để Tiêu Sở Dịch tiếp xúc cùng đám phú nhị đại kia, hắn nên hiểu rõ rằng bọn họ không giữ nổi cái miệng của mình mà.
Thẩm Bích Tiêu cảm thấy hối hận, nhưng trên mặt không lộ ra nửa phần.
Hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao để lừa gạt Tiêu Sở Dịch.
Quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để cho Tiêu Sở Dịch nhìn thấy phần nội dung hợp đồng cụ thể kia.
"Sở Dịch..." Thẩm Bích Tiêu run rẩy mở miệng, thoạt nhìn có vẻ rất đau, "Có thể để cho anh đứng dậy rồi nói được không, anh đau quá..."
Thẩm Bích Tiêu nhẹ giọng, nhìn về phía Tiêu Sở Dịch trong mắt như có chút ẩm ướt, vừa cầu xin vừa bao dung.
Cứ như thể hắn không phải đối mặt hỏi tội người yêu, mà là mà là một đứa trẻ không biết gì.
Hắn biết Tiêu Sở Dịch sẽ dính chiêu này.
Trong quá khứ mỗi khi có mâu thuẫn bắt đầu, chỉ cần hắn ngẩng đầu, dùng vẻ mặt này, giọng điệu này, cho dù sai lầm có lớn như thế nào, Tiêu Sở Dịch cũng sẽ luôn mềm lòng.
Không có một lần ngoại lệ.
Khoảng thời gian trước cũng không có ngoại lệ.
Tên ngốc này rất dễ lừa gạt, dễ bị lừa đến nổi làm cho người ta luôn muốn lừa cậu, hắn muốn nhìn thấy trên gương mặt kia lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Trong mắt Thẩm Bích Tiêu càng lúc càng trầm, cảm thấy an tâm hơn một chút, ngẩng đầu dùng bộ dáng tái nhợt mong manh kia nhìn Tiêu Sở Dịch, ngay cả góc độ cũng là độ chính xác mà hắn đã luyện tập trước gương rất nhiều lần.
Đồng thời bàn tay giấu sau bàn khẽ nhúc nhích, Thẩm Bích Tiêu ra hiệu cho Lý tổng mau chóng giấu bản hợp đồng đi.
Lý Tổng chỉ sững sờ trong chốc lát, rất nhanh kịp phản ứng lại, liền vội vàng đứng lên muốn đi nhặt mấy tờ giấy trên mặt đất, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, trong miệng nói: "Xem ra chuyện của Thẩm tổng còn chưa bàn bạc tốt, nếu đã như vậy, thì xin thứ lỗi, các người đi tìm nơi khác đi!"
Thẩm Bích Tiêu sắc mặt càng thêm tái nhợt, giọng điệu càng thêm yếu ớt: "Không phải, Lý Tổng, đây có thể là có chút hiểu lầm gì đó —— "
Nói rồi hắn định đưa tay ngăn cản Lý Tổng, nhưng mà tay vừa mới động đậy, hắn cũng không nhịn được đau mà r3n rỉ một tiếng.
Lý Tổng ra vẻ phiền chán liếc mắt nhìn hắn, hất hất tay: "Đâu phải chuyện gì liên quan tới tôi, nhìn thái độ của cậu, có chỗ nào giống như là muốn bàn bạc hợp đồng! Tôi thấy chúng ta vẫn là nên cùng nhau rời đi."
Nói thì nói như thế, nhưng nam diễn viên từ đầu đến cuối lại không có phản ứng gì, điều này khiến cho hầu hết những người ở đây đều hoảng hốt.
Lý tổng là người đã trải qua nhiều trận chiến, lúc này cũng không lộ ra vẻ hoảng hốt, chỉ là lúc cúi người chuẩn bị nhặt tờ giấy trên đất lên, mới lộ ra một chút vội vàng.
Một tờ, hai tờ, ba tờ...
Phía trước đều là hợp đồng hợp tác bình thường, phía sau mới là trọng điểm.
Tuyệt đối không thể để cho Tiêu Sở Dịch nhìn thấy những nội dung này...
Tay Lý Tổng nóng lòng muốn chạm vào bản hợp đồng mờ ám kia, bên cạnh lại duỗi đến một bàn chân, vững vàng giẫm lên phía trên tờ giấy.
Ông ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch lạnh lùng xem màn biểu diễn của Thẩm Bích Tiêu một hồi, nhưng rất nhanh liền mất hứng, lực chú ý chuyển tới hợp đồng trên mặt đất.
Cậu cúi người nhặt tờ giấy kia dưới chân lên.
Cô gái đứng gần anh nhất nhìn thoáng qua nội dung tờ giấy trên tay cậu, sắc mặt tái mét.
Nhìn phản ứng của cô, đáy lòng Thẩm Bích Tiêu có chút tức giận, biết tờ mà Tiêu Sở Dịch cầm chính là tờ cậu không nên nhìn thấy kia.
"Sở Dịch ——" Thẩm Bích Tiêu gọi cậu một tiếng, muốn thu hồi sự chú ý của Tiêu Sở Dịch.
"Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?" Tiêu Sở Dịch có chút hứng thú quét mắt nhìn nội dung trên tờ giấy kia, "Tôi tại sao cũng không biết mình có nguyện ý này?"
"Sở Dịch...!Cái này anh có thể giải thích, nhất định là có hiểu lầm..." Thẩm Bích Tiêu hơi cúi đầu, trên mặt đều là ủy khuất cùng bất đắc dĩ, "Chúng ta...!Em khoảng thời gian này bận quá, chúng ta đơn độc nói chuyện được không?"
Tiêu Sở Dịch không để ý cái tên giả bộ đáng thương này, lại cúi người nhặt lên một tờ giấy khác, nhìn qua hai lần, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng có chút thay đổi.
"Chuyển nhượng cổ phần Tiêu thị?"
Mặc dù cùng đã đoạn tuyệt quan hệ trong nhà, nhưng cha mẹ Tiêu vẫn không nỡ thật sự đuổi đứa con trai này đi, nên ngay cả số cổ phần họ đưa cho cậu vẫn được giữ nguyên ở đó.
Đây chỉ là phần nổi của tảng băng liên quan đến hợp đồng nhà họ Tiêu.
Tiêu Sở Dịch quay lại trước mặt Thẩm Bích Tiêu, sắc mặt lạnh lùng giẫm lên cái bàn lật úp.
Thẩm Bích Tiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, lúc này hắn mới thật sự cảm thấy trong lòng nhói đau, hắn gần như cho rằng Tiêu Sở Dịch chuẩn bị đè gãy chân của hắn.
Nhưng một giây sau vẻ mặt của Tiêu Sở Dịch liền chuyển từ mây mù sang nắng vàng, trên mặt thậm chí còn có một chút ý cười, chỉ là cười đến sống lưng người ta có chút lạnh.
"Này, Bích Tiêu, em biết anh nhất định phải có nổi khổ không thể nói ra, đúng không?" Tiêu Sở Dịch nhướng mày, kéo dài giọng điệu, "Chúng ta tốt xấu cũng quen biết nhiều năm như vậy, em tin tưởng anh chắc chắn sẽ không gạt em."
"Đúng vậy, Sở Dịch, anh tuyệt đối sẽ không làm hại em." Thẩm Bích Tiêu nói, "Em phải tin tưởng anh, thật ra những cái này cũng là vì anh muốn tốt cho em thôi."
Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn Thẩm Bích Tiêu, trong lòng thầm nghĩ người có lẽ có thể đi tranh đoạt danh hiệu ảnh đế, nói không không chừng còn có làm được không ít việc.
Rõ ràng mỗi chữ mỗi câu hắn nói đều là lừa gạt, nhưng trên mặt Thẩm Bích Tiêu lại không thể hiện ra, vẫn là biểu tình ủy khuất và thâm tình kia.
Nhưng sự thật đằng sau bộ mặt này lại không phải như vậy.
Thẩm Bích Tiêu bề ngoài tựa như hiền lành, nhưng bên trong lại là một kẻ phản nghịch, khinh thường tình cảm của người khác, trong mắt ngoài lợi ích cũng chỉ có lợi ích, huống chi là một kẻ không cùng huyết thống như đồ đần Tiêu Sở Dịch bị lừa dối này.
Cho dù hắn không nói, Tiêu Sở Dịch cũng biết đối phương thầm chế nhạo cậu trong lòng như thế nào.
Tiêu Sở Dịch thở dài.
Chẳng qua, không phải chỉ là diễn xuất thôi sao, cậu cũng rất giỏi đó.
"Em biết." Tiêu Sở Dịch nghiêng đầu một chút, lại lặp lại một lần nữa, "Em biết."
"Em biết anh khẳng định là có nỗi khổ tâm cùng bất đắc dĩ trong lòng, em cũng không nỡ để cho anh khó xử." Tiêu Sở Dịch vẫn giẫm trên mặt bàn, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu, "Anh làm ra quyết định như vậy, em đương nhiên hoàn toàn tin tưởng anh."
Đôi mắt rũ xuống của Tiêu Sở Dịch rơi vào trong mắt Thẩm Bích Tiêu, có chút dịu dàng, cậu trời sinh đẹp mắt, cụp mắt mím môi đều lộ vẻ đẹp thuần khiết.
Thẩm Bích Tiêu nhìn ánh mắt cậu, cũng vô thức nín thở vì sợ làm quấy nhiễu vẻ đẹp như tranh kia.
Nhưng hắn rất nhanh liền giật mình tỉnh lại, xinh đẹp cũng vô dụng, một tên ngốc không có đầu óc đáng bị người đùa giỡn xoay quanh.
Trên mặt Thẩm Bích Tiêu gần như sắp không đè nén nổi mấy phần đắc ý cùng khinh thường đang tràn ra.
Hừ, tên ngu ngốc này ——
"Như vậy đi, em sẽ chủ động rời khỏi công ty." Tiêu Sở Dịch nhàn nhạt bổ sung nửa câu sau, "Để chúng ta rời đi trong vui vẻ, những khoản phí tổn thất tinh thần, phí làm công, phí làm thêm giờ em đều không lấy, anh chỉ cần đem